Hồng Mông Linh Bảo

Chương 314:






Chương 314 Cao thủ tụ hội đỉnh núi Ngọc-Linh

Mai-Nhị nói hai thằng nhỏ mang đi xe khách đến chân núi Ngọc-Linh thuộc dãy núi Trường Sơn Nam nên thần thức của Minh theo hướng đó tìm tòi. Bây giờ là 6 giờ tối, hôm nay 15 trăng rằm nên rất thuận tiện cho người thích dạo ngắm trăng, tổ chứ cuộc đi bộ cũng là ý kiến hay. Minh tìm thấy một nhóm người trong đó có tám thiếu niên nam nữ, trong đó có Rần và Mai Tinh đi với nhau, phía trước và phía sau còn nhiều nhóm đội như vậy, tổng cộng có đến hơn trăm người, phần nhiều là tuổi thiếu niên đầy nhiệt huyết.

Lên hơn 2/3 đường đi lên càng thêm nhỏ hẹp leo rất khó khăn hiểm nghèo nhưng đoàn người ai cũng hăng hái muốn leo đến tận đỉnh cao chừng 2.400m. Mọi người đến đỉnh thì đã 9 giờ tối, chơi đùa một hồi sau đó đi kiếm chỗ cắm lều ăn bữa tối và ngủ qua đêm. Ba đứa Rần, Tinh và Bạch-Lan lo cắm lều xong ăn tồi liền đi tham quan chung quanh. Bỗng Tinh lên tiếng:

- Ê Hiếu, linh cảm của tao phát hiện hướng cách đây khoảng nửa cây số có một vật mang theo linh khí nồng đậm.

Bạch-Lan trước khi đi chơi nơi đây đã tìm hiểu khái quát nên dự đoán:

- Có lẽ là sâm Việt Nam hay còn gọi là sâm Ngọc-Linh đó.

- Tao cũng cảm thấy nhưng chưa hẳn là sâm hay nông sản.

Thế là ba đứa cùng nhau vạch cây rừng chui lách mà đi. Chưa được bốn trăm mét chợt Rần cảm thấy có điều bất an trong lòng vội đưa tay ra dấu cho Tinh và Bạch-Lan dừng lại. Rần và Tinh thần thức tra xét phía trước liền phát hiện có vô số dây leo, dây nào cũng to như dây thừng đang xông lại phía mình nên vội lùi lại, thì một tiếng cười đắc ý vang lên:

- Đã đến vùng cấm địa chịu chết, còn lui lại cũng vô dụng. Ha ha, không còn kịp nữa rồi, ba con bê nõn nà mập ú...

- Hiếu mày đem Bạch-Lan về chỗ cũ, để tao cầm chân chúng nó một hồi sau đó trở lại giúp tao.

- Đi. Nhanh lên Bạch-Lan..

- Em không đi, em sợ nên dù nguy hiểm cũng muốn ở bên anh...


- Nhưng em ở đây sao anh yêm tâm chiến đấu được...

- Em không muốn rời xa anh, em sợ lắm dây leo kia thế nào cũng đuổi bắt đến đoàn người phía trên. Lúc đó em không gặp được anh lần cuối.

- Mau lên lưng anh cõng... Bây giờ rút lui cũng không kịp rồi. Đối phương nuôi dây leo ăn thịt người này đã bao vây và chận đường lui rồi.

Nói xong Rần quay lại nắm eo xoay lưng đặt nàng lên bất kể nàng quyết định ra sao... đồng thời thay vì lui thì xông về phía trước. Dây leo đón đầu liền bị đao của Rần chặt đứt mở một lỗ hổng, khiến ba người vọt lên. Bạch-Lan bị Rần bất chợt hất lên lưng như con thơ bị mẹ bồng lên cõng, thân thủ nhanh như chớp nên khi nàng vừa ổn định thì đã thấy một thanh đao dài bảy tấc trong tay chàng liên tiếp chém vào dây leo...

Rần và Tinh xông lên khỏi lớp dây leo thì thấy phía trước là một khu đất trống, chung quanh có nhiệt bức tượng đá cổ, ba phần bốn còn bị chôn vùi trong lòng đất đá. Nơi đó có năm người, ba người trông dáng không phải người việt, hai người còn lại vận y phục dân thường nhưng phong cách giống người có quyền uy.

- Hai thằng nhãi này có chút công phu, thân thủ cũng được...con bé kia vừa đủ tuổi để chúng tha hưởng thụ... Nhưng hôm nay bí mật của chúng ta bị lộ nên dùng xong cần phải giết sạch thật đáng tiếc.

