Hồng Mông Linh Bảo

Chương 230:






Chương 230 Yêu kiếp, Bảo Thạch kiếp
Hàn Tinh phi hành vừa định tăng tốc vượt ra khỏi tinh cầu hướng Thanh Lạc tinh bay ra nguyên thần trong Hồng Mông Linh Châu giới truyền đạt tin tức Thiên Băng Tằm tranh đấu với Hắc Quả Phụ khiến nhiều yêu thú bị họa lây. Chàng vội dừng chân trên một ngọn đồi dưới chân.

Khi vào Hồng Mông Linh Châu giới, hai con yêu thú đã được khôi lỗi phân hoà. Cả hai đều bị thương trầm trọng, chàng thấy Hắc Hạt yêu tu vi đã đạt cận hóa hình kỳ, ba con lôi thú càng muốn vượt qua hóa hình kỳ. Chàng chợt có một nhận định, nếu ta đưa bọn chúng ra khỏi đây tiên giới lãnh nhận yêu kiếp tẩy rửa, phải chăng bọn chúng lập tức có thể hóa hình, mình trước nay độc hành bây giờ cũng nên để bọn chúng hóa hình cho đi theo mình ra ngoài sinh hoạt làm việc. Chàng không lo lắng cho lôi thú yêu kiếp vì bọn chúng sống vì lôi điện, thuần lôi thuộc tính.

Chàng dặn hắc hạt chuẩn bị ra ngoài độ yêu kiếp, sau đó đem ba con lôi thú ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới dặn:

- Các ngươi cảm ứng xem thấy yêu kiếp không?

Lôi thú nghe vậy liền ngưng trọng sau đó giật mình run sợ:

- Ôh! Sắp, yêu kiếp đến ngay lập tức.... Chúng ta mau phân tán ra, nếu không yêu kiếp kinh khủng tăng lên không chỉ lợi hại gấp ba đâu..

Nói xong ba yêu thú chia nhau phân tán chạy đến ba quả đồi chờ yêu kiếp đến. Hàn Tinh còn lại một mình ngạc nhiên không ngờ ba con yêu thú này có kiến thức yêu kiếp, phải chăng chúng nhận được kiến thức truyền thừa từ tổ tiên giống nòi? Nghĩ đến đây lòng chàng đầy chờ mong vì chưa từng nhận thức yêu kiếp bao giờ.

Hàn Tinh cũng cẩn thận, chính mình khi ở tu chân giới đã hai lần tham kiến thiên kiếp đều bị lôi kiếp chuyển hướng nhắm vào mình, cứ như thần thiên lôi nếu có cơ hội đều nhắm vào mình mà đánh, cũng may mắn hai lần đều thu hoạch hậu hĩnh một cách bất ngờ.


Chàng nội soi bỗng nhận ra trong đan điền không biết từ lúc nào đã có mười tám viên cổ loa thạch thì ngạc nhiên giật mình, không ngờ một lần để cổ loa thạch hấp thụ nguyên anh năng lượng sau khi hoán chuyển đồng thời tu luyện cổ loa quyết đã đưa đến kết quả to lớn này, sau khi tu luyện lần vừa rồì chàng cảm hứng cảnh sống động bên ngoài không hề xem lại thành quả không dè lần này khác hẳn, vượt xa hẳn sức tưởng tượng của mình. Chàng đem mười tám khối cổ loa thạch ra kích hoạt chân nguyên ý niệm hình thành một cái cái lồng vững chắc che toàn thân của mình. Tuy chàng không sợ lôi oanh nhưng không muốn lại bị như những lần trước, vả lại không biết yêu kiếp thiên lôi lực lượng phá hủy cường mạnh thế nào nên trước chỉ muốn nhận thức mà thôi.

Mười tám khối thạch có thể biến hình như ý ráp nối nhau tạo thành một kiện khuân hình như kim tự tháp vô hình cực kỳ kiên cố, không một kẽ hở. Trong số mười tám chàng hiểu rõ tính chất của hai khối đầu tiên, số còn lại không biết tác dụng riêng của chúng song tất cả đều nghe lời dễ dàng theo ý niệm mà liên kết với nhau cứ như các thân thể của mình.

