Hồng Mông Linh Bảo

Chương 399:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 399 Nguyên Thần thần tôn hiển uy
Lê Tường thấy đối thủ một mực ngoan cố, điên cuồng muốn giết mình, hai mắt đỏ ngầu, sát khí kinh người chàng cẩn thận cũng toàn lực, Tôn Vũ tay phải đột nhiên duỗi ra, một đạo ngân quang phun ra nuốt vào như có bổn mạng riêng vọt lên xoay quang đỉnh đầu. Hào quang bên trong mơ hồi hiện ra một thanh tiểu kiếm hai tấc đang chuyển động, thần khí chung quanh lập tức ba động, như đang ngủ bị đánh thức dồn dập cuốn trôi lại đây, trong chốc lát tiểu kiếm lớn mạnh. Hắn dùng ngón tay điểm khẽ một cái, tiểu kiếm loé lên hào quang dài hơn mười ba thước vọt thẳng hướng Lê Tường.
Lê Tường nội tâm kinh ngạc, đối thủ ngoài Ô Vân Kiếm còn có phi kiếm cực phẩm này. Thấy đối thủ vừa động cảm giác lạnh cắt da khiến chàng rùng mình, thần thương vội thủ kín thân thể trong phạm vi mười hai thước.
Nội tâm không khỏi thắc mắc, trước nay chàng vẩn xem thường phi kiếm, phi đao, phi châm vì cho đến nay chưa gặp đối thủ có thần thức cường mạnh bằng mình, lại dùng phi kiếm công kích, vốn cho là những thuật này phá lực không lớn chỉ dùng để đánh lén, hay so đấu tốc độ thôi. Không ngờ lần này phi kiếm của Tôn Vũ đặc thù, không những nhanh lực lượng còn khổng lồ, có thể dời non lấp biển...
Phi kiếm vừa bay vào phạm vi mười hai thước trước người Lê Tường liền gặp lực cản đẩy ra ngoài. Một chuỗi liên thanh tiếng đinh đoong vui tai vang lên, lúc này mọi người mới thấy lờ mờ những mũi thương ảnh va chạm vào phi kiếm, tinh quang chớp ngời càng lúc càng nhiều.
Phi kiếm bị đánh bạt ra nhưng bất chợt quay trở lại quay vòng chung quanh Lê Tường cách chừng năm thước. Phi kiếm quay nhanh đến độ mọi người chỉ nhìn ra một màn tinh quang, từ dưới chuyện lên đỉnh trên đầu, lúc nào cũng uy hiếp chực chụp xuống.
Mỗi khi hạ xuống âm thanh đinh đoong lại vang lên nhiều, và thương ảnh lúc đó mới hiển hiện lờ mờ..
Tầng hai trong một nhóm đệ tử không biết thuộc tông môn nào, một thanh niên khôi ngô ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy, sao bình thường không thấy thương ảnh..

Một cụ tóc bạc, dáng vẻ tiên phong đạo cốt trả lời..
- Đây rõ ràng là một loại thương ý, phòng ngự thương ý, vô hình, mỗi khi bị công kích mới yếu đi và lộ ra hình ảnh.
- Chiến đấu giằng co như vậy bao giờ mới kết thúc.. xem thật nhàm chán. Bá Vương Thương sao không công kích, phòng thủ mãi có khi nguy lúc nào không chừng.
- Trong tình thế giằng co này mới là nguy hiểm, hao tổn nhiều tinh thần, thần thức dùng để khống chế phi kiếm, và thương khí phòng ngự.
- Ta đoán Bá Vương Thương sắp sửa phản công, lúc này giằng co chỉ thăm dò đối thủ thôi..
- Dựa vào đâu anh phỏng đoán như vậy?
- Nhớ kỹ lại màn lúc ban đầu đoán ra, lúc đầu chịu hạ phong chỉ còn chống đỡ, sau đó đột ngột phản công. Những mảnh Ô Vân ấy, ai cũng tưởng đã tiêu tán từ lúc nào, không ngờ lại dùng chính Ô Vân của đối thủ đánh bại đối thủ..
- Chưởng pháp phục con trâu xanh kia thì thế nào? Lúc đầu nhỏ bé yếu đuối đến thương hại, sau đó oai hùng uy vũ. Thế gian này có kẻ kỳ quái, không chọn thần thú oai hùng mà sáng tác, nếu như lấy rồng, lân, hay ít ra Chó Sói vương giả để hù dọa, và dùng uy khí áp đảo địch thủ lại lấy con trâu.
- Coi kìa! Quả nhiên Bá Vương Thương bắt đầu chuyển thế thủ thành thế công..
- Phi kiếm bị cuốn vào cơn lốc e rằng Tôn Vũ sẽ mất quyền khống chế..
