Hồng Mông Linh Bảo

Chương 212:






Chương 212 Gặp được dì Hoa, đã chết

Hàn-Tinh chưa đáp xuống đã cảm thấy nơi này khó chịu ngạt thở, tăm tối lạnh lẽo yên lặng đáng sợ không sinh vật nào sống nổi. Phía dưới chân nằm rải rác những bộ xương, chứng tỏ đã có nhiều người sau khi bị rơi vào đây đã bị ám hại chết.
Một tiếng gào rú vang từ khắp cõi vọng lại, Hàn-Tinh đánh giá chỉ một tiếng gào, song cung quanh nơi đây vách núi đen chập chùng âm biến thành tiếng vọng luẩn quẩn vòng vo bao trùm khiến người nghe tưởng là vô số tiếng gào. Nếu là người khác gặp hoàn cảnh này chắc là sợ hãi mất mật mất gan nhưng Hàn-Tinh đã từng vào trong Địa Uyên nơi đó còn khủng bố hơn nữa nên chàng không thèm để ý đến, cứ dùng giác cảm quan mà xem xét, đi theo triền núi, những chỗ hiểm trở chàng mạnh dạn bay qua, bỗng chàng phát hiện một tia sáng từ phía trước, khi đến nơi thì lại không còn cảm thấy gì, tìm tòi mò mẫm một hồi thì ngoài vách đá chơi vơi không hề có thứ gì đặc biệt, quanh quẩn nơi này một lúc đột nhiên cảm được một tia hơi ấm phía trên, chàng không ngần lại lập tức theo vách đá trèo lên, khi đến nơi ấm nhất thì thử lấy tay vỗ vào.

Quả nhiên chỗ này vách núi mỏng hơn, phải chăng bên trong có hang động. Chàng bay ra xa sau đó xuất Cổ-Loa thạch ra phóng đại ném đi.
„Ầm“ một tiếng. Đá vụn rơi xuống lộ ra một hang động rộng lớn, còn có bậc thang đi lên, và đi xuống. Bước vào đi lên không bao lâu thì gặp một đại sảnh sánh sáng lờ mờ, chính giữa một cỗ tượng thạnh đen xí bóng loáng cao ba thước, đầu hai sừng, tóc quăn mắt đỏ trông thật dữ dằn... Bất giác khi ánh mắt chạm vào đôi mắt tượng thần một nỗi bất an nổi lên trong lòng, Thánh Anh giật mình ngưng trọng.

Bỗng tiếng chân chạy dồn dập vọng lại, sau đó có tiếng quát:

- Ai dám tự tiện xông vào U Minh Thần điện của bổn vương. Mau tìm bắt hắn cho ta.

Minh thấy mình bị lộ vội bay lên nóc điện ẩn nấp. Vô số quái vật da đen đầu trọc lóc, mình đóng khố tay cầm giáo, đen từ đầu đến chân, không chỗ nào là không đen chạy đến tìm tòi tra xét.

Một tên nhìn lên trên thấy Hàn-Tinh la lên:

- Hắn trốn phía trên. Ha... ha một tên nhân loại.


- Mau bắt hắn...

Thế là từng đợt người bay lên Hàn-Tinh cứ đứng yên dùng tinh thần áp đến, tên nào đến gần được thì dùng khí kình đẩy họ xuống. Chàng ngạc nhiên thấy tinh thần uy áp của mình không còn mấy tác dụng, nên hết đợt này đến lớp khác bay lên như sóng triều vô tận. Chàng giật mình tự nhủ đông như vậy, ánh mắt quét qua thì thấy lúc nhúc có đến hàng ngàn tên.

- Tên nhân loại mau chịu trói cho bớt khổ, dù ngươi có là tiên nhân đại đế cũng đừng hòng thoát khỏi cái chết...

Hàn-Tinh quả thấy bọn này thân thể rất cường mạnh, dường như có bất tử thân thể bị đánh bay xuống nằm xuống không bao lâu lại bò dậy. Chàng chưa biết phải làm sao kế tiếp, bỗng thần tượng kia lọt vào mắt liền có chủ ý. Hàn-Tinh bất chợt xuất Cổ-Loa Thạch ra dùng toàn lực nhắm tượng thần ném tới. Cổ Loa Thành vừa thoát khỏi tay chàng thì nhanh chóng lớn dần như một tia chớp, phóng đại như một toà núi đá nhỏ đè xuống đầu tượng thần.

