Hồng Mông Linh Bảo

Chương 377:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 377 Tư cách dưỡng thần thú

- Luyện thể khá lắm!

Trần Lục nghe tiếng quen quay lại nhìn lão Giang Sơn đã đến không biết từ lúc nào đang đi đến nụ cười còn đọng trên môi. Đi theo sau lão một nam một nữ còn tuổi trẻ.

- Trần Lục! Đây là cháu ruột của Trần Đại thần tướng, Bạch Khiết tiểu thư và Vĩnh Chức công tử.

- Trần Lục ra mắt Bạch Khiết tiểu thư và Vĩnh Chức công tử.

- Không tệ.

- Chúng ta đi xem tiểu bạch, đại hắc..

Trần Lục hiểu ý ngầm lập tức, hẳn là hai con ngựa của vị tiểu thư và công tử này... liền để ý họ đối xử với hạ nhân so với hạng súc sanh như thế nào, qua đó có thể đánh giá nhân phẩm hai vị tiểu chủ nhân này..

- Trần Lục! Nghe nói mày từng chăm sóc thần thú.


Trần Lục thầm nghĩ:

- „Chăm sóc? Ngược lại ta giết nó bắt nó phục tùng ta thì có.“

- Mấy năm trước tiểu nhân cũng nuôi vài đầu thần thú.

- Loại thần thú gì?

- Cự voi Ma mút, một đầu đại bàng.

- Hai đầu tiên thú mà thôi, sao sánh nổi với thần mã và thiên mã của chúng ta.

Trần Lập nghe vậy chỉ còn biết cười, mình chưa gặp thần mã và thiên mã sao có thể lỗ mãng so sánh hơn thua. Còn thằng Trần Vĩnh Chức này cũng nóng vội, hiếu thắng, cao ngạo lúc nào cũng cho rằng mình hơn người, những sở hữu của mình đều hơn người. Chàng âm thầm sánh giá nhận ra tu vi cảnh giới của họ thần quân sơ kỳ như mình. Trong khi Trần Lập tự đánh giá, sau khi thân thể được tẩy rửa tiên và chân nguyên khí được thay thế cho thần khí, thân thể mình đã thăng tiến cân xứng với thần quân cấp sáu tâm cảnh. Nếu mình được yên ổn ở đây kiên nhẫn làm việc và luyện tập một thời gian sẽ mau chóng tăng lên tu vi cảnh giới, vượt qua bọn họ không cần phải để ý đến chuyện nhỏ nhen nữa. Nếu họ lên mặt kiêu ngạo ta lại càng nhẫn nhịn, khiêm nhường để tôi luyện tâm tính của mình để rồi xem ai thu lợi.

Quả nhiên đến khu nhà khá đẹp, bên ngoài đó mấy con ngựa tự do chơi đùa. Vừa thấy đám người hai tiếng ngựa hí liên tiếp, rồi hai bóng ảnh một trắng một đen bay lại.

- Tiểu Bạch, Tiểu Hắc....

Trần Lục thấy Thiên mã trắng như tuyết trên đầu có một cái sừng vòng khuyên vấn từ trên xuống dưới, trên lưng quả nhiên có đôi cánh trắng to đẹp, sạch sẽ tinh khiết, cao quý hơn loài ngựa thường nhiều. Chàng lại nhìn Tiểu Hắc, một con ngựa ô, cũng có sừng tương tự nhưng không có đôi cánh trái lại hùng tráng, cơ bắp cuồn cuồn lực lượng lớn hơn bạch thiên mã nhiều.

- Tiểu Lục! Mày thấy Tiểu Bạch, Tiểu Hắc thế nào, có quý hơn con voi thối và con đại bàng bẩn thỉu của mày chút nào hơn.

Ba người nhìn vào Trần Lục, trong khi chàng đang nhẫn nhịn ngẫm lại câu nói vừa rồi của cho thấm thía độc tính hàm chứa trong đó . Trước tiên Trần Lục được đổi cách xưng hô thành Tiểu Lục, rồi lại gọi hai tên súc sinh Tiểu Bạch, Tiểu Hắc để đánh đồng mình với súc sinh giống nhau. Sau đó chê bai thần thú của mình để hạ nhục, chàng khép hờ mắt cảm nhận một chút đau xót thấm thía vị cay đắng trong lòng sau đó bình tâm nói đánh giá của mình:

- Tiểu Bạch Thiên Mã lông trắng, cánh lớn cũng trắng xinh đẹp, phong cách tinh khiết cao quý, quả nhiên vượt qua thần thú xếp vào hạng thiên thú.

- Cám ơn...

