Hồng Mông Linh Bảo

Chương 153:






Chương 153 Hồng-Linh tu vi tiến nhanh

Minh thấy hai chị em với mình có duyên phận nên quyết định dạy chúng ít võ phòng thân, chàng hẹn hai đứa vào ban đêm, 20 giờ trước khi chúng đi ngủ sẽ dậy mỗi ngày một tiếng bắt đầu từ tối nay.
Hai đứa còn thắc mắc chưa kịp hỏi thì đã không thấy Minh ngồi ở đó nữa, liền đưa ánh mắt quét chung quanh một vòng thì cách xa nửa cây số, bóng dáng lưng của Minh thoáng qua rồi biến mất hẳn. Hai chị em dụi mắt Klaus vội hỏi:

- Chị có thấy rõ sư phụ rời đi không?

- Thấy nhưng không rõ lắm, chỉ thoáng thấy bóng lưng phía xa rồi biến mất...

- Sư phụ tài thật, trông lại rất trẻ như mười tám mười chín. Nếu mười tám thì chỉ hơn chị chín tuổi...

- Mày có ý gì đây? Không biết tối nay sư phụ có bắt đầu dạy chúng ta không?

- Không rõ, em cũng có nhiều thắc mắc chưa kịp hỏi thì sư phụ đã đi rồi.

Hau chị em cả ngày chỉ nghĩ đến học bản lãnh, đến tối mới 19:30 hai chị em đã xin vào giường đi ngủ. Mẹ hai đứa ngạc nhiên vô cùng:

- Hai đứa nhỏ sao hôm nay ngoan vậy, mọi ngày 20 giờ phải đi ngủ lùa mãi mới chịu đi, có khi 20 giờ 30 mươi mới chịu lên giường...

- Hôm nay đi chơi nhiều chúng con hơi mệt...

- Hai đứa ngủ mỗi đứa một phòng riêng, tắt đèn nằm trên giường mà hồi hộp chờ mong hai mắt nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng nhìn vào cái đồng hồ đổ nhỏ để trên bàn học...


Đúng 20 giờ Klaus bỗng thấy bên giường mình sư phụ đã đứng ngay trước mặt tự bao giờ, nó vội rời giường đứng dậy định lên tiếng hỏi sư phụ vào phòng nó như thế nào mà không có một tiếng động thì sư phụ đã lấy tay trỏ để dọc trên môi ra dấu nó đừng nói chuyện, sau đó cầm tay nó, Klaus chỉ thấy khung cảnh thay đổi như một tia sáng chớp đã thấy mình đang ở trong phòng chị Lisa. Sau đó thấy sư phụ phất tay chung quanh phòng không biết làm phép gì.

Lisa bỗng nhiên thấy sư phụ và Klaus vô thanh hiện lên trong phòng thì mừng rỡ nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ với em Klaus vào phòng cách nào vậy?

- Không cần tò mò thứ này! Mau bắt đầu học, hai đứa đứng hàng ngang nhìn ta.

Minh dậy chào theo Vovinam, rồi dậy trung bình tấn, và dạy cách thổ nạp (thở hít) trong lúc đứng tấn... hai đứa đứng được năm phút thì chịu không nổi. Học xong chàng dặn trong ngày khi rảnh nhất là buổi sáng phải luyện đứng tấn mục tiêu đầu là sau một tuần phải đứng được thêm 2 phút nữa.. Sau một tiếng chàng nói 2 đứa đi ngủ cũng theo cách thổ nạp chín lần rồi ngủ. Chàng đưa tay ra dấu yên lặng sau đó thu cách thanh trận đem Klaus về phòng rồì rời khỏi.

Luyện liên tục một tháng rưỡi thì hai chị em đứng tấn được hai chục phút, hít đất được hai chục cái. Chàng bắt đầu dậy bộ gạt...hai đứa thấy Minh biểu diễn bộ gạt lúc đầu chậm sau đó nhanh rồi chỉ thấy chung quanh toàn là bóng tay thì dụi mắt mấy lần, khi mở vẫn như trước thấy toàn bóng tay. Minh dặn:

- Hai đứa mỗi ngày vẫn phải tập tấn, thổ nạp, rồi tập bộ gạt cho thuần thục. Ta đến đây dạy ba tối nữa sau đó ta có việc không đến nữa cho đến khi ta trở lại, ta sẽ kiểm tra xem có chịu cố gắng học không..

