Hồng Mông Linh Bảo

Chương 210:






Chương 210 Tiền Dâm hậu Thú

Ngày qua ngày hai thằng đệ tử của Minh lêu lổng đi chơi suốt ngày qua tháng, chỉ làm những gì được Mai-Nhị và Hương-Thủy giao cho đi làm khiến hai bà mẹ nuôi lo lắng suy nghĩ kiếm việc nặng cho hai đứa.

Hương-Thủy đề nghị:

- Mùa này nắng hạn, các gia đình giếng nước bị khô nên rất cần người vét giếng, đào giếng, không biết hai đứa có đảm nhiệm được không?

- Chắc được, phụ thợ hồ cũng cần đấy nhưng nghề này cần ngưởi có chút kinh nghiệm, hai đứa nó không hợp.

Thế là hai thằng không được thong dong nữa, ngày ngày chân lấm tay bùn đào móc, khiêng chở đất thay phiên nhau, mày đào tao kéo đất. Lúc đầu chưa quen việc vét giếng mất cả tuần, sau đó chỉ cần hai ba ngày, rồi một ngày, còn đào giếng mới thì mất hai tuần thỉnh thoảng còn gặp đá bàn phải bỏ dở, sau đó hai đứa biết dùng thần thức dò đá trước cho khổ chủ, khiến đào đâu có nước đó. Đây là vùng cao nguyên nên giếng đào phải rất sâu, có khi sâu đến hai mươi lăm ba chục mét.

Thằng Rần đề nghị:

- Chúng ta đào giếng nhưng cũng nên lợi dụng công việc luyện tay chân một chút.

- Làm sao lợi dụng được.

- Này nhé khi đào đã sâu tao cứ giả vờ cầm cuốc sẻng xuống nhưng đừng dùng nó, cứ dùng tay không mà đào.

- Như vậy cũng được, ngón tay chúng ta chắc đủ cứng để đào đất. Tao có một ý khác nữa, khi lên xuống không cần phải dùng dây mà lên trực tiếp nhảy lên nhảy xuống, hai đứa thay phiên nhau. Tao đào ba thùng sao đó đổi phiên.


Hai đứa thay phiên nhau nhảy lúc đầu chỉ lên được khi giếng sâu mười mét, sau đó tăng được mười một...mười hai mét...

Công việc vét giếng, đào giếng được hai tháng thì hết việc, trong vùng chẳng còn ai mướn. Bỗng Mai-Nhị nghĩ đếm Minh năm xưa bèn đề nghị:

- Bây giờ cũng sắp đếm mùa lễ Giáng-Sinh, năm đó anh Minh của các con chỉ mới chín tuổi đã biết đẽo gọt làm tượng Giáng-Sinh bằng gỗ mít đem bán kiếm tiền nuôi thân, bây giờ hai đứa hạ cây mí xấu nhất trong vườn xuống lấy gỗ về làm thử xem, mấy năm nay chỉ cho quả đèo, quả chỉ có sơ mít không có múi.

Hai đứa nghe lời làm theo, Mai-Nhi đưa mẫu vẽ ra nhưng chuyện đẽo gọt đâu có phải chuyện dễ dàng như nàng tưởng, hai thằng đẽo gọt trông rất nham nhở, méo lệch, đường đao gọt không ngọt, vân không nổi... ôi thôi thì đủ mọi lỗi, cả cây mít lớn không thu hoạch được gì. Mai-Nhị lắc đầu thất vọng, nàng đâu biết rằng năm xưa Minh đam mê chơi quay, thấy bạn khác chơi mà mình không có nên thèm khát, say mê bắt đầu chú tâm đến quay đứa khác từng chi tiết nhỏ, không phải chỉ một vài ngày là có khả năng đẽo thành công mà đã bỏ ra rất nhiều công sức, kiên nhẫn điều khiển lưỡi con dao, phỏng tay, chảy nước đau xót. Việc này đương nhiên Minh giấu nhẹm không cho Mai-Nhị biết, sợ mẹ ngăn cấm, Mai-Nhị không biết tưởng rằng dễ dàng, bây giờ phát giác ra khó khăn song không biết nguyên nhân, nàng suy nghĩ một lát lại đưa ra bản Tạc-Đao pháp ra dậy hai đứa. Cuối cùng hai đứa học đao pháp có chút thu hoặch đấy nhưng tạc không được cái gì ra hồn. Hương-Thủy thấy vậy can ngăn:

- Cứ như vậy không thành rồi, đành chờ anh Minh về dạy bọn chúng.

