Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 372
Từ Huyền-Minh an nguy đến Huyền-Trâm tỉnh ngộ
Minh chiều ý Hồng-Linh ở trong Hồng Mông Linh Châu giới 50 năm, tức lá ở ngoài hai năm rưỡi. Hai vợ chồng muốn sinh đứa con gái ai dè trời cho một đứa con trai, nên đành xin lại một lần nữa mới có con gái. Hai đứa sinh trong Hồng Mông Linh Châu giới cách nhau hai tuổi. Ngoài những lúc chàng phụ vợ nuôi con thơ chàng thỉnh thoảng hỗ trợ những đứa lớn tu luyện, luyện bảo, luyện trận cuộc sống êm đềm năm mươi năm.
Hai mươi năm đầu Minh tìm đệ tử thứ năm là Trọng Hiếu, hỏi nghành thông tin đã tiến triển thế nào, biết mới xong hệ thống hạ tầng mạng đồng cáp và quang cáp tất cả đều là cực phẩm Gigabit trở lên, 10 Gigabit, 100 Gigabit, cho đến Terabit điện thoại, vô tuyến điện thoại vv... Minh muốn có một hệ có đầy đủ năng lực để giúp chàng suy diễn trận pháp nên phác họa, kê khai chi tiết tự lắp ráp một hệ Multiprocessor system trên ngàn bộ TMS320C6000™-high-performance -Multicore-Processoren DSP cho video / picture data processoring, ngàn bộ TMSC320C6713 cho audio data processing, High Available Server, Webserver, Fileserver, NFS-Server Datenbank-Server, Hệ thống cung cấp điện bằng nguồn thu lôi điện lực và linh thạch như Minh hoạnh định đã được hoàn thành, nay chàng lại thêm một hệ thống nguồn điện thu từ quang năng lượng Solar collector.
Hai thầy trò điên cuồng lập trình cho hai hệ thống data sheets, video và audio. Trọng Hiếu còn chiêu sinh cho học lập trình C/C++, J2EE5 Java Enterprise Edition..., Administrator vv...
Sau mười năm mới có thể sử dụng hai hệ thống Multiprozessor để tính toán suy diễn trận pháp. Nhờ vậy bao nhiêu trận pháp các cấp nhân cấp, tiên cấp, thần cấp chàng đem ra thôi diễn say mê, chàng không quên lục lọi tìm tòi tất cả tủ sách thư phòng trong lâu đài, bao nhiêu trận pháp trước kia không hiểu nay đem ra phân tích, tham ngộ phần nhiều là hệ thống trận pháp nhỏ đã được lồng lên trùng điệp hỗn hợp mà thành. Nếu muốn hiểu trước hết chàng phải phân tách ra từng trận pháp nhỏ, học tập, suy diễn nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết.
Quả nhiên tủ sách chất chứa nhiều như một rừng, một biển cả trận pháp, mười năm qua nếu chàng không nhờ hệ thống máy Multiprocessor thì phải cần thêm trăm năm chứ không phải đơn giản mười năm. Mười năm nay hai hệ thống bị Minh dùng quá tải khiến Trọng Hiếu ít khi có cơ hội thử nghiệm được lâu, họa hiếm những lúc sư phụ ra thôi luyện bằng thực trận hay lo chuyện gia đình nó mới có cơ hội thí nghiệm lập trình video và audio Processing của mình và của các đệ tử của Trọng Hiếu mới nhận. Trọng Hiếu không hiểu sư phụ làm gì, nhìn thấy vô số ký hiệu toán học hắn choáng váng chóng mặt...
Trọng Hiếu thích thú say mê với hệ Satalit được sư phụ cắt đặt năm xưa cốt để cho sư mẫu theo dõi hành trình của sư phụ. Nay không cần sư phụ đặt một hệ thống vệ tinh bao phủ ở Đại Thủy giới, một ở Yêu Cầm Giới và một ở Cổ Loa Thành, mới đây lại thêm một hệ đặt ở tiên giới Huyền Thiên Tinh. Trọng Hiếu có thể theo dõi các trận đấu của cường giả, độ tôn tiên kiếp, độ nguyên anh kiếp vv... Ngay cả khi sư phụ thu phục hai thần quân và Dao Trì cung chủ hắn cũng chứng kiến qua màn ảnh.
Sau mười năm luyện trận đạo, Minh bắt đầu nghiên cứu dung hợp, trùng điệp tổ hợp trận pháp với nhau từ dễ đến khó, bắt đầu tổ hai trận pháp rồi tăng lên dần ba trận pháp... Thỉnh thoảng chàng lại sử dụng hệ máy tính kiểm lại, chứng thực vào tìm tòi dấu vết lỗi lầm thiếu sót...
