Hồng Mông Linh Bảo

Chương 160:






Chương 160 Hắc Phụng Hoàng

Minh thấy đối phương có phong kỹ và cảm giác được hắn không đơn giản chỉ tu đạo, chàng nghi ngờ đối phương dong tu ma đạo. Mặc dù trước kia từng nghe ma đạo lưỡng lập nhưng không ít tu đạo sĩ lén lút tu ma, lúc này chàng muốn cảm thụ một chút lợi hại, vì chưa từng gặp cao thủ như thê bao giờ, lại thấy mình tu vi cao hơn đối phương mấy tầng, hơn nữa lại dùng cao cấp bảo khí. Nếu muốn chậm trãi đánh ép cho đối phương giở hết độc chiêu ra thì mình phải đánh cầm chừng và tốt nhất chỉ dùng vũ khí tương đương đối phương.

Tên mập bị ánh mắt Minh dán trên người khiến hắn rùng mình, cảm giác mình như con vật trần truồng nằm trên thớt chờ người mổ xẻ, hắn không chờ đối phương ra tay hét lên một tiếng đẩy lui áp lực của ánh mắt đồng thời liên hoàn dùng quạt lúc gấp lúc mở quạt, hướng đối thủ đánh ra một tuyệt chiêu hai gổm mươi mấy thức. Vừa rồi hắn quan sát thấy đốì phương chỉ một chiêu đao đã đánh bại bốn kim đan kỳ đao quang sáng chói liền xác định bảo đao đối phương ít nhất cũng là chí bảo cực phẩm bảo vật, có khi là tiên khí không biết chừng. Nghĩ đến đây trong lòng hắn ướt ao cướp lấy bảo đao kia... sau lại thấy đối phương đổi bảo khí, thì mừng thầm mình có cơ hội thắng nhưng nỗi mừng chưa trọn lại thấy ánh mắt đối phương áp đảo tinh thần thì giật mình.
Đã đến nước này thì chỉ còn cách liều mạng bồi tiếp chiêu Phong Vũ mãn thiên
rít lên, bốn phương tám hướng cuồng phong nổi dậy, cát bụi ngập trời tụ thành một cơn lốc xoáy vào đối thủ.

Minh thấy cuồng phong không những mang theo cát bụi còn xen lẫn kim thuộc tính mười phần sắc bén chỉ cần một phần phong khí chạm vào người là nơi đó liền bị cắt đứt ngọt như cắt đậu hũ không sai. Chàng vội xoay người quay tít, tay dùng tạc đao lột vỏ tài liệu chém lên xuống một thế, một màn đao ảnh dày đặc liền xuất hiện bao bọc toàn thân hình như một cái lồng không một chỗ hở, cuồng phong vừa chạm vào màn đao ảnh liền bật lên những tiếng cong cong liên thanh hoà vào tiếng rít kéo dài gần mười phút mới thưa đi, cuồng phong yếu dần thì màn đao ảnh tiến về tên mập.

Mập mạp thấy nguy vội biến chiêu gấp vào mở ra đánh về phía trước, một luồng phong ảnh hình thành biến lớn thành một lưỡi hái khổng lồ vọt ra phía trước nhanh đón đầu màn đao ảnh, lại một loạt tiếng coong coong vang lên, màn đao ảnh lẫn phong ảnh lưỡi hái đồng thời tan biến mất.


Lê Tuân đứng bên ngây người chứng kiến hai người dùng phong kim khí và đao khí đấu nhau, Minh dùng đao khí thành một màn đao ảnh cái lồng cốt yếu để phòng ngự, không ngờ có thể ngăn chặn được cuồng phong lại còn thừa thắng xông lên chụp vào đối ithủ. Tên mập dùng bạch phiến diễn phong kỹ khiến Tuân bội phục, nếu mình dùng Thái Dương kiếm khó thắng được tên này, lúc nãy hắn chỉ dùng phiến phong đẩy kiếm khí của mình sang một bên thì đủ biết tên này tuy kim đan sơ kỳ nhưng thực lực rõ ràng mạnh hơn mình. Lê Tuân trong khi xem trận đấu thần thức thấy hai tên kia lẻn trốn, hắn không dám một mình truy đuổi vì biết rõ mình mới là kim đan sơ kỳ, còn hai tên kia đã là it nhất kim đan trung kỳ, giỏi lắm đánh ngay tay với một tên chứ không thể thắng được hai tên.

Minh thấy tên mập chiêu thứ hai có thể hóa giải được màn đao ảnh còn lại của mình thì ngạc nhiên, rồi chàng không chờ giây nào hai đao ảnh hình dĩa kế tiếp hình thành xông lên chia làm hai tả hữu nhắm hai vai, hai tai đối phương mà gọt. Đao ảnh chưa tới nơi tên mập đã cảm thấy độ sắc bén của nó, vội lui lại phía sau năm bộ bạch phiến quạt trái quạt phải liên hoàn, phong ảnh tạo thành hình hai ngọn sóng một trái một phải một trước một sau áp tới chạm phải hai đao ảnh hình dĩa, dè đâu hai ngọn sóng không ngăn cản nổi đao ảnh hình dĩa, nó cứ như lướt sóng nhịch giòng mà đi, tên mập thấy nguy vội lấy độn phù ra phát động chạy mất...