Thế là Mai-Nhị bỏ qua chuyện này rồi lại kiếm việc khác cho bọn chúng làm, nào khuân vác, đốn tỉa cà phê, đóng chuồng heo chuồng gà không có việc gì không làm. Thằng Rần vốn đã cùng chịu khổ từ nhỏ nên không thấy gì là hèn, là hôi thối bẩn thỉu, còn Mai Tinh xưa kia đốn củi kiếm sống cũng không sợ khổ, nhưng lúc chở phân heo, phân bò thì khó chịu, song thấy thằng Rần chẳng có chút nào quản ngại nên lòng tự đại bị kích thích, quyết không thể để thua thằng Rần được, thua một việc là bắt đầu thua nhiều điều khác kéo theo nên mấy lần thì cũng vượt qua khó khăn. Có những chủ vườn thấy vậy khen không tiếc lời rồi hỏi đùa:

- Hai thanh niên này được việc lắm, tính tính lại ôn nhu dễ chịu. Gia đình tôi có mấy đứa con gái, hai cậu thích đứa nào tôi gả cho.

Thằng Rần sau một thời gian va chạm sự đời, bị mấy lần hớ, lần này hắn quan sát vẻ mặt, ánh mắt liền biết ngay người ta nói khách sáo mà thôi nên vội cười mạnh dạn nói:

- Không dám, con gái ông chủ đẹp như tiên thiên lại con nhà giầu học giỏi, còn chúng cháu chỉ là dân làm thuê, ngu dốt, chẳng có gì là tài năng, chẳng có gì là xứng hợp sao dám sánh được với con gái ông chủ.

Nguyên con gái ông này một hôm đi học về thì vừa đúng lúc thằng Rần đốn cây Cà phê bên hông nhà, tình cờ thấy khí thế của Rần biểu lộ ra thì bị lôi cuốn không thôi, vốn ở tuổi mười sáu vốn gặp bao nhiêu nam sinh cùng lớp, và cả trong họ hàng nàng chưa hề thấy người nào biểu hiện dáng vẻ anh hùng cường mạnh như thanh niên đốn cây này.
Lúc ấy thằng Rần biết có ánh mắt đang lén xem mình nhưng hắn cứ thong thả chân theo đinh tấn một tay nâng đao đưa vào trúng vị trí vận kình vào cánh tay khẽ chém xuống, một cành cà phê bằng bắp đùi bị chém ngọt sau một vài giây mới đổ, trong khi Rần vẫn tiếp tục cành khác, khi cành thứ nhất đổ thì hai cành còn lại cũng đã đứt, và Rần đã thu đao quay lại nhìn cô nữ sinh mới đi học về khẽ cười.

Nữ sinh bắt gặp nụ cười chàng thanh niên lạ mặt rất đẹp trong bộ đồ cũ kỹ, áo cụt tay, vừa rồi vai, cánh tay gân guốc tràn đầy sức sống, bây giờ đã trở lại nhẵn nhụi xuông bình thường thì ngượng ngùng xấu hổ dắt xe thẳng vào nhà. Tối hôm đó trong lúc sum họp gia đình nàng kể thấy thanh niên một đao khẽ chặt một cái cành cà phê to như cái cột nhà đứt làm hai, mọi người không tin, ông chủ hôm sau len lén ra xem các vết đao nơi cây thì giật mình, cành nào bất cứ cũng chỉ một đao. Ông lại đến xem đao thì thấy nặng chịch ít cũng nặng mười lăm ký lô thì thầm kinh hãi "Hai thằng này đốn cây cả ngày với thanh đao này lại biểu hiện như cầm thanh dao quắm thường thì thật là khỏe" . Thì ra là hai thanh đao Mai-Nhị rèn tặng cho.

Ông chủ thấy thằng Rần nói vậy trên môi nụ cười càng đậm:

- Đó là lẽ thường còn tao thì đặc biệt khác người, chỉ thích chọn rể hiền lành khoẻ mạnh vừa chất phác lại cần cù như hai chú mày đây.

- Ông chủ cứ thích nói đùa! Nói tóm lại là chúng cháu không dám....

- Tao nói thật tình chứ nói đùa bao giờ, mau về mời người lớn đến nói chuyện.