- Còn Tiểu Hắc, ngựa ô lực lượng mạnh đại, cường tráng cơ bắp cuồn cuồn lực lượng lớn hơn bạch thiên mã nhiều, linh tính cũng không kém chút nào.

- Nói thừa!

Trần Lục bị Trần Vĩnh Chức khích chỉ thản nhiên không cần kháng cự, cũng không cảm thấy bị xúc phạm, xem như lời hắn như gió làm khó chịu lỗ tai thoáng thổi qua.

- Nếu muốn chăm sóc Tiểu Hắc của ta phải có bản lãnh mới được, mày thử đến gần làm quen sau đó cuỡi nó chạy một vòng, nếu không bị nó hất ngã mới có tư cách.

- Chỉ sợ nó không chịu nổi trọng lượng của tiểu nhân khiến nó bị tổn thương.

- Không có khả năng.. Thần nhân cấp sáu có năng lực làm tổn thương Tiểu Hắc của ta hay sao? Đừng nói đùa, Mày cứ thử, nếu nó bị tổn thương ta chịu.



- Được! Mọi ngưòi ở đây làm chứng đó nhé.

Nói xong Trần Lục đi thẳng đến Tiểu Hắc, mặt đối mặt ánh mắt chạm ánh mắt. Tiểu Hắc chạm phải ánh mắt Tiểu Lục lập tức không phục nổi điên hí lên một chàng xoay mình hai chân sau song song đạp hậu. Hai vó ngựa sau chưa đến cuồng phong đã áp đến ngạt thở, Trần Lục đương nhiên không để nó đá trúng thân nhẹ như làn gió lăng không lùi lại cuốn ra, thân trong cuồng phong xoay cuốn vọt lên, phiêu đãng dật dờ rồi rơi thẳng trên lưng Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nổi điên lồng lộng nhảy đá muốn hất Trần Lục, nhưng mông đùi chàng chẳng khác dán chặt vào lưng ngựa, hợp lại một thể...

Tiểu Hắc nhảy đá một hồi không kết quả, nó liền đổi phương pháp chạy như tên bắn, đàng xa phía trước là một thân cổ thụ, một cành mọc ngang, tiểu hắc liền lợi dụng cành cây, phong đến nhanh cực hạn, khi gần đến cành cây ngang, nó phóng lên đầu cúi xuống lưng cọ sát cành cây. Trần Lục sao lại không đoán ý đồ của nó, trong lòng lẩm bẩm, „Súc sinh, vãn là súc sinh, trí lực có hạn nghĩ ra phương cách này tưởng đã là tuyệt.“

Trần Bạch Khiết cùng Trần Giang Sơn giật mình lo lắng cho Trần Lục, chỉ có Trần Vĩnh Chức khoan khoái tán thưởng, hừ muốn cho Tiểu Hắc phục tùng, thần nhân sáu cấp không đủ tư cách. Hừ!

Ai dè vừa đến sát cành cây đâm ngang, đà ngựa phi nước đại lưng không yên trái lại cong đưa lên nhưng lại như bị một sức áp đỉnh đèn xuống, khiến Trần Lục nằm rạp xuống lưng ngựa lưng vẫn còn cách cành cây đâm ngang năm phân.

Nguyên lại lưng Tiểu Hắc trong giây cuối bỗng bị Trần Lục dùng thủ đoạn tăng trọng lực , so với Thiên Cân Trụy còn nặng hơn gấp vạn lần, chợt nặng rồi lại nhẹ khiến Tiểu Hắc và chủ nhân của nó đang đắc ý bỗng hành động bị giải phá, khiến giận càng thêm giận, hung hăng như điên phi như bay vào bụi gai rộng mấy chục mẫu..

Trần Lục hiểu ý nó kinh hô:

- Súc sinh này bị nhục một lần đã muốn tự vận, đồng quy vu tận đây mà!

Ngay cả chủ nó Trần Vĩnh Chức cũng giật mình sợ hãi hét:

- Dừng lại!!! Đừng!!! Tiểu Hắc, Trần Lục dừng lại!

Trần Lục biết ngay nó cưỡng lệnh chủ nó, nó chỉ còn ý niệm nổi điên muốn chết. Chàng bình tĩnh vận hết chân khí khởi động cổ loa quyết mười tám vòng khí xoắn, cuồng phong vân vũ, đá chạy, cát bay không gian mù mịt...
- Lịch bịch, lịch bịch...lịch bịch...

Tiếng vó ngựa vang lên hoà với tiếng nhịp tim trùng một nhịp, trước mắt bụi mịt mù, mọi người hồi hộp chờ đợi xem cảnh kết quả rùng rợn.