Lê Tường dùng thương rung cổ tay đồng thời niệm ý khởi động mười tám vòng xoáy. Vừa khống chế được phi kiếm liền gầm một tiếng, mũi thương chỉ thẳng đối thủ..Một Thương ảnh quang mang loé lên...đâm thẳng ngực Tôn Vũ.
- Crắc!! Ahh...
Một tiếng hét lên, Tôn Vụ bị đâm một thương bay ngược ra sau mười ba mét.
Thương đâm ra khi vừa chạm đến ngực đối thủ, Lê Tường liền cảm thấy một sức cản, cứng chắc như gang thép. Một chùm sáng màu vàng bức ra, trong nội tâm chợt tỉnh ngộ, đối thủ mang siêu cấp bảo giáp... nhưng không thể nào Lê Tường nhìn thấu qua tầng ánh sáng chói mắt, một kiện áo giáp bằng mai rùa màu đen..Thì ra hắn mang Ô Quy giáp, phẩm chất tuyệt đối không thấp, chẳng trách có thể cản được một thương.
Tôn Vũ cảm thấy may mắn, trước nay hắn hay ỷ vào thần thể cứng chắc như gang thép của mình, không bao giờ thèm mặc áo giáp, người thân duy nhất còn lại là chị mình khuyên giải:
- Đối thủ dùng thần thương làm vũ khí, mày nên thương khung hay phòng ngự bảo giáp mới mong cản được, vậy nên mặc Ô Quy Giáp cho bảo đảm.
Tôn Vũ thấy một thương của đối thủ mãnh liệt đến nổi Ô Quy Giáp nơi tiếo xúc mũi thương vừa rồi bị rạn nứt không dùng được nữa... Vừa phát hiện điều này Tôn Vũ tái mặt, run sợ đã thấy thương thứ hai đâm tới, trong khi toàn thây bị trói chặt, nguyên thần cũng bị giam, nguyên khí ngưng vận chuyển...
Tôn Vũ kinh hãi nội tâm than „Xong rồi! Không ngờ mình chết về tay thần quân cao thủ, thương uy mãnh quỷ dị lại còn thêm năng lực trói buộc, giam hãm““
- Ahhhh!
Tôn Vũ nhắm mắt hét lên..Bỗng cảm giác một cỗ lực lượng khổng lồ chưa từng, từ miếng ngọc bội của mình đeo từ nhỏ bộc phát ra...
- Crắc!!
- Ahhh!
Bá Vương Thương lập tức bị hủy...
Lê Tường bị một màn kinh hồn, thương ảnh lần thứ hai vừa chạm vào đối thủ, người đối thủ nơi ngực lập tức phát quang chói mắt, đồng thời một khí tức khủng bố chưa từng gặp phát ra, khí thế đủ để hủy diệt một dãy núi khiến hít thở không thông, thánh anh run rẩy lập tức như bị một lực lượng kinh khủng bóp nát... trong miệng ọc ra một búng máu tươi, văng dội ngược ra sau... Chàng thấy tính mạng nguy cơ, còn một tia tinh thần vội sử dụng để về Hồng Mông Linh Châu giới...
- Nguyên thần công kích này, tuyệt đối chí cường chí mãnh khí thế so với thần vương mạnh không biết bao nhiêu lần, đây rõ ràng là nguyên thần của thần tôn,... Thì ra trong bảo ngọc kia chất chứa một tia nguyên thần của một vị thần tôn..
Lê Tường thấy thánh anh bị tổn thương nặng nề, nên thở dài đáng sợ cho uy lực nguyên thần của thần tôn giả, mình không chịu nổi một tia nguyên thần uy khí.. Bổng chàng chợt tỉnh:
- Tia nguyên thần kia chắc chắn chỉ có thể bộc phát trong chốc lát rồi tan biến như đốm lửa léo lên, ta phải trở lại đánh cho thằng này tàn phế mới bớt giận được...
Khán giả đang xem màn gây cấn bỗng bị một cỗ lực lượng áp đến nhạt thở, tâm thần rung động, nguyên khí bế tắc. Nhiều người chịu không nổi bất tỉnh, chết tại chỗ, thất khiếu rỉ máu.. Vòng bảo khí phòng ngự bị phá vỡ không còn cản trở.
Một lúc khí áp giảm dần mối có người lên tiếng hô:
- Ngự bảo ngọc bội, chứa Thần Tôn nguyên thần....
Tôn Vũ không ngờ thoát chết trong đường tơ, không ngờ Ngự bảo ngọc bội của mẹ đeo cho mình từ nhỏ lại cất dấu một tia nguyên thần cường đại như vậy.. Thần Tôn nguyên thần?
