Hồng Mông Linh Bảo

Chương 236:






Chương 236 Tái sinh đệ nhị Thánh Anh
- À, còn một chuyện quan trọng, thiếu chút nữa quên mất.

- Chuyện gì?

- Anh phải về Tu Chân Giới một chuyến. Ngọc Hà tiền bối sắp độ kiếp phi thăng cần anh hỗ trợ.

Minh kinh ngạc thốt lên:

- Cái gì, nàng đã phục hồi thành công? Sao nhanh như vậy..

Minh nhớ lại Ngọc Hà tỷ từ khi đoạt xá thành công liền đi, đến nay không trở lại. Bây giờ mới khoảng một năm không ngờ nàng chuẩn bị độ thiên kiếp. Thiên kiếp hỗ trợ cũng được, dễ dàng thôi, mình đưa nàng mượn cổ loa thạch, liên kết nó lại thành dạng Kim Tự Tháp là được. Nàng ngồi trong đó độ kiếp sẽ có trợ giúp lớn.

Kim Tự tháp tại tiên giới đã một lần được Lôi Kiếp tẩy lễ, chắc đem ra sử dụng ở Tu Chân Giới sẽ không xảy vấn đề gì. Bây giờ chính mình trên người có vấn đề, không sao trở lại Tu Chân Giới được. Nếu cứ để Thánh Anh với Linh Hồn, Nguyên thần hiện nay tiến về Tu Chân Giới chắc chắn sẽ làm rung động, không gian sụp đổ. Chàng tính toán lẩm bẫm:


- Ta phải phân nguyên thần ra thôi! Đệ nhị Thánh Anh.

Chàng cảm nhận linh hồn lực cùng nguyên thần của mình vừa rồi trong ngộ cảnh đẹp như Thiên Đàng kia, đã tăng lớn cường mạnh một phần, sau đó lại cùng Mỵ-Điệp nguyên anh song tu, thân mật trao đổi và trợ giúp nàng không ngờ nguyên thần lực lại tăng lên một lần nữa.

- Anh nói gì?

Minh nghe nàng hỏi chợt tỉnh, nghĩ đến Ngọc-Hà tỷ, Kiều-Tuyết là nhớ đến Hỏa Mỹ nhân La Tiểu Hồng bất giác buột miệng hỏi:

- Kiều-Tuyết, Tiểu Hồng mạnh khoẻ không?

- Anh nhe, ở bên em còn nhớ Tiểu-Hồng, mai kia gặp Hồng-Linh thì anh sẽ biết tay. Nhớ Tiểu Hồng thì cứ hỏi thẳng, còn kéo thêm chị Kiều-Tuyết làm gì.

Minh nghe vậy thầm nghĩ:

"- Thì ra nàng chưa biết Hồng-Linh mất tích, ta cũng không cần nàng trợ giúp để nàng yên tâm tu luyện."

Sau đó chàng lại bào chữa:

- Hai người họ ở cùng một chỗ, cùng hỏi thăm một lúc. Chẳng lẽ quan tâm hỏi người này bỏ người kia. Dường như em khăng khít với Kiều-Tuyết tỷ lắm đấy.

- Hừ còn chối quanh, tha cho lần này. Còn chuyện Kiều-Tuyết và em, anh cũng phải quan tâm nhiều hơn.

- Em nói gì khó hiểu quá, anh có bao giờ không quan tâm em đâu?

- Phải mà, nhưng Kiều-Tuyết. Nếu nàng tu luyện cũng gặp bình cảnh như em anh có chịu cùng chị ấy song tu không?

- Song tu? Kiều-Tuyết....

Thấy thần tình của chàng Mỵ Điệp tấn công tiếp:

- Em biết ngay mà, lòng quan tâm của anh còn thiếu sót lắm… Nhân gian có câu: Một khi đã yêu, anh phải yêu cả lối đi đường về! Huống chị Kiều-Tuyết là bạn hữu sinh tử thân tình nhất của em.

Minh thấy có điều gì không ổn trong chuyện này nên muốn dùng kế hoãn binh nói:

- Chuyện này để sau sẽ tính, bây giờ giải quyết chuyện độ kiếp phi thăng đã. Em ở đây chờ anh sắp xếp đôi chút.