- Tiếc quá! Ta tưởng hắn còn mấy chiêu phong thuật đặc sắc nữa đem ra sử dụng ai dè lại dùng độn phù trốn mất.... Không ngờ phong thuật cũng lợi hại không thua lôi thuật và hỏa thoạt, chuyên về âm nhu mềm dẻo lại thêm độ cứng, sắc bén của Kim, trong nhu có cương, trước nay mình không tìm hiểu phong thuật, lúc kim miêu dùng thân thủ phong hệ di chuyển, chỉ biết lợi hại cho thân thủ, không dè còn có thể đem cả ngũ hành trong không gian ứng dụng đi vào thành môn phong thuật phức tạp, kỳ diệu.

- Đuổi theo!

- Không cần, chúng ta còn việc khác quan trọng hơn. Nên để bọn chúng đi, mày xem đó, tu vi kim đan sơ kỳ của mày chưa được ổn định, mày phải nhanh củng cố sau đó luyện hỏa thuật cho thật tinh mới có thể an toàn đi lại tu chân giới. Tên mập này phong thuật của hắn lấy nhu chế cương, khiến Thái Dương kiếm khí bị đẩy trệch đi, trong phong hệ lại lồng kim khí sắc bén nguy hiểm vô cùng, hắn trong người lại dự trữ đầy đủ phù lục để hỗ trợ, tăng thêm được một phần sức lực.

Minh thu trận pháp rồi cùng Tuân mang thiếu niên dùng ngự khí bay về Luyện Bảo Tông, chàng về động phủ của mình thì vẫn như xưa. Ba người ổn tọa Minh mới hỏi thăm thiếu niên:

- Ngươi là ai, tại sao bị nhiều người đuổi giết như vậy?

- Trước tiên tiểu nhân cám ơn hai vị tiền bối ấn nhân cứu mạng. Tiểu nhân là Vân Mộng Tiên, vốn là đệ tam công tử đại thế gia, không ngờ nửa năm trước bị bọn ma tu sĩ đến đánh khiến gia tộc mấy trăm người phân tán, gia phụ bị tử thương, người thân không biết ai còn ai mất, tiểu nhân may mắn hôm đó đi thăm bạn vắng nhà lúc trở về liền bị bọn ma tu sĩ theo dõi đuổi bắt, tiểu nhân chạy thoát ẩn trốn nửa năm nay, hôm nay vừa ra phố lại bị bọn tu ma nhận diện rồi lại đuổi giết..

- Thì ra ngươi là đệ đệ của Vân Mộng đại tiều thư, một trong ngũ đại mỹ nữ. Ại tỷ của ngươi đang ở đâu, nàng vẫn yên lành chứ.

- Tiểu nhân không rõ, nửa năm trước khi sự việc xảy ra Tuyết tỷ cùng với hai tỳ nữ đi du ngoạn.

- Ngươi là đệ đệ của Băng Sương mỹ nhân, Tuyết cô nương thì đừng gọi ta là tiền bối ân nhân làm gì... Ta là Hàn Tinh, ngươi gọi ta một tiếng Hàn đại ca là được.

- Cái gì! Đại ca chính là Hàn Tinh đại ca?

- Đúng vậy! Có gì lạ sao?

- Tuyết tỷ và hai cô Thanh-Mai và Thanh-Lan vẫn nhắc nhở đến đại ca luôn.

- Chuyện gì sao lại nhắc đến ta.

Cũng vì cuộc gặp lần cuối, đại ca tặng cho Tuyết tỷ tỷ một kiện trứng thú lạ. Quả trứng này Tuyết tỷ đem về sau ba tháng liền nở ra một con chim màu đen, con chim chóng lớn như thổi, oai phong mạnh mẽ, chỉ tội trông nó màu đen xấu xí nên lúc đầu Tuyết tỷ không thích nó lắm nhưng đến một hôm Tuyết tỷ và hai cô Thanh-Mai Thanh-Trúc đi du ngoạn trong rừng gặp phải một con yêu thú mãng xà cấp năm, đánh không lại chạy không thoát. Đang khi sắp nguy hiểm nơi thì Hắc điểu thình lình xuất hiện, phun một luồng lửa vàng đỏ, con mãng xà lập tức biến thành bộ xương khô. Sau khi về nhà tra hỏi thì biết hắc điểu là một con “Hắc Phượng Hoàng” tuy lông không đẹp nhưng hỏa tính và khí chất năng lực tu luyện của nó thật mạnh. Từ đó trở đi Tuyết tỷ ưa thích hắc phụng hoàng không thôi, nhận nó làm sủng vật, kỳ lạ là nó cũng tự nguyện nhận Tuyết tỷ làm chủ nhân.