Hai thằng về nói chuyện với Mai-Nhị, và Hương-Thủy cả hai mỉm cười. Hương-Thủy nói:

- Được lọt vào mắt xanh của bố con người ta thì được hãnh diện chứ cần gì phải sợ.

- Hai con cứ đối xử tự nhiên không phải lo. Còn chuyện người lớn thì để ta lo.

Hai thằng bớt lo, trái lại bắt đầu tò mò chuyện trai gái cưới gả. Hai thằng mỗi đêm về phòng của Minh biệt lập với trẻ mồ côi khác không sao ngủ được, chợt ban tối nghe thấy tiếng hai người trai gái trao đổi.
"Em biết không, anh đã để ý thương em từ lâu và anh biết em cũng có tình cảm với anh, trước sau gì chúng ta cũng là của nhau. Vậy hôm nay em cho anh đi..."
Thằng Rần thằng Tinh đồng thời nghe được, hai đứa luyện thể đã có thành đạt, về phần tu pháp quyết cũng bước vào luyện khí có thể dùng thần thức sơ đẳng, hai thằng vừa nghe bốn ánh mắt nhìn nhau không ai bảo ai thần thức theo dõi thấy thì ra thằng Xùi, hàng xóm bên phải thằng này vừa nhỏ chỉ cao được một thước lăm bốn, tuổi cũng mới lớn như anh Long và Nguyên thôi, còn cô gái cũng là hàng xóm cạnh nhà nhau, tên Hồng-Thơm.

"Không được, bố mẹ biết được thì em chết đòn!".
"Sợ gì có chuyện gì anh chịu hết."
"Anh chỉ nói giỏi, em bị đòn anh biết chăng, cản kịp chăng?"
"Chuyện này không phải lo, ráng chịu đau một roi, hét to lên anh chạy sang liền."

"Không được! Em sợ lắm..."

Lúc này thằng Xùi, đến sát ôm lấy em Thơm, vuốt tóc nàng, sau đó vừa dẫn dụ vừa hôn lên tóc, lên gáy rồi chuyển xuống tai, rồi mặt... Thơm lúc đầu còn giẫy dụa sau đó phản đối càng lúc càng yếu lấy lệ, rồi rơi vào vòng tay Xùi.

Rần và Tinh thấy thằng Xùi tuy nhỏ con nhưng đối với giở trò con gái mạnh dạn, công hãm lợi hại hẳn là biết rõ tâm lý đối phương. Hai thằng nhìn nhau thấy mình nhát đảm so với thằng Xùi thì cảm thấy tự thẹn, song lại không hiểu tâm sinh lý có liên quan đến sự tuổi tác trưởng thành.

Hai tháng qua đi Hồng-Thơm gặp Xùi khóc lóc, Rần và Tinh nghe lén thì ra nàng ta có thai, nên sợ hãi. Thằng Xùi nghe vậy cũng trầm tư suy nghĩ, sau đó an ủi nàng hứa sẽ nhận lấy trách nhiệm, ngày mai nói chuyện này với ba mẹ hắn để nói chuyện cưới hỏi.

Bố Hồng-Thơm mấy hôm sau biết chuyện nổi trận lôi đình đánh đập con gái đuổi ra khỏi nhà, sau đó chửi thằng Xùi lẫn gia đình nó không tiếc lời, Hồng-Thơm vừa bị tống ra khỏi nhà thì Xùi đón nàng về nhà. May mắn ba mẹ Xùi chấp nhận nàng nên an ủi nàng kiên nhẫn chờ bố nàng bớt giận rồi tính sau.

Xùi Thơm tạm yên ổn ở nhà Xùi, một đêm hai đứa ở bên nhau Rần và Tinh đang theo dõi hai đứa bỗng trước mặt một quang ảnh loé lên, hai đứa giật mình kinh hãi nhìn lại đồng thời quỳ xuống hô:

- Sư Tôn!

- Hai đứa chúng mày lười biếng tu luyện, có chút thần thông đã làm chuyện rình mò, thật làm ta thất vọng. Hai ngươi thấy bản lãnh như vậy là đủ , không cầu tiến nữa sao..

- Đệ tử biết tội! Xin sư tôn tha thứ, lần sau đệ tử không dám nữa.