- Mấy ông muốn giết anh em tôi! Vậy anh em chúng ta cũng không cần khách sáo sẵn lòng... đưa ba thằng ngoại quốc cùng hai thằng việt gian, cõng rắn vào nhà, cùng nhau lên đường gặp quỷ...

- Hừ! Chỉ bằng sức hai con kiến nhỏ các ngươi, luyện khí hai tầng mà đòi sánh với luyện năm tầng và trúc cơ kỳ. Thật là buồn cười quá...

Tinh và Rần nghe vậy trong lòng kêu khổ, vừa rồi hai đứa quan sát quả nhiên nhận ra ba người ngoại quốc này khí chất khác thường, không sao đánh giá được tu vi của họ mà vẫn còn tưởng họ là người thường thì ra luyện khí năm tầng, còn có thanh niên tóc đốm kia khí thế có vẻ mạnh hơn chắc là trúc cơ kỳ..

Vừa nghĩ đến đây thanh niên thâm trầm chưa nói câu nào, bộ lộ khí thế ra khiến hai ba đứa nhỏ bị một áp lực khổng lồ áp tới, ngã lăn ra hít thở khó khăn.

- Đây là ta cho hai con kiến kiến thức một chút khí thế Trúc Cơ kỳ để biết thế nào là khoảng cách lực lượng cấp bậc..

Hắn nói xong thu khí thế về, Rần lo cho Bạch-Lan nhìn qua thấy nàng thất khiếu rỉ máu bất tỉnh tại chỗ, biết nàng dã bị nội thương nên đưa tay đỡ lưng nàng tiện thể đưa vào người nàng một ít chân khí.. Chân khí của Rần còn rất yếu, sao có thể giúp Bạch-Lan nên khi thấy không có hiệu quả liền thất vọng...hơn nữa Bạch-Lan chưa từng tu luyện, kinh mạch mỏng manh như không có thì giúp làm sao được..

Rần thương hại Bạch-Lan nên căm hận thanh niên kia tàn bạo, không biết thương hoa tiếc ngọc còn ỷ lớn hiếp nhỏ. Chờ mai này ta luyện đến Trúc cơ thì sẽ không tha cho thằng khốn nạn mặt trắng này..

- Bây giờ nên giải quyết ba đứa nhỏ này làm sao?

- Không vội, để ta dùng Thực Nhân Đằng bố trận giam chúng lại. Để chúng ta đối phó với Nam-Hải phái, Trường-Sa phái, Hoàng-Sa phái, rồi tính sau. Bọn kia cũng đã đến gần rồi..

- Mấy môn phái phàm trần này mà cũng đòi chấm mút Cổ bảo của Phù Đổng. Chỉ có Đằng Kiếm tông chúng ta mới có tư cách tiếp thu bảo quản loại thần vật cấp này. Ta cũng kỳ quái, di vật của tên Phù Đổng Thiên Vương không biết tại sao lại lưu lạc cất dấu ở đây..

- Nghe nói, bên trong có Roi Thần, Kim Kiếm thần và Giáp Thần..

- Những thứ đó ta tiếp thu, còn lại các thứ khác chúng mày chia nhau mà lấy..

Bỗng tiếng nói vang bên tai, như người đang đứng may bên cạnh mọi người:

- Doãn Chí! Ngươi nói như vậy không quá tham lam ư? Một mình đòi chiếm hết ba kiện thần khí, còn những thứ rác rưởi khác, ai chhác là còn thứ gì đáng giá không? Như vậy chẳng phải là lão hốt hết bảo tàng rồi..

- Ngươi là ai?

- Hồng Nhất Tiên, Thiên Điện tông Hồng Nhất Tiên....

- Chưa từng nghe...

Đột nhiên một áp lực vô hình áp đến, bọn ba người Rần, Tinh và Bạch Lan mặc dù ở trong Khốn trận cũng bị ảnh hưởng nằm lăn ra thở phì phò.. Bên ngoài Doãn Chí cũng bị áp lực chế trụ kinh hô:

- Kim Đan kỳ tu sĩ... Ngươi là kim đan tu giả.

- Có kiến thức! Các ngươi mau cút đi, chỗ này thuộc về ta..

Mai Tinh và Rần kinh sợ vì Kim-Đan kỳ khí phách, đang lúc khó chịu đau đớn quằn quại đến cực điểm thì trước mắt hình ảnh sư phụ cùng một nữ tử áo trắng vẻ mặt hiền hòa hiện lên trước mắt. Sư phụ chẳng nói chẳng rằng bế xốc Bạch-Lan lên một tay án vào ...huyệt dùng chân khí chữa trị, một lúc thì ổn định liền đưa cho nữ tử áo trắng nói:

- Em đưa nó về trước đi, nó ở đây không có ích lại ở trong vòng nguy hiểm.