Buổi dạy vừa xong chàng bay lên rồi dùng Phi toa bay thẳng về Đắc-Lắc. Căn nhà thu mua được chàng sau khi mua một tuần đã đem về đặt nơi căn nhà cũ, còn căn nhà cũ đã đập phá bỏ. Trong khi Mai-Nhị vui mừng, vừa lòng thì các em đứa nào cũng hớn hở chạy vào nhà thử hết các thứ, bất chợt gặp Hương-Thuỷ trong đó. Minh vội giới thiệu:

- Đây là Hương-Thuỷ, sau này nàng tình nguyện ở bên giúp mẹ.

Minh lại nói:

- Đây là Mai-Nhị, mẹ của tôi, cô sau này cùng với bà ta lo cho các trẻ em mồ côi.

- Vâng chủ nhân!

- Từ bây giờ đừng gọi ta là chủ nhân, kêu bằng cậu Minh được rồi..

- Vâng cậu Minh...

Minh đi lo làm giấy tờ, vào hộ khẩu cho Hương-Thuỷ lấy họ Lã, tuổi thật ra theo bên ngoài mới 3 tuổi, trong Hồng Mông Linh Châu giới là 33 chục, chàng thấy nàng còn trẻ so đi tính lại chàng khai nàng 16 tuổi, ngày sinh lấy như cũ 25.08 , sinh quán Buôn Ma Thuột. Ba năm vừa qua Hương-Thủy nghe lời Minh ra sức tu luyện Hỏa quyết đã vào tầng 2, đủ bản lãnh để tự vệ và bảo vệ mấy em mồ côi.

Minh thăm mẹ và Hương-Thuỷ một lúc rồi đi thăm Hồng-Linh, đầu năm trước khi chàng đi nàng tu vi đã đạt tầng hai, nửa năm qua chàng về một hai lần, lần đầu vào Tết nguyên đán, lần sau tu vi nàng tăng lên tầng ba. Minh dùng thần thúc kiếm nàng thì nàng đang còn trong lớp học chàng mỉm cười thấy tu vi nàng lại tăng lên một tầng 4. Lúc này ra chơi hai cô bạn thân đi sát hai bên nàng không rời xa một bước. Thêm vào ba nữ sinh Minh không quen biết cũng quây quần ở gần vui vẻ chuyện trò, Minh thấy vậy hỏi thầm:

- Chuyện gì xảy ra, sao bọn họ tụm năm tụm bảy bên Hồng-Linh làm gì thân mật như vậy?

Hồng-Linh vừa ra ngoài sân lại thêm bốn năm nữ sinh lớp khác tháp thùng vào thành một nhóm lớn chín mười nữ sinh. Trong sân có nhiều ánh mắt trông theo nhóm nữ sinh hội tụ Minh nghe họ bàn tán, trong nhóm ba nam sinh một nam sinh gầy ốn nói:

- Chúng mày xem nhóm mỹ nữ sinh kìa, cô nào cũng khá...tao mà cua được một trong năm cô vòng trong thì thật là sung sướng muốn chết...

- Chúng ta có bản lãnh này sao, nhất là Hồng-Linh ba tháng nay khí chất tăng vọt, từ vô danh bỗng trở thành đệ nhất mỹ nữ sinh trong trường, tao e rằng những trường khác cũng không có mỹ nữ sinh nào sánh bằng nàng.

- Không những nam sinh bị lôi cuốn, nữ sinh muốn làm bạn với nàng không ít.

- Thật là quái đản, đồng tính luyến ái hay sao?

- Tao nghĩ không phải. Nghe nói bất cứ ai ở gần bên cạnh nàng đều cảm thấy mát mẻ dễ chịu, nhiệt độ như giảm năm sáu độ. Mày nghĩ xem, ní như nếu ngày nào trời nóng 30°C ngồi học trong lớp khó chịu như thế nào nhưng nếu được ngồi bên nàng thì chỉ 25°C như thế mát mẻ ai chẳng thích.

- Thật hả? Nếu vậy sau này ai mà lấy được nàng thì suốt đời trong nhà không cần phải dùng máy quạt hay điều hoà không khí gì cả...