Thời gian thoảng qua đã ba mươi hai năm, Minh đang thôi luyện trận phát cảm thấy lòng bất an liền dừng lại, cập nhật tin tức của tất cả các tia nguyên thần, quả nhiên ngọc bội của Huyền-Minh tiêu hao nhanh chóng. Chàng vội dùng thần di biến mất khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng.
Vừa đến nơi đã cảm nhận thêm báo động cầu cứu từ ngọc bội của Huyền Trâm phát ra. Vừa đến nơi chàng bộc lộ thân khí thế bao phủ thiên địa, khống chế không gian bán kính hai ngàn dặm. Thu thân thể dở sống chết của đứa con Huyền-Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới thường tầng, chàng lại phát hiện nguyên anh của nó đang chạy trốn bị lực lược của mình kinh trụ, đệ nhị thánh anh của chàng vội xuất khiếu bay ra ôm ấp nó đưa vào thức hải. Đồng thời đem cả Huyền-Trâm vào Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng, không có giờ quan tâm đến bọn cao thủ vì lẽ gì đang hội tụ nơi đây.
Vừa về đến nơi, Huyền-Trâm hoảng hốt thấy Minh bật tiếng khóc, nước mắt tuôn như mưa, mặt tái xanh ướt át, chảy xuống cả áo, xà vào lòng Minh:
- Anh mau cứu lấy Huyền-Minh, con chúng ta! Nó bị hại chết rồi...
Minh vuốt tóc nàng an ủi:
- Bình tĩnh, đâu có thể chết dễ dàng như vậy được. Chúng ta về phòng em, bình tĩnh chờ, để anh chữa trị cho nó!
Nói xong Minh không để ý đến nàng nữa ngồi xuống, chú tâm đến thân thể Huyền-Minh.
Đệ Nhị Thánh Anh vào thân thể nó đồng thời dùng quang nguyên lực bao phủ Huyền-Minh, đan điền bị chấn nát vụn, kinh mạch hư hỏng bảy tám phần, thức hải hỗn độn huyết khí....
Chàng xem kỹ đến ngũ tạng, lục phủ tất cả vô sự ngoại trừ con tim, bị chấn áp vỡ vài chỗ nhưng vẫn còn đập.
Chàng vội dùng tinh thần lực thôi thúc Hồng Mông Linh Châu đem luồng nguyên thần khí hồng mông màu trắng sữa ra, lấy nguyên khí làm khí dẫn đem thẳng đến trái tim Huyền-Minh chữa trị.... Đang khi trái tim được chữa trị bỗng thánh anh vô thức đem nguyên anh Huyền-Minh vào trái tim mình, chàng giật mình cảm thấy tim đau nhói lên, cả người toát mồ hôi, chàng cố chịu đựng nhịn đau, mới chỉ năm mười giây nhưng cảm tưởng dài cả thế kỷ. Nỗi đau này khó mà nhịn được, nét mặt vặn vẹo già đi mấy chục tuổi, cả người rung động, mồ hôi văng ra chung quanh. Đến khi sức chịu đựng đã cực hạn, ánh quang phụt ra từ trái tim như ánh dương bộc phát ra theo nhịp đập cường độ ánh sáng tăng dần.
Huyền-Minh nguyên anh xuất khiếu chạy trốn trong tình trạng cực kỳ sợ hãi, bỗng bị một lực lượng kinh khủng trói buộc cứng đơ, sau đó nghe tiếng của ba đồng thời nhân ảnh sáng chói hiện ra trước mặt, Huyền-Minh nhận ngay ra ba liền yên tâm phó mặc mọi sự cho ba giải quyết, nhắm mắt vào cơn ngủ mê. Không biết ngủ được bao lâu, khi tỉnh lại cảm giác khoan khoái dễ chịu, khi nhìn chung quanh thì thấy chung quanh hào quang đỏ chói, ba đang ngồi tịnh tọa phía đối diện, đồng thời chung quanh rung động theo từng nhịp đập. Ánh hào quang chớp ngời theo đó tăng lên...
Huyền-Minh liền cảm thấy những tia quang chớp chiếu trên nguyên anh đến đâu thoải mái đến đó, bao nhiêu nỗi sợ hãi vừa trải qua biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng cảm thấy rõ ràng, nguyên anh càng lúc càng trở nên tinh thuần sáng lên chẳng khác nào đang tẩy rửa trong ánh sáng huyền diệu này. Bỗng hắn liên tưởng lần trước không lâu, sau khi ba chữa trị cho thằng Tĩnh-Minh, đã cùng các dì chứng kiến ba tỏa sáng từ trái tim, Huyền-Minh giật mình tự nghĩ: chẳng lẽ nguyên anh mình đang ở trong trái tim ba.