- Oành!!!

Tượng thần vỡ tan tành thành mảnh nhỏ, một bóng đen y như tượng thần tự lại, đồng thời vô số linh hồn hồn phân tan chạy đi. Hàn Tinh nhân dịp này theo đường cũ vọt ra chạy trốn.

- Tên nhân loại khả ố dám phá hủy bổn U Minh thần tượng thờ. Ngươi nhất định phải chết...

Hàn-Tinh chạy ra ngoài thì bóng tối bao trùm, lúc này cảm giác còn tối hơn lúc trước mấy phần, thấy mắt nhìn cũng vô dụng nên phong bế nhãn quan, đang định phong bế luôn thính quan thì nghe có tiếng người gọi:
- Minh! Mau cứu Dì vào Hồng Mông Linh Châu giới.

- Mau trốn vào Hồng Mông Linh Châu giới.

Hàn-Tinh giật mình nhận ra giọng Dì Hoa, lâu nay khnôg gặp không dè lại bị khốn ở nơi đây. Dì Hoa là người rất gần gũi với chàng, trước kia Dì là người thân duy nhất gặp được ở Đông-Duyến châu nên chàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải cứu linh hồn Dì mang về.
Suy nghĩ chớp nhoáng bỗng Thánh Thai đệ nhị xuất khiếu, bóng tối u minh lập tức bị đẩy lui, Hàn-Tinh Thánh Thai nhanh như chớp bay về phía một số Linh Hồn đang ẩn núp ôm được ba linh hồn, thì ra dì Hoa, nữ đệ tử và một linh hồn nào không biết, chàng thấy họ đi chung với nhau một khối nên tiện tay ôm lấy.

Dứng lúc này thân ảnh U Thần trong bức tượng cùng hàng vạn U Linh binh lính xông đến. Nhưng khi họ vừa gặp Ánh Quang Thánh Anh thì dừng lại sửng sốt..

- Đây là....

- Không cần phải hỏi mau xông lên, ai không tiến ta hủy diệt kẻ đó..

Hàn-Tinh thấy tình thế nguy ngập vì không thể duy trì được lâu nên ý niện vội triệu hoán Thánh Anh đệ nhị, vừa tiếp cận ba linh hồn chàng liền thu vào tay, còn Thánh Anh thì trở về thức hải trở lại đan điền. Chàng không muốn Thánh Anh đem ba linh hồn vào thức hải của mình sợ làm ô nhiễm. Nguyên vừa rồi Thánh Anh đệ nhị tiếp xúc với họ, chàng liền cảm thấy nhiều vết đen trên áo bào trắng của Thánh Anh đệ nhị. Ánh Quang chợt tắt, Hàn Tinh cũng tiến vào Hồng Mông Linh Châu giới, chàng nhận xét rõ ràng chốn U Minh này mình bị thiệt thòi nhiều mặt nên không cần tranh cường với bọn U Minh thần kia. Chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới sau đó điều khiển về đường cũ, khi đến nơi thì không thấy bóng dáng cửa không gian bị nứt lúc vào..

"Tên Tiên sứ giả Khổng Trung kia đã dùng kiện bảo vật Lôi Tiên không biết trị giá to lớn thế nào lại có thể tạo ra vết rách không gian ". Hay là ta thử xem may ra Cổ-Loa thạch cũng đạt được trình độ này cũng nên. Hàn-Tinh xuất Cổ-Loa thạch dùng hết sức ném ra trước song không hề có kết quả. Chàng bỗng nhớ lại tên họ Khổng dùng chính là Lôi Điện thuộc tính bảo vật, chàng vội thu Cổ-Loa thạch đem cây tạc đao số năm ra cầm trên tay xem, một mặt trắng một mặt đen. Mấy năm trước chàng đã nghiên cứu thanh đao này để luyện ra Lôi Phong đao, chàng không hiểu thanh đao này đối với việc Tạc Tượng có liên quan gì, bây giờ đao trong tay chàng liền có cảm tưởng tự tin tăng lên gấp bội, không gì không phá được. Chàng liền quán chú chân nguyên chia ra hai luồng âm dương rỏ ràng sau đó chém ra một đao.