Minh ngồi xuống liên lạc với nguyên thần bên Tăng Hòa cùng phân thân đang ở phàm giới, chàng xem qua tin tức một lần sau đó, phân nguyên thần, gửi tống mỗi nơi thêm năm phần trăm nguyên thần, trong đó đặt thêm hai chức năng "gửi nhận thông tin hai chiều, đồng thời chức năng xác định vị trí." Mười phần nguyên thần vừa tống gửi thành công, chàng nhận ra ngay Phân Thần hiện đang ở gần một trường trung học thành phố Sài Gòn. Chàng suy nghĩ, nếu bây giờ phân thân gặp nguy hiển, ta muốn đến gấp thì sao? Minh thử nghiệm, ý niệm tập trung vào vị trí phân thần sau đó mạnh dạn xuất ý "Tới!" Minh nhìn lại đã thấy mình đang ở bên cạnh phân thần, trên một gác trọ chật hẹp nóng bức thì vui mừng quá sức. "Thật thần kỳ! Không ngờ nguyên thần, niệm ý có thể sử dụng cách này. "

- Bản tôn.

Minh không nói gì gật đầu sau đó ý niệm trở về Hồng Mông Linh Châu giới thì đã thành công trở về vị trí đang ngồi như cũ. Chàng lại liên lạc với nguyên thần trên Tăng Hoà, thấy hắn đang đứng chờ ai một mình, chàng lại thử một lần nữa, thấy mình nhanh như chớp giật hiện thân bên hắn trong khi hắn còn chưa nhận thức chàng đã trở lại. Tăng Hoà cảm nhận có gì bên người bất thường vội hỏi nguyên thần trong thức hải:

- Tiền bối! Vừa rồi dường như có cao thủ tiến bên ta.

- Cảm giác của ngươi đã có tiến bộ, vừa rồi bản tôn của ta vừa xuất hiện bên ngươi, chớp mắt đã biến mất.

Minh kiểm lại Nguyên thần lực trên Thánh Anh thấy vẫn còn sung mãn chưa đủ thấp để có thể trở về Tu Chân giới, chàng gọi phân thân khôi lỗi Lôi Điện chủ ra, sửa chữa dung mạo rồi chuyển thêm mười phần nguyên thần vào đó, chàng ra lệnh:

- Ngươi đem hết khí thế bộc lộ ta xem.

Minh điều chỉnh phân thân khí tức, uy khí ngang hàng với chín cấp chân tiên, không ngờ cần đến hai mươi ba phần nguyên thần mới thành công. Chàng lại giao đủ hành lý tùy thân, bảo đao, trữ vật túi, trữ thú túi, tiên thạch, vv... lại ra lệnh phân thân diễn tài nghệ thần thông, lôi phong đao, tạc đao, ẩn trận, cuồng phong di hành... Sau cùng mới phân phó:

- Ngươi dùng truyền tống trận đến Lạc Anh Tinh chờ ta.

- Dạ! Bản tôn.

Minh kiểm lại nguyên thần thấy còn lại một nửa nhưng vẫn nhận ra còn cường mạnh hơn khi còn ở Tu Chân giới nhiều, chàng muốn phân ra hai Thánh Anh như trước đây. Trong thức hải Thánh Anh nghiêm trang tĩnh tọa nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.... hào quang từ Thánh Anh thỉnh thoảng tỏa ra rực rỡ đại thịnh rồi lại lu mờ dần, đến nỗi Mỵ-Điệp ở phía xa cũng nhìn ra trên hào quang trên thân thể chàng.

Mỵ-Điệp không hiểu chàng làm gì, chợt biến chợt hiện, sau đó cùng khôi lỗi phân thân biểu diễn thì nàng hiểu đôi chút, bây giờ lại ngồi yên tỏa quang mang khó hiểu...

Sáu giờ tĩnh tọa, Minh tìm cảm ứng linh hồn trong Thánh Thai tìm đệ nhị phân hồn không có chút manh mối, vừa lúc chàng bỏ cuộc thì cảm ứng một tia rung động quen thuộc, rất ngắn lại quá mỏng manh. Thế là có manh mối chàng tiến thẳng mục tiêu, lần này cảm ứng mạnh dần, cuối cùng tìm được đệ nhị phân hồn trước kia từng là đệ nhị Thánh Thai căn nguyên, chàng cẩn thận dùng thần niệm đưa đệ nhị phân hồn xuống đan điền đồng thời phân ba phần nguyên thần hộ tống đi theo.


Minh lần này theo cảm ứng mà hành động, trước kia quá trình hình thành đệ nhị Thánh thai quá nhanh lại bất ngờ, chàng không thể nắm được manh mối và nguyên lý trong đó. Bây giờ không có kinh nghiệm thì chỉ còn cách liều lĩnh hành động trong từng bước cẩn thận. Chàng biết hành động của mình rất nguy hiểm có thể dẫn đến linh hồn bùng nổ tan tành chết thê thảm nhưng nắm phần thành công khá cao.