Bất giác Huyền-Minh nhìn chung quanh một lần nữa, không gian nơi này khí hậu dễ chịu chừng 24 độ C, độ ẩm vừa phải dễ thở và nhất là có những luồng ánh sáng huyền diệu kia làm cho cả người khoan khoái, muốn ở lại đây luôn để hưởng thụ.. Huyền-Minh nghĩ đến
Ba thương yêu mình nào có kém gì thằng Tĩnh-Minh, vậy mà bấy lâu mình ghen tị với nó thầm trách ba thiên vị đối xử bất công... Huyền-Minh nguyên anh bất giác khóc rống lên, nguyên anh không có nước mắt, trái lại phát ra một luồng khí đen hôi thối...
Luồng khí đen lập tức bị trục xuất ra khỏi không gian trái tim, đồng thời cảnh vật chung quanh quay cuồng biến đổi, rồi bị đem ra ngoài nghe giọng ba dịu ấm:
- Đi về thân thể của con đi... Ba đã tu bổ hoàn thành, không kém gì thân thể thằng Tĩnh bao nhiêu đâu! Bao nhiêu oán niệm, quỷ khí bị quang nguyên của ba khu trừ. Cũng vì tại con hành động thiếu suy nghĩ, ra tay không để cho đối phương một cơ hội hối cải nào, giết người chẳng khác nào tự mở cửa chiêu mời cho quỷ đi vào chiếm tâm linh chính mình. Nhớ đấy! Con phải sửa đổi tính cách, tư tưởng và khéo kiếm cách khuyên mẹ con đừng quá vướng vào sát nghiệp.
Minh không đi theo sát mẹ con Huyền-Trâm hay bất cứ người thân nào, chàng để một tia nguyên thần để hỗ trợ khi cần kíp chứ không có ý dò hành động của ai trong gia đình. Nhưng dịp này phát hiện ra quỷ khí thấm nhập vào nguyên anh của Huyền-Minh liền hiểu cội nguồn nguyên nhân. Lần này hai mẹ con gặp nạn đều do nhân quả, giết người, đánh người có ngày bị tại họa dù đối phương là người cực ác, cũng không nên giết tuyệt, chỉ nên tước hết năng lực của đối phương là đủ, còn quyền sinh sát mạng sống phải để cho trời dun dủi định đoạt.
Trừ mấy tên chính thống ác quỷ, ma quái bọn nó sống dai dường như trường sinh bất tử, chết lại sống lại thì không kể, cần phải đánh cho chúng chết đi sống lại làm yếu dần thần thông của chúng càng tốt.
Huyền-Trâm thấy con mình đứng dậy vươn vai co duỗi chân tay khiến nàng mừng rỡ tiến đến kéo nó ra khỏi phòng vì nàng thấy Minh cật lực chữa trị con mình, nhất là khi chứng kiến cảnh khuôn mặt chàng đau đớn vặn vẹo, mồ hôi đổ như mưa... Nhất là lúc thần quang tuyệt vời từ trái tim chàng phát ra, nàng cảm ứng tim nàng hòa với tim chàng cùng một nhịp đập, rồi cảm thấy luồng khói đen bị trục xuất ra khỏi trái tim, trong thâm tâm nàng linh cảm được lời khuyên của Minh đối với Huyền-Minh và lời nhắc nhở nó khuyên mẹ nó..
Huyền-Trâm nghĩ lại con đường Tu Chân giới mình đã đi qua đẫm máu, diệt sát kẻ mạnh đã đành sau này dọn đường cho con trai cưng, không để cho đối phương cơ hội nào hòng cầu an toàn và tinh luyện cho con mình. Nàng nghĩ lại hành vi của mình mà rùng mình, sợ con mình thua kém các anh chị em nó mới lầm đường, nàng thầm nhớ rồi lại than thầm: thảo nào anh Minh đã từng nghi ngại hỏi kỹ trước khi mình quyết định chọn đường tu chân. Nàng nghĩ đến Hồng-Linh, sao nàng có thể thăng tiến khi không cần truy luyện trong giết chóc, vẫn có thể tự thăng tiến trong tu luyện và còn dạy cho bốn đứa thành tài hơn cả con mình. Và ngay cả anh Minh thân thủ, thần thông dường ấy nhưng dường như không giết chóc, lợi dụng điều gì khác để tôi luyện tâm tính, thần thông và thân thể cảnh giới tăng không ngừng.
Link góp ý: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:035: