Hồng Mông Linh Bảo

Chương 346:






Chương 346 Quang Minh lĩnh vực sơ khởi

- Ngươi đã thua cuộc!

- Vừa rồi ngươi dùng thần thông gì?

Liên Thành Bích thấy Trịnh Bằng trong chốc lát tỉnh lại, tuy còn hốt hoảng nhưng không thấy có tổn hại nên hỏi:

- Trịnh bằng hữu, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao, có điều vừa rồi bị hắn đưa đi đâu không biết, chỉ có bóng tối, không có một tia sự sống...tuyệt vọng, hư vô tuyệt vọng. Thật quá đáng sợ...

Hương-Chi mừng rỡ ngạc nhiên, không ngờ tình thế đảo ngược nhanh chóng như vậy chạy đến hỏi:

- Hàn Tinh, anh sao làm được...

- Hì hì, nhờ một phần công lao của tiểu thư đấy..


- Ta có giúp gì được đâu, công lao ở chỗ nào?

- Vừa rồi ta chỉ cho hắn nếm một chút Quang Minh lĩnh vực mới lãnh ngộ ra một tia. Nếu hôm trước tiểu thư không giải thích cho ta biết lĩnh vực là gì sao ta có thể lãnh ngộ nhanh như vậy.

- Quang Minh lĩnh vực! Cái gì? Anh luyện ra Quang Minh lĩnh vực...thì ra thế. Cho ta cảm nghiệm một chút.

Mọi người nghe nàng nói đều ngẩn người, lĩnh vực mới lãnh ngộ đã có năng lực to lớn như thế...

Trịnh Bằng bỗng khuyên can:

- Chớ nên thử cảm ngộ, nếu không sẽ bị bóng ma ám ảnh suốt đời, ấn tượng kinh khủng này không thể nào xoá đi được...

- Thành Bích bằng hữu, đáng tiếc vì ta bất lực khiến lần này chúng ta thua cuộc..

- Thôi quên đi, chuyện xảy ra bất đắc dĩ, đặt trường hợp này ta cũng không cưỡng lại được. Thôi chúng ta theo lời hứa về đi thôi...

- Hàn Tinh thằng nhóc! Chúng ta nhận thua nên giữ lời. Lần sau gặp lại chúng ta sẽ xưng hô như ý định trước...

- Lần này xem như ta may mắn, nếu không lãnh ngộ một tia lĩnh vực, ắt là phải bị chết, không sao tránh khỏi... Thần Quân cường mạnh không cần nghi ngờ, ta còn kém xa.

Hàn Tinh khách sáo nói, sự thực không chết được nhưng trọng thương đến hấp hối hẳn phải có.

Hai thần quân bay thẳng lên biến mất trước mắt mọi người, không hiểu thông đạo ở đâu. Lão ma Huyết Ảnh Khương Long thấy mình trở nên bơ vơ liền biến thành Huyết Ảnh nhắm hướng cửa thông đạo bay đi...

- Huyết Ảnh lão ma còn chạy đi đâu? Lần này không ai che chở cho lão nữa rồi!

Bóng quang ảnh bay theo, huyết ảnh vừa ra khỏ thông đạo cánh cửa liền bị quang ảnh bao vây đồng thời một vòng xoắn từ trên bầu trời chụp xuống đem lão ma nhốt vào trong đó..

Đồng bọn thấy Hàn Tinh cứ đứng yên đó, không đuổi theo không hiểu. Tiểu Hồng nhanh miệng hỏi:

- Hàn Tinh công tử, sao còn không đuổi bắt lão ma còn đứng ngơ ngẩn làm gì.

- Không cần thiết nữa! Lão xong đời rồi..

Nguyên vừa rồi chàng biết đệ nhị thánh anh đem Cổ Loa Thành đến Tu Chân Giới giúp hai bà cô đệ tử của Ngọc-Hà độ kiếp thành công, rồi đem thành về Đại Thủy giới. Phân thần đệ nhị thánh anh biết Huyết Ảnh lão ma chạy về Đại Thủy giới liền khống chế vòng xoắn cơn lốc chụp bắt lấy.. nên Hàn Tinh biết rõ Huyết Ảnh lão ma đã được giải quyết..

Trong nhà Thủy tạ mười hai vị Đại Thủy Giới cung chủ chứng kiến một màn rung động, nhưng chẳng hiểu Quang Minh lĩnh vực năng lực mạnh đại ở điểm nào, lời của Trịnh Bằng càng khiến Quang Minh lĩnh vực của Hàn Tinh khó hiểu, cái gì „bóng ma ám ảnh, ấn tượng kinh khủng..“ Nhưng bọn Trần Bằng chịu thua là điều hiển nhiên, chẳng lẽ Hàn Tinh này còn dấu trong người nhiều bí mật?

Bỗng một bóng hoàng ảnh từ trời cao bay xuống, chưa vào nhà thủy tạ đã cất tiếng oanh vàng thanh thót dễ nghe:

- Thập tam muội Đỗ Quỳnh Hương bái kiến các vị Cung chủ tỷ tỷ. Theo lệnh sư tôn tiểu muội vô phép vượt quyền các vị tỷ tỷ mời Hàn Tinh tiên sinh nán lại đến ngày mai để dự cuộc khảo hạch năng lực leo chinh phục Thang Thần.

Hàn Tinh nghe vậy quay sang nhìn Hương-Chi, thấy ánh mắt nàng chờ mong nên nhận lời mời và nhận được ngọc bài, trên đó có ghi tất cả quy tắc, chương trình cùng lợi ích.

Mọi người trở về phòng trọ, bọn Trần Thân lập tức đến hỏi thăm, hỏi han mới biết bọn họ đều bị Thủy lĩnh vực khác nhau giam nhốt, chật vật khó chịu mãi cho đến hôm qua mới được thả. Bốn người không muốn bỏ lỡ cơ hội đều xin tham gia Thang Thần nghiệm xem năng lực của mình...Ở Đại Thủy giới họ tự coi như vô địch, bây giờ mới biết chủ nhân chính thức của Đại Thủy giới tồn tại, điều chưa từng nghe thấy bao giờ khiến họ rung động cảm thấy mình nhỏ bé, kế đến bị trọng lực áp lực, ai nấy đều sợ hãi, nên leo thang thần chỉ là muốn cảm nghiệm đôi chút chứ không dám mong chờ gặt hái kết quả to lớn.

Trần Thân hỏi:

- Chuyện Quang Minh lĩnh vực hư thực thế nào?

- Lão huynh chắc đã nhận ra, ta tu luyện Quang Lực. Mấy hôm trưóc gặp phải Hắc Hải lĩnh vực của Hắc Thủy đại cung chủ vây khốn, sau đó được Hương-Chi giới thiệt giải thích nên cảm thấy mình cũng có thể tự luyện cho mình một lĩnh vực Quang Minh.

- Nhưng nghe Trịnh Bằng thần quân nói bóng ma, ấn tượng không ai hiểu điều gì liên quan đến Quang Minh lĩnh vực.

- À thì ra mọi người thắc mắc chuyện này. Thực ra ta vây khốn hắn bằng quang lĩnh vực sau đó thu hết quang lực trong đó, khiến hắn từ linh hồn, thức hải bị cắt đứt hết liên lạc ánh quang bên ngoài, nơi nào cũng chỉ có bóng tối. Mà ánh sáng là khởi nguyên mọi sự, đã từng có thuyết cho rằng bằng sự nổ tung thành khai thiên tích địa, nhưng lại có thuyết khác việc lập nên vũ trụ trời đất bắt nguồn từ lời. Lúc chưa có trời đất vũ trụ, lời sáng thế giả đã phán ra: hãy có ánh sáng thì liền có ánh sáng. Cho nên ta lấy ý tưởng này thu che hết ánh sáng trong linh hồn, thức hải của hắn, khiến hắn bị bóng tối chiếm hữu. Ta đoán hắn sẽ có cảm giác bị rơi vào vực sâu bóng tối, nên hãi hùng khiếp sợ. Ý Trịnh Bằng thần quân nói bóng ma chắc là bóng tối...

Hương-Chi, Tiểu Hồng lúc này nghe Hàn Tinh nói ra như vậy rùng mình sợ hãi. Bất cứ ai cũng sợ bóng tối, nhất là bóng tối tâm linh. Khi được sinh ra ai cũng có một tia sáng trong linh hồn, sau đó tuỳ theo cách sống hoặc là làm lu mờ heo hắt yếu đi, hoặc mạnh mẽ thêm. Nếu ánh sáng bị tắt hẳn thì cái chết đã đến.

- Anh chơi ác quá, dọa người làm cho kẻ Thần Quân cường giả cũng phải ngã lăn ra vì sợ hãi.

- Hết cách, nếu không hắn đã giết anh rồi.. Đây rõ ràng đánh cuộc, tinh thần lực của Thần Quân không ai là yếu, đáng tiếc bị ta đánh lạc hướng lôi kéo vào cửa chết. Lần sau gặp lại họ sẽ cảnh giác chống trả.

- Thập tam cung chủ Đỗ Quỳnh Hương xin tham kiến Hàn công tử.

- Mời cung chủ vào!

Mọi người ngẩn người nhìn Thập Tam cung chủ mới đến, nàng vào phòng khiến cảnh chung quanh như toả sáng lên, nàng ăn vận khác hẳn khi mọi ngưòi mới gặp cách đây một giờ.
Bộ trường bào lụa vàng nhạt che thân thể thơm mát nẩy lửa của cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, lại không thể che hết bộ đồ trắng vận bên trong mỏng như cánh ve sầu, nửa đóng nửa mở lộ ra đường cong nước da trắng mượt u nhã độc nhất vô nhị của nàng.