Rần và Mai Tinh mừng rỡ hô:

- Sư phụ... Cô này là ai...

- Là vị hôn thê của ta..

- Kính chào Sư nương...

Hồng-Linh nghe hai thiếu niên xưng hô sư nương, nghe rất lạ tai nhưng hiểu ý nói gì khiến gò má nàng hơi ửng hồng nói nhỏ:

- Ta còn chưa là sư nương của hai chú nhỏ...

Hồng-Linh vừa đến nên không muốn rời nơi đây, Minh đành đưa hai người vào Hồng Mông Linh Châu giới trong cung điện để nàng chăm sóc Bạch-Lan mau hơn rồi dặn:

- Em chữa trị cho nó, rồi giao cho bé Hồng-Mai hay bé Lan coi sóc bé. Năm phút nữa anh đón em ra.

Minh bố huyễn trận bên trong phòng ngự trận để Mai Tinh, Rần hai đứa ngồi bên trong tự chữa nội thương nói:

- Hai đứa ăn hai viên đan dược này rồi tự vận chân khí chữa thương, sau đó tai mắt theo dõi diễn tiến bên ngoài học hỏi thêm, không được vọng động. Hôm nay có lẽ còn xảy ra nhiều việc ly kỳ, mọi sự ở đây cứ chờ xem diễn biến ta sẽ chờ cho bọn chúng đánh nhau, phút chót mới giải quyết.

Thì ra bọn Doãn Chí. Hồng Nhất Tiên cùng nhiều cao thủ xuất hiện làm kinh động nhiều cao thủ, cả Hồng-Linh đang định đi ngủ cũng phát hiện sự việc bất thường nên vội đem Tiểu Băng ra ẩn thân bay thẳng đến Đắc-Lắc gặp Minh. Minh đem nàng thuấn di thẳng vào trong Thực nhân đằng khốn trận đang nhốt hai đệ tử của mình.

Bạch-Lan được Minh chữa tỉnh thì biết thanh niên ái xanh trẻ tuổi là sư phụ của anh Hiếu, và anhTinh khi bị đem đi nàng kêu gọi Trung-Hiếu không ngớt. Hồng-Linh cười mắng:

- Cô bé này, mới rời thằng bé đó mấy phút đã kêu gào không chịu để cho ai yên được.

Bạch-Lan tâm thần bị uy khí của hai cao thủ Trúc cơ, Kim Đan đánh vào khiến này bị hỗn loạn nguy hiểm nhưng đã được anh Minh chữa trị ổn định, thân xác ngũ tạng lục phủ, máu huyết đảo lộn cũng được điều hào trở lại, bây giờ còn suy nhược nên Hồng-Linh an ủi:

- Con đã gặp chúng ta thì không chết được đâu mà phải sợ, kêu gào càng mất sức. Hãy im lặng tĩnh dưỡng để ta bồi bổ dưỡng sức cho, một hai ngày là khoẻ.

- Cô là sư nương của chàng thật à, trẻ như vậy mà gọi cháu là con...

Hồng-Linh bị hỏi vặn, cô bé còn gián tiếp khen mình trẻ nên vừa vui vừa bực mình cười ngượng:

- Con không phải là bạn với thắng Hiếu, thằng Tinh kia hay sao. Cô là bạn gái sư phụ chúng vả lại ta hơn con ít nhất mười tuổi thì gọi bằng con thì có gì sai. Khối người cầu được ta gọi bằng con còn không được đó.

Thấy cô bé hết kêu gào Hồng-Linh bất chợt đè Bạch-Lan ra cởi quần áo chuẩn bị dùng ghim kim châm. Bạch-Lan thấy nhiều kim thì sợ quá hét lên. Hồng-Linh đe dọa:

- Nếu còn hét nữa cô đâm cho một kim câm luôn, lúc đó nói chuyện cũng phát không ra tiếng.

Bạch-Lan nghe dọa mới sợ hãi ráng nhịn không dám hét.

- Không biết thằng Rần sao lại chấm cô nhãi này, nhát như thỏ đế. Được mỗi một cái là làn da trắng mịn, dáng người đã dậy thì đúng mức các bộ phận đều nẩy nở, thân lưng eo lại thon đẹp, bộ mặt cũng tuyệt..


Bạch-Lan nằm trần trụi trước mắt bà cô này bị một châm khóa cứng không nhúc nhích được, lại nghe đánh giá không biết chê hay khen, lúc này bị ghim châm cũng không thấy đau trái lại cảm thấy từng luồng khí ấm lưu chuyển khắp thân chân, khiến cả người thoải mái dễ chịu...trong lúc buồn ngủ lại nghe:

- Khi con tỉnh dậy không được chạy loạn, phải nghe lời người coi sóc, một hai ngày sau ta sẽ đón con về, nhớ lấy.