Đan điền chân nguyên khí chậm trãi vận hành, khi đệ nhị linh hồn cùng nguyên thần được đưa vào trung tâm, chân nguyên khí lập tức hỗn loạn quay cuồng tạo thành một vòng xoáy, cổ loa thạch tại trung tâm cũng phản ứng không yên. Minh cảm giác được, thần niệm vội kiềm chế đôi chút, vừa xoa dịu bằng cách cảm ứng viên cổ loa thạch đầu tiên.

Cổ Loa thạch viên đầu tiên vốn trước kia nhận đệ nhị Thánh Thai làm chủ nên khi vừa được nhắc nhở liền tỏa ra một luồng nhu khí ôn hòa bao bọc bảo vệ đệ nhị Thánh Thai. Minh thấy quá trình quan trọng đã có kết quả tốt đẹp liền yên tâm vận hành chân nguyên khí tu luyện. Chàng không dùng Cổ Loa quết hấp thu linh khí bên ngoài, chỉ trọng yếu săn sóc đệ nhị Thánh thai. Thời gian qua đi không biết bao lâu, lúc này chàng đi vào cảnh vô ngã, quên hết mọi sự thì dị biến xảy ra.

Hồng Mông linh châu từ lâu nay không hề cung cấp nguyên khí cho chàng bỗng thực hiện. Một tia chân khí rất nhỏ, sắc trong như nước, tinh ròng khiết tịnh, tươi mát dễ chịu rót vào kinh mạch, tia chân khí này lúc đầu nhỏ sau đó lớn dần càng lúc càng nhiều. Lạ một điều chân nguyên khí này không hề hòa làm một với chân nguyên khí của chàng, trực tiếp theo kinh mạch chen lấn vận chuyển xuống đan điền đưa vào Thánh Thai, Thánh Thai sau khi tiếp chân nguyên khí này liền phát triển nhanh trông thấy, nguyên thần khí đang bao bọc bảo vệ Thánh Thai bỗng bị hấp thụ sạch sẽ, nửa tiếng sau Thánh Thai phát triển đến đăng phong. "Bựt!" Thánh Anh mở mắt ra, duỗi tay chân vươn vai, nhẹ nhàng hoạt động, tay ôm lấy Cổ Loa Thạch thứ nhất tỏ vẻ ưa thích không muốn xa rời. Chính lúc này nguồn chân nguyên khí từ Hồng Mông Linh Châu cũng cắt đứt. Bên ngoài cả thân thể Minh phát hào quang đại thịnh sau đó ẩn liễm trở lại không còn một tia khác thường.

- Thì ra vậy! May mà có Hồng Mông Linh Châu hỗ trợ mới thành công nhanh như vậy.

Mỵ-Điệp chờ một ngày một đêm nghe vậy, nàng chợt tỉnh thấy Minh đang đứng dậy dáng vẻ so với lúc mới gặp có điều bất đồng nhưng nàng không thể khẳng định được bất đồng chỗ nào. Ánh mắt vẫn thế, uy nghiêm nhưng ẩn chứa tình cảm đầy ôn nhu; tính cách vẫn như cũ bất cần đời, song lại rất yêu đời. Thật khó hiểu, chính điều này lại là điểm lôi cuốn nàng hơn sau yếu tố đủ tài năng bản lãnh bao bọc chở che nàng an toàn.

- Chúng ta đi thôi!

Minh phất tay thu trận pháp phong ấn cung điện, sau đó tay phải quàng ôm vào eo nhỏ nhắn của nàng. Chợt chàng nghĩ đến nguyên thần phân thân và nguyên thần ấn ký chàng nhờ đó có thể di chuyển nhanh như chớp có thể là "Thần Di" đi, chàng vội dùng thần niệm hướng đến Thanh Hà cung "Tới!"

Hai người chỉ trong chớp mắt đã thấy mình đang trước Thanh Hà cung cổng vào. Mỵ-Điệp kinh hô "Ủa!" một tiếng dụi mắt không tin mấy lần mới hỏi:

- Sao anh không cần qua thông đạo cũng đến đây được? Thật thần kỳ...

Trong khi Minh vừa thấy "Thần Di" thành công vội đem hơi thở cường giả của mình ra, không để sót chút nào, dùng cảm quan xem xét phản ứng của không gian chung quanh, thấy không có gì động tĩnh mới yên tâm. Tuy vậy chàng vẫn nghe thắc mắc Mỵ-Điệp nên buông nàng ra êm giọng nói:

- Anh cũng phải có tiến bộ chứ, chẳng lẽ cứ lạc hậu đi đường vòng như cũ.

- Nhưng tiến bộ này thật kinh người, thần kỳ huyền diệu đến mức độ em không thể tưởng tượng ra được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.