Vân Mộng Tiên thầm nhủ:
“Vị Hàn đại ca này tốt quá, tu vi có lẽ đã là nguyên anh kỳ, nếu sau này là anh rể mình là tốt nhất, gia tộc lại có cơ hội khôi phục lại như xưa.. không biết hai người họ tình cảm thế nào. Ta phải tìm cách cho họ gần nhau mới được.”

- Tuyết tỷ vì muốn gặp lại đại ca để cám ơn kiện lễ vật này nên hay du lịch đó đây tìm kiếm. Bây giờ đệ cũng không biết Tuyết tỷ đang ở đâu.

- Thôi tạm thời không cần tìm nàng làm gì, trước hết Tiên đệ tu vi đang còn thấp không nên đi lại nhiều, nên kiếm chỗ tu luyện tăng lên thực lực đến khi có thể tự vệ mới nên ra ngoài. Để ta hỏi xem, tu chân giới xảy ra chuyện gì?

Hàn Tinh dùng thần thức dò xét khắp Luyện Bảo Tông, thấy Tăng Ẩn đã trúc cơ hậu kỳ đỉnh cao. Chàng vội truyền âm gọi hắn, vừa nghe Hàn Tinh về động phủ, Tăng Ẩn vội phân phó công việc cho người dưới quyền rồi chạy đến động phủ của chàng.

- Chúc mừng Hàn sư thúc trở về bình an..

- Ừ, ta bình an còn xem ra tu chân giới không có gì bình an cả. Triệu bá đi đâu sao không thấy.

- Triệu sư bá đi Tây Thắng Châu trước đây một tháng.

- Ngươi nhẩn nha kể chuyện gì xảy đã ra ở Tu Chân giới cho ta nghe một chút.


- Vâng! Từ khi Triệu sư bá từ Tây Thắng Châu trở về thì mọi người trong tông môn đóng cửa tu luyện nửa năm, lúc này ma tu thỉnh thoảng lại có quỷ tu cao thủ xuất hiện, sau đó ma tu là Thiên Ma tông đặt chân trên Đông Duyến Châu, dụ dỗ mua chuộc các cao thủ các tông phái, tam lâu, nhị cung cũng bị quấy nhiễu đánh phá. Tứ đại môn phái thì hai bị Thiên Ma tông nắm quyền là Ngọc-Huyền Đan tông và Lạc-Anh tông, Thiên Kiếm Tông và Thái Thanh tông thì nội chiến, đẩy lui được âm mưu của Thiên Ma tông nhưng nguyên khí đại thương ba tháng nay bế môn tĩnh tu. Các đại gia tộc thì hoặc là phải dưới quyền Thiên Ma tông hay là bị phân tán, tru diệt... Luyện bảo tông chúng ta may mắn mấy lần nhờ đại trận pháp đẩy lui kẻ địch chỉ bị tổn thương nhẹ.

- Người tu vi cao nhất của Thiên Ma tông là gì ngươi biết không?

- Nghe nói Thiên Ma Tông có trên hai mươi nguyên anh kỳ, ba vị Hợp thể kỳ, Năm vi tán tu bốn vị cấp 2 và một vị cấp 3, lại còn có một độ kiếp kỳ.

- Còn Quỷ tu sĩ?

- Quỷ tu chỉ nghe họ xuất hiện giết người mấy lần sau đó im tiếng, không biết còn ai ở Tu Chân giới không, hay gia nhập vào Thiên Ma tông không ai biết rõ.

Minh nhớ lại mấy kim đan cao thủ mới gặp thì ra họ là người Thiên Ma tông, một tông có đủ các loại tu sĩ, tu đạo có, quỷ tu có, ma tu có. Chắc là muốn bành trướng nắm gọn các tông phái hiện nay ở Đông-Duyến châu, sau đó tiến đến các Châu khác. Bọn này lòng tham không đáy, có một muốn hai, có hai muồn năm,.. có bạc triệu, muốn bạc tỷ, có bạc tỷ muốn bạc ức...không lúc nào không nghĩ đến thu vào, điên cuồng thu vào, mở rộng thế lực.

- Ngươi tu vi đã đạt được trúc cơ đỉnh cao, vậy ngươi ở đây tu luyện cầu đột phá khi nào thành công hãy trở về nhiệm vụ. Sẵn có ta ở đây bên cạnh hỗ trợ cho.

Tăng Ẩn nghe lời ngồi xuống góc động, chàng bố trí cho hắn Tụ Linh trận, sau đó dùng thần thức quan sát kỹ Ngọc-Huyền Đan tông, từ bên ngoài vào trong, tất cả động phủ đều được thần thức lướt qua, phía sau chàng phát hiện một đường hầm bị che khuất bằng những tảng đá lớn. Thần thức đi vào thì gặp phải trận pháp phong ấn cản trở.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.