- Hừ! Rình mò xem người ta có gì hay, lại nữa hai đứa kia lảm chuyện "Tiền Dâm hậu thú" , là chuyện đáng khinh bỉ, không có gì tốt lành đáng học cả. Hai đứa tuổi còn nhỏ còn một khoảng cách chưa cần học đến tình cảm tính dục làm gì, một vài năm nữa tự động hiểu biết dần. Nên nhớ không có tình yêu, thì tính dục trở nên vô giá trị, trái lại còn thiệt hại cho chính mình. Điều quan trọng là luyện tập tâm tính, trau dồi ý chí của mình cho vững mạnh sau này dùng nó điều khiển tình cảm, tính dục và mọi sinh hoạt khác trong cuộc sống. Nghe cho rõ ý chí phải làm chủ tất cả, khống chế điều khiển chứ không phải ngược lại để mấy thứ tầm thường điều khiển chi phối làm chủ mình.

- Vâng! Đệ tử hiểu được.

Ánh mắt Minh nhìn thấu hai đệ tử của mình, nhìn thấu tất cả những gì hai đứa đã làm, cả những khó khăn đã trải qua cũng không dấu được. Rần và Mai Tinh bị ánh mắt sư tôn quét qua liền cảm thấy mọi sự ẩn dấu bí mật trong lòng đều bị phơi bày.

- Hai đứa đêm nay tĩnh tọa tu luyện cho ta.

Hôm sau hai đứa ngạc nhiên thấy ông Huyến bố của Hồng-Thơm không còn giận dữ nóng nảy, trái lại mời ba mẹ của Xùi sang nói chuyện cưới hỏi. Hai đứa tự hỏi:

"- Phải chăng đêm qua sư tôn đã nhúng tay vào việc này. Không thể nào tự nhiên trong vòng một đêm tính tình lại quay 180 độ như vậy được."

Ông Huyến đêm đó lửa giận sôi trào, vợ con không ai dám khuyên giải một câu, ngủ mãi cũng không được, mãi đến sáng mới thiếp đi thì một giấc mộng đến với ông, một thanh niên trong sương mù đến với ông hỏi:

- Ông có chuyện gì sao để lửa quấn lấy thân?

- Tôi đang thất vọng vì đứa con gái bị thằng Xùi dụ dỗ làm chuyện ô danh gia đình và thanh danh ông.

- Này ông Huyến! Ông có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ con gái ông, song không có quyền quyết định mọi sự, tất cả theo ý mình được nhất là khi nó đã trưởng thành thì nên tôn trọng tự do của nó. Hạnh phúc của con ông nằm trong tay nó, nó có quyền quyết định. Hai đứa nó chỉ vì biết ông độc đoán, không thể nào chấp nhận tình yêu bọn chúng nên mới làm chuyện ván đóng thuyền này. Nếu ông nghĩ đến và còn thật sự thương yêu con gái ông thì ông phải thành toàn hôn lễ cho bọn chúng. Ngược lại thì ông sẽ mất con, thằng Xùi có duyên với con gái ông trời đã định đoạt, nó tuy dáng vẻ bé nhỏ song ý chí bản lãnh không thua ai, ông còn tức giận điều gì, vì hư danh bị tổn thương sao. Ô danh còn có thể rửa được, xong mất con thì khó tìm lại được.

- Anh là ai?


- Ông không nhận ra tôi à ....Ha ha, ông chóng quên ... Thôi chúc ông, mọi người hạnh phúc.

Bóng người mờ khuất dần, ông Huyến ngủ một giấc đến sáng và ổn định, hết giận khiến mọi người ngạc nhiên.

***oOo***
Hàn-Tinh sau ngày thí tuyển thứ hai mới về phòng trọ thì Triển-Hùng đến cầu kiến tỏ ý muốn đi theo chàng, không ngờ Triển Hùng cũng thông qua được vòng hai. "Ta trước nay độc hành đã quen, sao lại có thể để hắn theo được. Việc tìm kiếm Hồng-Linh còn chưa có manh mối, tuy chưa vào Tiên giới kiếm nhưng cũng biết khó có hy vọng, trước hãy tìm toàn Tu Chân giới, nhân dịp tiến vào Tiên Điện cũng để ý tìm kiếm, hay là nhờ tên Triển Hùng này, có thể bớt cho mình một số thời gian."

- Triển huynh chuyện này hay là chờ sau khi Tiên Điện qua sẽ bàn sau. Điều quan trọng là ngày mai, nếu Triển huynh phải nỗ lực đạt được một danh ngạch tiến vào Tiên Điện đã.

Triển-Hùng rời khỏi không lâu Xuân-Nhu lại đến mời cùng nhau hợp tác.