- Hì, hì... mày nói giỡn hay sao, tao nghĩ chỉ khi nào ở bên nàng, mới được mát mẻ, chẵng lẽ lấy vợ rồi suốt ngày theo đít vợ hay sao...

- Không, nhưng ít nhất cũng được hưởng một phần ba thời gian gần nàng...

- Vậy mày thử vận đi Tuyên, tao thấy mày cũng đẹp trai học giỏi đấy.

- Đẹp trai học giỏi con nhà giầu, tài ăn nói như anh Thắng còn bị nàng cự tuyệt.

Nguyên Thắng sau khi bị cự tuyệt không bỏ cuộc rủ thêm mấy đứa bạn khác trường chận đường Hồng-Linh, ăn nói sỗ sàng mất dậy, bị nàng chỉnh sau đó động tay động chân bị nàng lần lượt dùng “Yến Điệp Phi Lãng” một chiêu đã khiến ba tên bị đá bay xuống rãnh nước bùn. Xui xẻo ba tên trong rãnh nước đêm hôm trước đọng lại bùn đất dính nhớp nhơ, Thắng đứng bên thấy vậy nhủ “may mắn mình không xông vào” chỉ đứng bên cạnh xem.. nhưng sau cũng đó cũng bị Hồng-Linh cảnh cáo:

- Anh Thắng đây là lần đầu tôi bỏ qua cho, lần sau đừng đến làm phiền tôi, nếu không hậu quả anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Hai cô bạn học đứng bên xe đạp, lúc đầu lo lắng cho Hồng-Linh nhưng sau đó sự việc xảy ra khiến hai nàng giật mình. Trước kia võ công ba người xấp xỉ ngang nhau, không dè hôm nay Hồng-Linh ăn phải thứ gì mà võ công tiến mạnh, cao hơn mình không biết gấp bao nhiêu lần. Thân thủ nhanh, đẹp, nhẹ nhàng như bướm vờn hoa, dáng điệu cử chỉ khoan thai dịu dành như tiên nữ, nét mặt ánh mắt biểu lộ khí thế uy nghiêm áp đảo hồn người, khiến người chung quanh có cảm giác tự ti yếu hèn, không dám có một tư tưởng nào chống đối.

Chuyện này sau bị đồn ra ngoài khiến cả trường đều biết, nam sinh thì thận trọng, còn nữ sinh thán phục muốn tìm đến kết giao không ít, cũng có nữ sinh khác trường tìm đến nàng khiêu chiến nhưng đều bị từ chối...một lần trên đường đi học về một nữ nhân bịt mặt muốn gặp riêng nàng, sau đó tự giới thiệu rồi gợi ý muốn luận bàn trao đổi võ học, Hồng-Linh vô cùng buồn bực, hối hận lỡ đem võ công ra đánh ba thanh niên kia khiến người tiết lộ ra thân phận võ công của mình... Hồng Linh từ chối:

- Tôi học võ chỉ để tự vệ không có ý tranh dành danh lợi và cũng không muốn trao đổi luận bàn với bất cứ ai.

- Hồng-Linh, cô nói học võ để tự vệ không tranh dành danh lợi rất hợp ý tôi, nhưng không trao đổi luận bàn thì thật đáng tiếc. Học võ như thuyền đi ngược giòng không tiến thì lùi, nếu kiếm được cao thủ cao minh để học hỏi thêm thì không nên bỏ qua cơ hội, và ngược lại mặc dù tôi có thua cô cũng học hỏi được đôi chút...Đã là luận bàn trao đổi thì thắng thua không quan trọng nữa, đây mới là tinh thần thượng võ “thắng không kiêu, thua không nản” miễn sao học hỏi được đôi điều là mãn nguyện rồi..

Hồng-Linh thấy đối phương nói vậy cũng có lý, lại thấy mình tu vi lên đến tầng ba cũng thắc mắc không biết bản lãnh võ học tiến thêm bao nhiêu, mỗi lần đột phá nàng cảm thấy thân người nhẹ đi nhiều, môn “Yến Điệp Phi lãng” của mình càng ngày càng như ý, chiêu thế thuần thục, sau đó còn có thể sửa đổi thêm bớt cho hợp... Đột phá ba lần “Yến Điệp Phi Lãng” cũng đã được sửa đổi ba lần... Nếu vậy mình cũng thử đem những chiêu mới sửa ra luận bàn xem chứng nghiệm xem còn thiếu sót không...