- Xẹt, Oành...

Một tiếng nổ đinh tai, quả nhiên khí thế không kém tên họ Khổng chút nào, cũng may chàng để ba linh hồn kia trong Hồng Mông Linh Châu giới, nếu không họ sẽ bị lôi điện nuốt hết không còn.

Hàn-Tinh tiếp tục quan sát, thì quả nhiên một vết nứt không gian lộ ra rồi cảm thụ được linh khí theo vết nứt tràn vào. Chàng không chờ đợi nữa cả người ngự đao bay vào vết nứt không gian, thoáng cái đã vượt qua mấy trăm dặm, thần thức quét lại phía sau thì thấy vết nứt kia đã nhanh chóng đóng lại, đồng thời có nhiều tia thần thức quét lại xem xét. Chàng nhận thức đây đúng là Chiêu Hàng Tinh mình đã đến nên mừng rỡ một hồi rồi xuất Phi Toa ra sử dụng bay về Cửu Nguyên Tinh về phòng trọ của mình suy tính. Xem ra Hồng-Linh không phải bị bắt đem về Tu Chân Giới, sau chuyến Tiên Điện mình phải đi lên thượng giới tiếp tục kiếm nàng thôi. Thượng giới rộng rãi bao la, e rằng không phải chỉ một tầng, trong Thánh Lễ người công giáo có những lời kinh: " Vinh Danh Thiên Chúa trên các tầng trời", như vậy chứng tỏ có nhiều tầng trời, thần thánh lại rất đông đủ mọi loại thì phải có nhiều tầng. Tên tiên sứ họ Khổng, Bạch-Sương và hai nàng nữ tỳ kia có lẽ từ thượng giới tầng thấp nhất. Và Tiên giới năm xưa mình phi thăng đến thì ở đâu, nghĩ đến đây bất giác Minh tò mò, khao khát biết rõ về Thượng giới hơn lại cảm thấy uể oải bất lực trong việc tìm kiếm Hồng-Linh. Bỗng Hàn-Tinh biến sắc, thất vọng nghĩ đến Hồng Mông Linh Châu giới, mình có một đặc dị không gian, biết đâu nhiều người khác cũng có thế giới tương đương. Năm xưa thú nhân cũng từ Sơn-Hà Giới, thế giới riêng biệt như ba tấm tranh trong đại điện Thanh-Hà Tông của Ngọc-Hà tỷ thì không sao, mình có thể cảm giác được, nếu nàng ở trong đó, song Thế Giới cấp bậc như Sơn-Hà giới thì không thể, càng nghĩ chàng càng rối loạn, cuối cùng cũng đành hạ quyết tâm làm hết sức mình mà thôi.

Hàn Tinh vào Hồng Mông Linh Châu giới chưa kiếm ba linh hồn mới cứu về hỏi chuyện lại đến các cửa thông đạo tìm hiểu mình có những thông đạo nào. Chàng xem mấy thông đạo song không có manh mối đi đâu, thượng giới nào, đành gọi lão Hồng hỏi.

- Chủ nhân triệu lão nô có chuyện gì?

Hàn-Tinh thấy lão Hồng dáng vẻ như xưa thonh thả hỏi:

- Các thông đạo này dẫn đến đâu ngươi kể ra một chút.

- Bảy cửa thông đạo sau cùng dẫn đến Thượng giới cao tầng lão lô khoan kể chi tiết, còn bảy thông đạo này chia ra các đại tinh giới lục địa của Thượng giới hạ tầng, hai thông đạo đến Yêu giới, Hai thông đạo đến Ma giới và ba thông đạo đến tiên nhân giới.

Tiên giới có bao rộng, phân chia ra thế nào?

- Tiên giới có vô số tinh giới lớn nhỏ, thuộc nhiều tinh hà hệ khác nhau, ba thông đạo này dẫn đến ba tinh giới đại lục thuộc ba tinh hà hệ khác nhau..