- Xin lỗi Xuân-Nhu đạo hữu, ta đã lỡ hứa hợp tác với người khác nên không thể nhận lời đạo hữu được.

- Đạo hữu không thể hỏi vị kia cho ta nhập bọn, chẳng phải người hợp tác càng nhiều càng được bảo đảm hay sao?

- Điều này ta không dám bảo đảm vì chúng ta hợp tác với nhau trong đó điều kiện đã được thỏa thuận, việc thêm người vào ta nghĩ khó mà thông qua.

Hôm sau số người lọt vào vòng trong còn bốn mươi bốn người, trong số một người bị tổn thương nặng nề tự bỏ cuộc còn lại bốn mươi ba người, bảy người phải bị loại ra nên rút thăm bảy người. Bảy người rút thăm trúng có quyền chọn đối thủ trong số còn lại.

Hàn-Tinh không trong số này, song Triển-Hùng bị một người chọn làm đối thủ cuối cùng Triển-Hùng đụng phải thanh niên áo đen, Chung Hoài chuyên nuôi dưỡng độc trùng.

Triển-Hùng theo gương lão đạo sĩ dùng trữ vật tút thu được hơn một nửa số tử sắc độc trùng nhưng bị ba con đốt kịp thời chịu thua, đang bị độc trùng hành hạ thì Hàn-Tinh vì cảm tình hôm trước đến cầu mình xông ra trợ giúp, đem chân khí đẩy lui chất độc ra khỏi thân thể, không ngờ thứ trùng này xâm nhập cả thức hải khiến chàng cảm thấy khó khăn, đem cả thánh anh đệ nhị vào thức hải hắn diệt sát tẩy rửa sạch sẽ độc trùng. Triển-Hùng đang trong cơn nguy khốn nguyên anh thấy thức hải bị độc trùng công hãm đến giai đoạn sinh tử nguy nan, thấy một vầng sáng tiến đến thì kinh hãi tưởng là kẻ thù lạ mặt đoạt xá thì đã nghe tiếng từ trong vầng sáng trấn định:

- Triển huynh chớ có sợ, là ta Hàn-Tinh đến giúp một tay.

Tiếp theo một thân ảnh quang thanh tiến đến chộp về phía mình một cái, một màn quang ảnh lóe lên số tử trùng lập tức bị tóm gọn, tiếng rít vang dội, đồng thời biến mất với quang ảnh. Thức hải đã trở nên vắng lặng không còn một bóng dáng, thì ra tử trùng đã bị Hàn-Tinh bắt đi rồi không còn uy hiếp nguyên anh mình nữa. Triển Hùng thở phào, xem như qua được một kiếp nạn trong lòng vẫn còn rung động bởi nguyên anh của Hàn-Tinh và tử trùng. "Quả nhiên cực mạnh, trong chớp mắt, giải quyết xong tử trùng mình trước đây đánh giá hắn không sai, đi theo hắn là phải lắm."

Cuộc thí tuyển cuối cùng nhanh chóng qua đi, một tháng sau bắt đầu tập trung tiến tiên điện. Hàn Tinh nhờ Triển-Hùng tìm Hồng-Linh một số tinh cầu chàng cũng tìm số tinh cầu còn lại nhưng trước hết chàng về thăm người nhà. Đúng lúc gặp chuyện thằng Xùi, chàng quan sát hai tên đệ tử thì bắt gặp hai tên đang tỏ vẻ khâm phục thằng Xùi liền giáo huấn cho một trận.

Hôm sau chàng chính thức truyền cho hai đứa Tạc đao, luyện cho mỗi đứa một bộ năm thanh tạc đao rồi ra lệnh cho hai đứa đi về phía Sài-Gòn kiếm việc làm kiếm tiền nuôi thân, luyện tâm tính. Chàng đưa một số địa chỉ người quen phong lại, dặn khi nào cần có thể mở ra nhờ giúp đỡ.

Mai-Nhị và Hương-Thủy thấy Minh về giải quyết vấn đề hai tên ấu nhi người lớn thì nhẹ người. Hai đứa đã làm xáo trộn cuộc sống trẻ cô nhi rất nhiều. Minh nói chuyện riêng với từng người giải quyết hết những chuyện khó khăn lặt vặt, tài chánh, thuốc men, vv... đến tối thì rời khỏi. Minh về Tu Chân Giới dùng thời giờ tìm kiến Hồng-Linh.



Chúc mừng Giáng Sinh....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.