Hồng-Linh báo cho Hồng-Mai vào cung chăm sóc, chờ đủ giờ rút kim châm ra để cho Bạch-Lan tiếp tục ngủ.

Một giờ qua đi Minh đưa Hồng-Linh ra ngoài, nàng háo hức muốn bên cạnh người yêu xem bọn người lạ kia tranh đấu giành giật.

Lúc này tình hình bên ngoài lại thay đổi, lúc trước chỉ có một kim đan kỳ Hồng Nhất Tiên, một trúc cơ kỳ
Doãn Chí, bây giờ có tất cả mười mấy Kim Đan kỳ, trong số đó có cả quỷ tu giả, ma tu giả và yêu tu giả.

Ma tu giả, Yêu tu giả và Chân tu giả đánh nhau kịch liệt còn quỷ tu thì đứng xem chờ thời cơ. Hồng-Linh thấy dư lực phản chấn phát ra nhưng đến mười cây số thì bị ngăn lại thì ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì ngăn lại kình lực đánh phát xa thế, như vậy tốt nhất nếu không dân chúng, sinh vật núi này bị ảnh hưởng chết hết:

Minh cười nhẹ nói:

- Cũng may anh vừa rồi cẩn thận suy đoán nên bố trí kịp thời gọi là Màn Khí Cái Lồng trận pháp. Đoàn người đi Picnic chỗ kia cũng được anh di chuyển cả lều lẫn người xuống chân núi, tất cả đều ngủ say mê chẳng biết gì hết.

Rần và Mai Tinh cũng đã chữa thương xong từ lúc nào, hai đứa say mê xem trận chiến của Kim-Đan kỳ, không biết sư phụ bố trận thế nào thần kỳ có thể xem rõ bên ngoài chung quanh lại không bị lực phản chấn lạc hổn nguyên khí đánh vào. Rần than thở:

- Không ngờ kim đan kỳ cao thủ lực lượng mãnh liệt kinh khủng dường ấy, một cái nhâc tay đánh cách không cũng đánh ra lửa ra gió bão, lôi điện có thể đánh bằng đỉnh ngọn núi, bao nhiêu cây rừng cổ thụ bị chấn gãy nằm ngổn ngang. Họ còn có thề ngưng khí thành hình những con chiến thú bằng lửa, khói, sương, băng, bay lên công kích địch... thật là kỳ lạ. Hôm nay mình mới biết được có cao thủ loại này tồn tại. Không biết sư phụ làm sao có thể thu thập bọn cường giả loại này ta phải xem cho đến cuối cùng mới được.

Mai Tinh tiếp lời:

- Thằng Rần, mày ở trần thế không biết cao thủ bằng tao, tu vi của sư phụ đã vượt xa mấy tên ếch nhái này. Nếu ta không lầm sư phụ đã đủ sức tung hoành tiên giới rồi, tức là có thể thong dong đi dạo ở tiên giới muốn làm gì thì làm, không cần kiêng kỵ ai.

- Cái gì, sư phụ hơn chúng ta tám chín tuổi mà đã luyện đến trình độ cao như vậy. Mày nói khó tin quá, ta cho là hơn bọn kim đan này một bậc cũng là giỏi.

- Giỏi cái đếch! Mày kiến thức hủ lậu, ngốc quá. Tao nói cho mà biết kẻo người ta bảo tao có thằnh anh em vô tri, ngu ngốc, trên kim đan còn có nguyên anh kỳ, hoá thần kỳ, phân thần kỳ, hợp thể kỳ, độ kiếp kỳ, đại thành kỳ mới có thể phi thăng lên tiên giới, lên đó rồi thì chỉ đáng xách dép cho tiên nhân.... Mà từ kim đan kỳ muốn tiến lên nguyên anh ngàn người mới được một, tu luyện phải mất mấy trăm năm. À vừa rồi mày nói gì, mày bảo sư phụ chỉ hơn chúng ta mấy tuổi thôi hay sao.

- Ừ! Mẹ nuôi nói sư phụ mười sáu tuổi, lúc đó tao mới có bảy tuổi vậy hơn chúng ta chín tuổi.. Và bây giờ là hai mươi bốn tuổi.

- Không thể nào? Hai mươi bốn tuổi đã phi thăng thành tiên lại không còn là tiên nhân bình thường, có thể tư do hạ phàm...tao đang nằm mơ hay sao..

- Rần, mày nhéo tao một cái xem sao...

- Vậy trước đây mày cho sư phụ là bao nhiêu tuổi?

- Ít nhất cũng ba bốn ngày tuổi..
tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.