Hàn Tinh nghe nói Thượng giới hạ tầng rộng rãi bao la lại chia thành nhiều tinh cầu như vậy thì công việc tìm kiếm của mình khó thêm, nhưng lại biết ba tinh cầu lớn nhất mình đều có thông đạo thì an tâm được một chút.

- Năm xưa ta phi thăng đến một nơi có tiên nhân và yêu nhân, họ có thể thông hành qua một cánh cổng phong ấn nhiều lớp, ngươi biết đó gọi là gì không?

Lão Hồng nhớ lại nghiền ngẫm một lúc mới nói:

- Đó có thể là Chân Cầm tinh, nơi đó có nhiều Cầm Yêu nhân.

- Đúng đó! Nơi đó có loại yêu cầm bảy đầu thật to..

- Tinh cầu đó thấp nhất cũng gần hạ giới nhất...

Hàn Tinh sau đó đi tìm dì Hoa hỏi chuyện.

- Sao Dì đã gặp chuyện gì mà nên nông nỗi, còn tên trong U Minh thần tượng kia là ai?

- Chúng ta năm đó sau khi Hồng Mông Linh Châu giới kiếm kẻ thù năm xưa. Cuối cùng nửa năm sau được thỏa mãn nhưng chính lúc mãn nguyện trở về thì gặp bọn ác ôn Thiên Ma Tông, bọn họ chẳng nói chẳng rằng lập tức đánh giết, chúng ta nguyên anh may mắn chạy thoát còn thằng Liễu Phong bị chúng thôn phệ hồn phách, không biết còn không.

Dì Hoa nói đến đây sầu thảm như chuyện vừa xảy ra một lúc mới kể tiếp:


- Chúng ta nguyên anh trốn chạy trải qua biết bao nguy hiểm nhiều phen muốn buông suôi, định kiếm lấy thân thể hợp lý đoạt xá nhưng gặp tu chân cao thủ phần nhiều xem nguyên anh như vật đại bổ, đuổi bắt chộp bằng được. Chúng tay chạy trối chết cuối cùng bị một tia phong lôi đánh phải đem đi không biết bao xa, khi tỉnh ý thức được thì chung quanh đen tối, âm thịnh duơng suy. Không bao lâu bị bọn tay chân tên U Minh Vương bắt tế thần đem vào bức tượng ghê tởm, nó muốn biến chúng tay thành tiểu tốt nô lệ, chuyên chộp bắt thu linh hồn người ta, hắn trước tiên hấp thụ hết nguyên anh năng lượng, sau đó sẽ tế luyện... như … một món ma pháp của hắn...

Dì Hoa nói đến đây run rẩy chứng tỏ việc này vẫn đang còn kinh sợ hết hồn không sao tự chủ được.

Hàn-Tinh để cho dì Hoa bình tĩnh lại mới hỏi:

- Tên U Minh trong bức tượng gọi là gì, hắn lợi hại lắm hay sao?

- Còn phải hỏi. Hắn được gọi là Thần U Minh thì có thể nghĩ hắn có lợi hại bao nhiêu.

Bỗng dì Hoa nhìn chàng một cái rồi nói tiếp:

- Nhưng dường như hắn kiêng dè Nguyên Anh ánh quang của cháu.

Hàn Tinh không nói gì hỏi:

- Linh hồn theo dì chắc là Liễu Linh-Lan rồi, còn một linh hồn nữa là ai.

- Đó là Kim Ly, một linh hồn tội nghiệp đáng thương như chúng ta, nàng không phải là người tu chân, chỉ là phàm nhân xứ Huế không biết tai họa ra sao linh hồn rơi vào U Minh hắc ám.

- Thế dì tính toán làm sao?

- Dì ở tạm đây, kiếm một nơi âm khí nặng trú thân một thời gian đã.

- Cháu có một Hắc bảo Tháp dì muốn vào đó trú thân không?

- Được cho dì vào xem đã.

Dì Hoa vào xem vừa ý đem cả hai linh hồn kia vào đó tạm trú.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.