Một lúc sau bụi lắng xuống trời trở nên quang đãng, một đinh xoắn khổng lồ hình ống lớn xuất hiện rõ dần trước mắt mọi người, ống bện bằng cây dây gai góc uốn éo khúc khuỷu chạy dài không thấy đâu là cùng tận.

Mọi người phi hành vọt lên phía trước thăm dò, cuối cùng chưa thấy tận cùng nhưng tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng rõ rệt..

Bóng ngựa bay vọt qua đầu chạy trở về.
Mọi người lại quay đầu phi hành trở lại, đến nơi thấy trong chuồng ngựa Tiểu Hắc thở phì phò, mồ hôi máu ướt đẫm, nhỏ xuống đất.

Còn Trần Lục ngồi xếp bằng cách đó không xa, nét mặt tái xanh chứng tỏ đã hao tổn không ít nguyên khí.

Trần Vĩnh Chức không quan tâm đến Trần Lục chỉ đến Tiểu Hắc xem xét, lấy ta sờ rồi đưa bàn tay lên xem. Một hồi hắn cười như điên, ha hả...

- Không ngờ Tiểu Hắc đột phá cấp tám bước sang thần thú cấp chín. Chẳng bao lâu nữa nó đuổi kịp Thiên Bạch mã. Ha ha...


Trần Bạch Khiết lắc đầu nhỏ giọng:

- Nhị ca mừng muốn điên lên rồi. Tiểu Hắc đột phá mà cũng cao hứng như vậy.

Nói xong quay về hướng Trần Lục quan sát, hai mắt nhắm hờ, hơi thở điều hòa, ngồi xếp bằng như bức tượng, lưng thẳng đầu cổ thẳng. Da mặt đỡ tái dần, đôi môi tuy đóng nhưng như cười, như khinh thường tất cả. Nàng tưởng nhớ cảnh vừa rồi, khiến tim vẫn còn đập nhanh hơn bình thường, ống thông đạo bằng rừng dây gai kia làm sao thằng này làm được, lại nhanh chóng kịp thời khiến cho người vật đều được bình an vô sự. Không biết thần thông này gọi là gì, một thần nhân cấp sáu, mới phi thăng lại có thần thông bậc này, tính khí trầm ổn, nguy không loạn, có thể bình tĩnh sáng suốt giải quyết vấn đề ngay cả khi dầu sôi lửa bỏng gần kề.

Đến khi Trần Vĩnh Sinh hoan hô, hưng phấn hò hét một hồi bình tĩnh lại, Trần Lục cũng phục hồi sức lực bị tiêu hao, chàng bình tĩnh quay sang Trần Vĩnh Chức không vui không buồn êm giọng nói:

- Xin lỗi, Vĩnh Chức nhị công tử, thần mã cấp này tiểu nhân dưỡng không nổi, vậy phiền Vĩnh Chức công tử kiếm người khác cao minh hơn.

Trần Bạch Khiết bỗng xen vào:

- Trần Lục, Thần Mã Tiểu Hắc cậu dưỡng không nổi, nhưng Tiểu Bạch bất đồng, vậy cứ duỡng Thiên bạch mã cho ta, thuận tiện dưỡng luôn đàn Thiên mã, thần mã còn lại khác nữa.

- Vậy sao được, thần mã Tiểu Hắc tiểu nhân còn dạy không nổi, sao còn dám cả gan nhận dưỡng Thiên Bạch Mã..

- Đừng nhiều lời, ta thấy được là được.

Trần Vĩnh Chức không nói gì, hắn dắt Tiểu Hắc lại. Tiểu Hắc chạm phải ánh mắt của Trần Lục cúi đầu đến gần kề lưỡi liến tay chàng tỏ vẻ thuẩn phục, ánh mắt nò không còn đối đầu như cũ nữa. Nguyên vừa rồi nó nổi điên lại đột phá tiến giai xong liền thanh tỉnh đối với Trần Lục cảm giác thay đổi ngược lại.

Bạch Khiết thấy vậy cười thanh thót một hồi nói:

- Vĩnh Chức nhị ca, Tiểu Hắc cũng thuần phục Trần Lục rồi, nhị ca phản đối cũng không được. Ngoài ra ai kiếm ra chuyên gia dưỡng thú cao minh như Trần Lục.

Trần Vĩnh Chức nghe Bạch Khiết nói ngẩn người ra một hồi rồi bước đi nói:

- Chuyện này để ta suy tính, mấy ngày nữa quyết định.

Bạch Khiết lắc đầu thở dài chờ Vĩnh Chức khuất bóng mới dặn Trần Giang Sơn. Bác Giang Sơn cứ sắp xếp công việc đi, ta nghĩ nhị ca cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận thực tại.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.