- Chị Đan-Thanh! Tôi năm nay 17 tuổi không biết chị bao nhiêu, xin cho biết để tiện xưng hô...

- Hai mươi tuổi.

- Nghe chị nói cũng thấy có lý nhưng nếu nhận lời chị rồi lại lo nhiều người đến làm phiền em, chị biết không mấy tháng nay cứ mấy ngày lại có người đến chận đường thách đấu, chưa kể chiến thư, thật là không yên để đi học được. Hôm nay nể chị mới nhận lời chị nhưng chị phải hứa không được đem chuyện này nói cho ai...

- Được, chị hứa.

Hai người chuẩn bị Hồng-Linh không dám xem thường thu hết ẩn thuật, khí thế nội niễm bỗng chốc bộc phát, tu vi tầng ba bộc lộ hoàn toàn. Đan-Thanh bỏ khăn che mặt để lộ ra một người thiếu nữ áo xanh cực kỳ xinh đẹp so với Hồng-Linh không hơn không kém...

Đan-Thanh cảm thấy rõ ràng liền giật mình quan sát Hồng-Linh kỹ hơn liền cảm thấy mình như học sinh đứng trước thầy giáo, tâm thần bất an, chưa đánh đã biết không thể nào thắng nổi đối phương. Nàng từ nhỏ đã đam mê võ học nên luyện đủ mọi môn, lúc đầu nàng học Vovinam, sau lại học Wushu của Trung quốc, lúc sau này nàng lại học võ cổ truyền Việt Nam. Nàng có nghe sư phụ nói đến võ học đạt đến cao đỉnh là Tiên Thiên nên đứng trước khí thế uy áp của Hồng-Linh trong lòng tự hỏi. “Chẳng lẽ Hồng-Linh đã luyện đến trình độ Tiên Thiên”. Không thể nào, rõ ràng nàng mới mười bảy tuổi mà?

- Chị Đan-Thanh đẹp thật, thế mà còn đeo khăn che mặt làm gì.

- Cũng như em nói, tôi cũng bị nhiều nam sinh viên làm phiền não nên phải tránh.

- Mời chị!

Đan-Thanh biết đối phương tu vi cao hơn mình nên không khác sáo đem võ học Wushu ra tấn công, thoái pháp của môn này rất được chú trọng nhất là phần mềm dẻo, wushu được nghiên cứu chắt lọc đặc sắc của nhiều môn phái khác nhau bao gồm những môn Trường Quyền Thái cực quyền, Nam Quyền, Hình Ý Quyền, Bát Cực Quyền, Thông Bối Quyền, Phách Quải Quyền, Bát Quái chưởng, Phiên tử Quyền, Trốc Cước, Thiếu Lâm quyền, Địa Đàng Quyền, Tượng hình quyền.

Hồng-Linh mặc kệ đối phương dùng võ công nào, nàng cứ một mực dùng môn “Yến Điệp Phi Lãng” của mình và không dùng thuỷ thuật vào chiến đấu, cước vừa chạm nhau nàng thấy Đan-Thanh chịu không nổi lực đạo của mình dù nàng chỉ sử dụng ba thành, nàng vội giảm xuống còn một thành, đồng thời thần thức của nàng bắt đầu có thể sử dụng, nàng không biết đó là thần thức, chỉ biết trong đầu bao trùm các cử động, ý định của đối phương, quần nhau một tiếng đồng hồ, bao nhiêu chiêu thế của Đan-Anh nàng biết hết đường đi nước bước, chiêu chưa ra nàng đã hình dung ra được sẽ phải tiếp diễn như thế nào rồi nàng tự nhiên như nước chảy mây trôi sử dụng chiêu thế theo “Yến Điệp Phi Lãng” mà hóa giải, một tiếng đồng hồ mấy trăm chiêu qua lại, môn “Yến Điệp Phi Lãng” của nàng độ tinh thuần tăng lên một tầng trước đó phải suy nghĩ đắn đó, bây giờ ý niệm vừa hình thành chiêu thế tự nhiên tương ứng phản ứng...nhanh hơn trước mấy chục lần..

- Thôi tôi chịu thua! Tu vi của Hồng-Linh cao hơn của tôi nhiều, chiêu nàơ cũng bị hoá giải nhanh chóng...