Đang còn ngơ ngẩn, bỗng Lê Tường xuất hiện trước mắt hô:
- Tiếp chiêu!!!
Lê Tường giận dữ điên cuồng xông lại nhanh như chớp tay phát chỉ quang.. Tôn Vũ giật mình tránh né, độn thổ định bỏ chạy.. nhưng vai đầu gối, chân bị trúng sáu bảy chỉ..cả người văng đi...rơi xuống đất ầm một tiếng, nằm bất tỉnh.
Lê Tường thu lại Bá Vương Thương bỗng choáng váng ngã ngồi xuống, bất động.
- Dám giết người của Tôn đại thế gia!! Mau chịu chết đi.
Một bàn tay khổng lồ nhằm đầu Lê Tường vỗ xuống..
Một Quyền đầu, và một bàn tay đẹp khổng lổ đồng thời tiếp đón...
- Phanh!!!
Trên chiến đài lập tức xuất hiện ba người..
- Tôn Dật! Lão cũng phải tôn trọng quy củ của Trung Châu đã đặt ra..
Trân Trân, Tấn Khang.. các ngươi dám chống đối Tôn đại gia tộc?
- Tôn Dật. Lão có biết xấu hổ không, quy củ đặt ra do chính bao đại gia tộc Lê, Tôn, Trang. Chẳng lẽ quy củ chỉ để áp dụng cho chúng ta chứ không phải họ Tôn của lão? Cái gì gọi là chống đối Tôn gia tộc, ngược lại hãy tự hỏi phải chăng ngươi Tôn Dật muốn đại diện cho Tôn đại gia tộc chống lại tất cả mọi gia tộc tại Trung Châu?
- Chờ đó! Thằng Tôn Vũ có mệnh hệ nào ta kiếm thằng Lê Tường này tính toán.
Tôn Dật mang theo Tôn Vũ biến mất...

Tôn Dật là một thần vương cổ xưa của Tôn đại thế gia, là thần vương ít nhất đã bốn vạn năm, đã lâu không nhúng tay vào chuyện gia tộc, tính tình cô độc không lai vãng với ai. Không ngờ hôm nay lại ra mặt bênh vực thần tướng Tôn Kim Vũ.
Thần vương cũng như các cảnh giới khác, được chia thành mười tầng, Tôn Dật tuy đã có cảnh giới thần vương lâu năm nhưng cảnh giới không thể tiến thêm một bước, cứ dậm chân tại chỗ ở đẳng cấp thứ tư. Còn thần vương thế hệ mới như Trân Trân, Tấn Khang, Tôn Đạo hay trên vài thế hệ tu vi cảnh giới vượt qua Tôn Dật tấn thắng thần vương cấp năm, cấp sáu và còn tiếp tục đề thăng. Họ đương nhiên không phải úy kỵ Tôn Dật và chỉ tôn trọng kinh nghiệm kiến thức của lão mà thôi.
Tôn Dật xuất hiện, mọi người liền rõ ràng, Tôn Vũ có liên quan mật thiết với thần vương Tôn Dật, thuộc giòng họ thần tôn Tôn Cương.
Trong lòng mọi người phỏng đoán:
- Tia nguyên thần bá đạo khủng khiếp ẩn dấu trong Ngự Bảo ngọc bội kia hẳn là của ông cố tổ của hắn, thần tôn Tôn Cương chứ không sai.
Thấy Tôn Vũ bị trọng thương được mang đi khỏi chiến đài trọng tài dõng dạc tuyên bố:
- Cuộc chiến giữa Ô Vân Kiếm Tôn Vũ và Bá Vương Thương Lê Tường chấm dứt. Bá Vương Thương Lê Tường toàn thắng.
Nữ Thần Vương cho người đem Lê Tường về cung sắp đặt người chăm sóc. Mỵ Lan cũng chạy vào cung hỏi thăm tình trạng cùng xem thương thế...
- Chớ quấy nhiễu tiên sinh để hắn tự chữa thương, tâm linh nguyên thần bị thương trầm trọng.
Mỵ Lan bỗng hỏi:
- Để cháu canh chừng có được không?
Trân Trân nín cười, ánh mắt chọc ghẹo:
- Cái gì? Cuối cùng muốn ở bên người ta rồi à...
- Đâu có, chỉ tò mò chút thôi..
- Vậy tùy cháu...
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tinh mất tích khiến cả cung điện lo lắng, sợ chàng rơi vào tay Tôn Dật. Trân Trân hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Đêm qua bốn người thay phiên nhau canh chừng.. Cho đến sáng bốn người ngồi ở ngoài nói chuyện một lúc, khi nhìn vào đã không thấy hắn đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.