Lúc này chàng cảm ứng bên ngoài liền thấy lôi vân kéo về màu sắc hồng hồng càng lúc càng đậm, không gian như bị định thuật tĩnh trụ khiến mọi vật trở nên bị trói buộc trơ ra lãnh đòn không thể trốn tránh được.

- Oành...Oành...Oành!

Ba lôi oanh liên hoàn nối tiếp nhau, Hàn Tinh cảm nhận ba lôi thú liên tiếp bị hồng lôi đánh vào. Quả nhiên hồng lôi kiếp phân chia thành ba đạo, uy lực tuy đã chia ra song vẫn mạnh mẽ không sao đo lường được, chỉ thấy ba con lôi thú bị đánh cho nằm bẹp xuống đất một lúc mới gượng dậy nổi. Bọn chúng hấp thụ được một phần hồng lôi năng lượng và đã bị hồng lôi đánh tổn thương, cũng may còn có thể duy trì được, vẫn thanh tỉnh ra sức chữa thương, lôi thú đầu đàn trên ngọn đồi phía trước phục hồi nhanh nhất, khí thế rõ ràng tăng lên nhiều so với lúc chưa chịu yêu kiếp. Tiếp theo chàm vân đậm đặc hội tụ quá trình cũng như lần trước, đánh xuống ngay khi hai lôi thú còn lại vừa khôi phục xong, ba con lôi thú lại bị thương tự chữa trị lại tái diễn trong khi đó tử vân chậm trãi kéo về, đánh xuống ngay khi ba con yêu thú chưa hoàn toàn hồi phục, bọn chúng miễn cưỡng đứng lên tiếp nhận thành công nhưng đều bị thương nặng nề, cả ba nằm bất động ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy được thì thân thể liền biến hóa.

Đúng lúc này Hàn Tinh thần thức thấy mười mấy tu sĩ phi hành mà đến, một tên nói:

- Hay quá! Chuyến này thu hoạch dư giả không tệ, ba hóa hình sơ kỳ vừa hoàn thành độ kiếp...

- Không đúng, bạch vân hội tụ...

Mọi người vừa đến vội dừng chân hạ xuống, thiên uy áp xuống trầm trọng đến nghẹt thở, một nỗi bất an cảm giác càng lúc càng mãnh liệt. Trong khi đó tam lôi hoá hình ngạc nhiên thì nghe tiếng chủ nhân:

- Mau ngồi xuống, lần này thiên lôi nhắm vào ta.

Vừa rồi cảm ứng được bạch vân, Hàn Tinh quét thần thức lên bầu trời bất chợt liền nhận thức thiên lôi hướng chính mình Cổ Loa thạch oanh kích. Chỉ thấy uy áp càng lúc càng mạnh, trên bầu trời mây cũng đậm chốc lát trời trở nên đen tối. Một tiếng lôi oanh vang lên khí thế long trời lở đất, Hàn Tinh cả người run lên chỉ thấy kim tự tháp cổ loa thạch có hiện lên vô số điện xà quang mang chói chan chạy tới lui, hai mắt vội nhắm lại vừa vận hành chân nguyên khí trong kinh mạch, liền thấy không biết bao nhiêu tia lôi quang năng lượng tiến vào thân thể, ào ạt như sóng trào.

Bên ngoài số tu sĩ mới đến và ba lôi thú sau tiếngg lôi oanh khủng bố thấy trước mắt một hình thể kim tự tháp quang huy chói lọi khiến mắt nhức nhối như bị kim đâm, thì vội nhắm mắt lại, hình thể quang huy bị đánh bật bay lên bầu trời càng lúc càng cao, ánh quang chiếu xuống khiến trời đang tối liền trở nên sáng sủa như ban ngày lúc này mới mở mắt ra nhìn rõ trên cao như một vị sao, khi dùng thần thức ra quét thì thấy quang huy vật thể không ngừng xoay tròn đang từ từ rơi xuống trở lại, uy áp đè xuống càng lúc càng mãnh liệt không kém gì so với lúc thiên kiếp sắp đánh xuống không thể nhúc nhích.

Hàn Tinh ngồi bên trong kim tự tháp cổ loa thạch bị lôi quang năng lượng tiếnn ép vào thân thể, chàng cảm thấy kinh mạch toàn thân bị cường ép quá tải, kích lớn ra gấp đôi bình thường, chàng kinh sợ thấy năng lượng số lượng vẫn tiếp tục
tăng lên không giảm, năng lực nhanh chóng chuyển hoá thành chân nguyên khí chạy chồm cuối cùng mười mấy tiếng nổ nhỏ trong kinh mạch, một nỗi đau đớn không tả khiến chút nữa bất tỉnh. Hàn Tinh cắn răng chịu đựng nỗi đau cùng cực, tình trạng này giống như khi xưa xảy ra sau cùng được Hồng Mông Linh Châu chữa trị nên lần này chàng cũng hy vọng Hồng Mông Linh Châu chữa trị kịp thời. Một lúc không thấy Hồng Mông Linh Châu phản ứng chàng đành kiếm cách khác, thánh anh như cảm giác được định ý nên nên hành động chỉ thấy thánh anh phát quang một niệm ý mãnh liệt hình thành, các kinh mạch lập tức được tái lập, lớn hơn khi ban đầu gấp mười có hơn, chân nguyên khí lại tiếp tục như sóng trào chạy chồm, một lúc kinh mạch lại bị phá hư, lần này chàng không chờ Hồng Mông Linh Châu lập tức dùng ý niệm chữa trị. Sau năm sáu lần liên tiếp lập lại, phá hư, chữa trị tái lập kinh mạch bỗng cảm giác cả người rung động.

Thì ra lúc này kim tự tháp đã từ trời cao rơi trở lại chỗ cũ, chân nguyên khí vẫn tiếp tục vận hành, quang lôi năng lượng cũng yếu dần rồi tắt ngấm. Chàng mở mắt thì thấy cổ loa thạch kim tự tháp lúc này không còn vô hình như trước trại lại có màu trắng sữa, khí chất khác hẳn lúc ban đầu. Xem kỹ lại một hồi chàng mới cười khổ hiểu ra, thiên kiếp lần này thật ra cũng không nhắm vào mình mà nhắm vào Cổ Loa mười tám viên thạch. Một lần thiên kiếp tẩy lễ khiến cổ loa mười tám viên thạch chất lượng thăng hoa, linh tính càng rõ rệt. Hàn Tinh thu cổ loa thạch vào đan điền, đứng dậy thì thấy mười mấy tu sĩ đang đứng chung quanh trên mặt lộ ra vẻ thèm khát tham lam.

Ba hóa hình kỳ lôi thú thấy chàng hiện thân vội phi thân lại đứng bên. Hàn Tinh nhận định nhóm tu sĩ có bảy người đã có huyền tiên tu vi sơ kỳ, còn lại tám người đều là hoàng tiên..

Nhóm tu sĩ đứng rải rác chứng tỏ họ không đồng bọn. Vừa rồi họ cảm ứng được tiên linh khí ba động liền đoán có thiên kiếp sắp phủ xuống, khi đến gần mới nhận ra yêu kiếp đã chấm dứt, chưa kịp phản ứng lại bị thiên uy phủ xuống sau đó một lần nữa thiên kiếp phủ xuống, một màn quang hy hiển hiện. Mọi người trong lòng cả mừng, tim đập nhảy loạn, đoán ra ngay một kiện nghịch thiên " thần khí" xuất thế.

Họ phỏng đoán như thế cũng không sai biệt lẽ thường một khi có siêu cấp cao thủ thăng cấp hay siêu cấp bảo khí xuất hiện thì bị không gian pháp tắc bài trừ, lập tức bị thiên kiếp giáng xuống tẩy lễ sau đó được hợp pháp công nhận. Hàn Tinh bình thường đem mười tám viên cổ loa thạch ra cũng không sao, điểm mấu chốt chàng lại hợp nhất mười tám khối thành một kiện Kim Tự tháp vô hình chung vượt qua mức giới hạn cường mạnh tiên giới không gian quy tắc đã định nên bị tiên kiếp chiếu cố.

Kim tự tháp quang mang chói mắt, không ngớt toả ra biểu hiện khí uy của nó khiến cho tu sĩ bị trụ, tâm thần chấn động nhưng không làm cho họ khiếp sợ trái lại họ càng hưng phấn, mong sao chiếm cho bằng được. Trước mắt mọi ngườì bỗng kiện thần khí biến mất lộ ra một tiểu tử lạ mặt khiến họ khó hiểu, mấy chục ánh mắt dán chặt trên người Hàn Tinh.

Hàn Tinh thấy ba hóa hình lôi thú, da ngăm xám, tóc quăn tít như người phi châu, hai trai một gái mặt đều thanh tú, mắt to mũi cao trông khá dễ coi thì vừa lòng. Chàng nhắm chừng chúng chưa thể ra trận, chưa đủ bản lãnh sánh với huyền tiên cấp bậc nên quyết định một mình xuất trận thử sức. Chàng hỏi nhỏ:

- Các ngươi thấy thế nào?

- Bảy tên kia khí tức quá kinh người, còn tám người còn lại chúng ta miễn cưỡng chống đỡ được.

- Được! Để ta bày trận tách họ ra chúng ta thử sức một phen. Ba ngươi cẩn thận.

Âm thầm trao đổi trong chốc lát. Hàn Tinh thản nhiên hướng phía xa lên tiếng:

- Quý đạo hữu là ai, không biết cùng một lúc đến đây bao vâ chúng ta lại là có ý gì.

Một tu sĩ vận đạo bào nóng tính hống hách lên tiếng:

- Tiểu tử kia, ngoan ngoãn nộp kiện thần khí ra thì ta tha chết cho?

- Thần khí nào, sao ta không thấy?

Trung niên tu sĩ nhếch mép khinh thường cười khẩy:

- Lại còn làm bộ không biết, tiểu tử muốn lấy tay che mắt thánh tưởng chúng ta mù cả chắc. Chính là một Kim Tự Tháp.

- Kim tự tháp... ha ha.. quả thật các vị nhìn lầmn nhìn gà ra phượng hoàng. Kim tự tháp chính là ta, ta chính là Kim tự tháp.

Một giọng lanh lảnh vang lên:

- Cái gì! Tiểu tử ngươi là một Thần Khí Linh.

Hàn Tinh nhìn lại thì ra là một vị tiên tử ăn vận diêm dúa.


- Các ngươi mới là Thần Khí linh, Tiên khí Linh! Lão gia ta đại danh đại đỉnh chính là người.

- Ta bất kể ngươi là thứ gì, miễn sao kiện Kim Tháp tự thần khí kia vào trữ vật giới của ta là được.

Nghe tiếng hắn khò khè nhẹ như muốn sắp đứt hơi Hàn Tinh nhìn xem là một thanh niên vạm vỡ vận tử bào, mặt tái như gà đã bị cắt tiết không có một chút sinh khí.

Thanh niên vừa dứt lời liền xông tới như sợ người khác tranh dành, mười lăm người âm thầm dò xét khí tức của thanh niên trước mặt, thấy bất quá chỉ là một hoàng tiên trung kỳ, so với bất kỳ ai trong số người ở đây đều kém, còn ba hoá hình bên cạnh càng không đáng ngại. Thanh niên vừa xông đến đã có người ngăn cản kéo lại nói:

- Lão Diện Cương Thi, ai bảo ngươi nhanh chân nhanh tay như vậy. Chưa được chúng ta đồng ý ngươi đã đòi phỗng tay trên hay sao?