Xinh đẹp diễm lệ, dung nhan tiên nữ, rực rỡ như hoa xuân sáng như trăng rằm. Hàn Tinh nhìn qua liền nhớ lại câu „Da em sáng anh chẳng cần ánh sáng, tóc em dài anh chẳng thiếu mùa xuân“ Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân“ trong bài Tháng sáu trời mưa của Nguyên Sa. Quả nhiên tóc nàng dài mềm như suối huyền chảy quá vai vai, thân cao chân dài. Vòng eo nhỏ, bộ ngực, mông đầy đặn. Đường cong lung linh uốn cuộn, nghiêng nước nghiêng thành.

Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia, mi dài cong vút, sáng ngời ướt át ẩn dấu bao tình ý, lúc nhìn bạn phảng phất như đang nói chuyện với tình nhân chính là bạn, đối tượng được mời duy nhất. Mũi dọc dừa cao, thanh tú, đôi môi đỏ mọng ướt át như trái anh đào thay ngàn lời mời mọc „hôn tôi đi“ mọi cử chỉ trên mặt hài hòa đến cùng cực, một cái nhăn mặt, một nụ cười mỉm đều phong tình vạn chủng thay ngàn câu tỏ tình văn thơ.

Hàn Tinh cùng tất cả nam nhân đang có mặt tại đây đều bị lôi cuốn, ánh mắt đã lỡ nhìn thấy khó lòng tự chủ rời đi noi khác được.

Mặc dù Hương-Chi, Tiểu Hồng là con gái, nhưng nhìn thấy thân thể dung nhan hoàn mỹ như vậy cũng bị xúc động lôi cuốn muốn kề cận, mất đi tự tin và niềm kiêu hãnh vào sắc đẹp của mình.


Quỳnh Hương chân trần thon nhỏ mịn màng như bạch ngọc nhẹ nhàng lăng không bước tới, hai a hoàn bay sát bên từng bước theo thời gian như trôi chậm lại.

- Quỳnh Hương bái kiến Hàn công tử. Công tử giá lâm bổn thành đã mấy hôm Quỳnh Hương không đến bái phỏng thật là thiếu sót nặng nề, mong Hàn công tử chớ trách.

- Cung chủ khách sáo, hôm nay ta may mắn nhận thức thế nào là tiên nữ phong nhã, tuyệt sắc giai nhân, tiếc cho mình nhận thức cung chủ quá trễ...

- Công tử quá khen. Hôm nay công tử giở thần oai đem hai vị Thần Quân đuổi khỏi đây mới khiến ai cũng bội phục, phải khen uy dũng..
- Điều đó chẳng đáng khen, ta chỉ gặp may mắn.

- May mắn!

Quỳnh Hương lúc này tiến sát Hàn Tinh khiến hơi thở lẫn thân thể mùi thơm phát ra khiến chàng bị kích thích tận tim mạch, tiếng tim đập bình thường ổn định bất giác có thể nghe rõ thình thịch...

Nói chuyện một hồi, Quỳnh Hương đề nghị:

- Nơi này phòng dành cho khách tạm trú ở trọ có chút thô sơ, hay là để Quỳnh Hương mời công tử rời gót đến cung điện của bổn cung uống chén trà nói chuyện.

Hương-Chi đã ổn định tâm tình, nàng để ý đến Quỳnh Hương câu nào cũng tỏ ý, xen lẫn cử chỉ câu dẫn Hàn Tinh, bây giờ lại mời chỉ mình chàng về cung khiến nàng tức giận, nội tâm thấy mỹ nữ này không ổn mới gặp đã mạnh dạn mời về cung nên thầm chửi: „vô sỉ!“.

Cũng may nàng nghe Hàn Tinh phản ứng ngay:

- Cám ơn ý tốt của cung chủ! Thật xin lỗi, lần này lời mời của cung chủ xin tâm lãnh vì ta sau một hồi chống trả Trịnh Bằng thần quân có chút mệt mỏi không thể tiếp cung chủ được.

- Không sao, để Hàn công tử nghỉ ngơi khi khác bổn cung lại mời, lúc ấy công tử chớ lấy cớ khác từ chối..

Thập tam cung chủ Đỗ Quỳnh Hương nán lại một lúc nữa rồi cáo biệt rời khỏi. Mọi người cũng lần lượt cáo từ, Hương-Chi trước khi rời khỏi đến sát bên ghét vài tai Hàn Tinh nói nhỏ:

- Anh phải cẩn thận Đỗ Quỳnh Hương này, nàng có ý đồ gì với anh thì phải..

Hàn Tinh gật đầu lãnh ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.