- Thanh Tri đạo sĩ thúi, chó ngoan không cản đường! Ai sợ ngươi chứ ta không xem là gì cả, giỏi thì cứ lại đây xem ngươi có bao nhiêu thần thông.

Thấy bọn người không xem mình vào đâu Hàn Tinh làm bộ sợ hãi lui lại âm thầm bố trí mấy bộ vị trận pháp, thừa lúc lão cương thi xông đến chàng kéo ba lôi thú lui lại không ngớt bố trí, khi dừng lại đã bố trí xong ba mươi hai trong số 64 một nửa số phương vị của âm dương huyễn trận. Trận này có thể làm khó dễ hoàng tiên lại không thể làm khó được huyền tiên tu sĩ. Hàn Tinh đánh giá huyền tiên sơ kỳ cao thủ, vừa rồi Lão Diện Cương Thi kia bộc lộ khí tức uy áp, quả nhiên cấp bậc không hề kém đại đế Tôn Thường con rối điện chủ. Thấy họ tranh đấu với nhau Hàn Tinh mừng thầm đứng xem, thần thức lại không dám buông lỏng cảnh giác người đánh lén.

- Ha ha, được lắm!

Thanh Tri đạo sĩ không biết lúc nào đã kiếm đã xuất mũi kiếm chỉ vào Lão Diện Cương Thi.

Chưa xuất chiêu kiếm phong sắc bén đã lan ra lấn át đối phương những ai tu vi kém một chút trong đó tất cả hoàng tiên cấp và một vài huyền tiên mới tấn cấp liền bị kiếm phong định trụ, thân người cứng đơ chờ mũi kiếm đâm vào cổ là xong đời.

Cũng may lão không nhắm vào mình, họ liền ra sức vận chân khí hóa giải nguy cơ. Thấy ba lôi thú đứng bên cạnh bị kiếm phong gây ảnh hưởng Hàn Tinh khẽ dồn cổ loa thạch nhu khí ra khiến kiếm phong bị vô hình hoá giải.

Bỗng lão Diện Cương Thi xuất một cây thương trên tay khẽ ngoáy một khoanh, lập tức một con rắn khổng lồ miệng đen ngòm vòng xoáy hình thành bay lại đón đầu màn kiếm ảnh bay lại không ngừng thôn phệ. Thôn phệ hết kiếm khí vòng khí không dừng tiếp tục xông đến Thanh Tri đạo sĩ như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.

Thanh Tri đạo trưởng lạnh lùng hừ một tiếng chờ miệng hắc mãng khí đến gần tay trái phất hạ xuống, trước mắt một bức tường khí hình thành, đồng thời cả thân người bay vọt lên cao vượt qua tường khí. Một tiếng oanh nổ vang lên rung động mặt đất, cát đá bay mịt mù, theo gió chạy chồm bay tứ phía.

Hàn Tinh đứng tại chỗ hai mắt nhắm hờ cảm ứng từng chi tiết, kiếm khí hình thành cùng thương chiêu hội tụ khí trong thiên địa, linh khí khống chế tuyệt đối mãnh liệt nhanh chóng trong sát na. "Đây là huyền tiên cấp tranh đấu, quả nhiên có khác. Nguyên tắc cũng nằm trong việc khống chế sử dụng linh khí thiên địa, tranh cường mạnh, tranh khéo léo. Một điểm khác biệt chính là vận tốc, tranh thủ thời gian. Điểm này quả nhiên mình kém một bậc, sau này phải chú ý mới được, cho đến nay Hàn Tinh thường dùng năng lượng trong bản thân với sự hỗ trợ của cổ loa thạch hơn là sử dụng linh khí thiên địa. Chàng phân tích phỏng chừng, nếu mình vừa sử dụng thiên địa linh khí vừa sử dụng vốn liếng cổ loa thạch thì không hề kém so với huyền tiên sơ kỳ." So đo một lúc chàng yên tâm để ý theo dõi trận đấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.