- Võ học của chị thật là rộng, mềm dẻo cực độ nhưng dường như chị không chuyên môn một môn nào...còn em chỉ chuyên một môn “Yến Điệp Phi Lãng” luyện từ nhỏ đến nay, bây giờ cũng không học hết cái hay của nó.


- Chắc em đi đúng đường, chuyên luyện một môn cho đến tinh thông. Còn tôi đúng như lời em nói phải chọn một môn hợp với mình luyện cho thật tinh thông...Nhưng tôi thắc mắc Hồng-Linh tu luyện môn nội gia quyền gì mà mới mười bảy tuổi đã tương đương tiên thiên?

- Em có tiên thiên gì đâu, em được một người bạn cho em một môn luyện khí công, mới có chút thành quả nên khí lực tăng nhanh nên mới may mắn thắng được chị.

- Chúng ta có thể trao đổi số đt không, sau này muốn gặp lại thì liên lạc...

- Vâng, như vậy tốt nhất, em có mấy người bạn nhưng chưa có người nào có bản lãnh võ học cao như chị.

- Tôi cũng chưa thấy nữ sinh nào có bản lãnh võ học như Hồng-Linh...

Hai người nhìn nhau cười rồi chia tay...

Từ ngày đó Hồng-Linh nghiên cứu những chiêu võ của Đan-Anh để bổ túc môn “Yến Điệp Phi Lãng”, nàng say mê nhiều lúc quên ca học bài, cũng may từ khi luyện “Hồng Thủy Quyết” trí nhớ của nàng tăng lên không ít, học hành dễ dàng hơn, cũng hiểu mau, suy đoán chính xác hơn trước nên không thành vấn đề. Sau một tháng miệt mài khổ cực luyện võ và tu luyện “Hồng Thủy Quyết” tu vi nàng thăng đến tầng bốn luyện khí, sau đó dù dùng ẩn thật khí chất vẫn lộ ra ngoài khiến trong trường một lần nữa bị mị lực của nàng lôi cuốn, may nhờ lời đồn Thắng trước đây bị chỉnh, khiến nam sinh không dám trực tiếp quấy rầy nàng. Trái lại nữ sinh đến gần làm quen mỗi lúc một đông, trước tiên hai người bạn cảm thấy khi gần bên Hồng-Linh nhiệt độ mát hẳn, rất dễ chịu, rất thoải mái, phỏng đoán nhiệt độ giảm xuống 5°C so với nhiệt độ bên ngoài, sau lại đem nhiệt kế đo lường thì quả quyết không phải vậy, mà bên Hồng-Linh luôn giữ ở nhiệt độ 22°C. Nên khi Minh trở về gặp nhiều nữ học sinh theo bên Hồng-Linh thì ngạc nhiên....chàng cũng không để ý đến ẩn thân thuật của Hồng-Linh có vấn đề...

Chờ Hồng-Linh tan học Minh ra đón nàng, Minh lấy xe đạp của mình mà chở nàng, còn xe nàng cất trong trữ vật nhẫn. Hồng-Linh vừa nhìn thấy Minh thì vui mừng bất chấp chung quanh bao học sinh đang nhìn, cầm tay nhõng nhẽo làm lũng một hồi... hai tuần nay từ ngày tu vi tăng tầng 4 nàng lúc nào cũng nhớ mong chàng, vì nhiều điều cần tâm sự với chàng và để giải quyết vấn đề ẩn thuật. Biểu hiện của nàng khiến gần trăm học sinh trong trường chú ý...

- Không ngờ đệ nhất mỹ nữ sinh đã có người yêu...Thật đáng tiếc, tên kia có tài cán gì mà nàng để vào mắt xanh...Nàng bấy lâu nay vẫn cự tuyệt nam sinh cơ mà..


- Anh chàng này xem dáng điệu là sinh viên chứ có phải nam sinh đâu.


- Đúng là đáng tiếc, anh chàng trông có đẹp trai hay giỏi giang gì đâu..Có phải hay không bông hoa cắm bãi cứt trâu...


- Đẹp trai có thể không bằng đi nhưng giỏi giang nhất định hơn chúng ta rồi.


- Sao mày nói vậy?


- Dễ hiểu, người ta có giỏi mới tán được mỹ nữ, chúng ta tán được sao?

Minh và Hồng-Ling nghe hết lời bàn tán chung quanh nhưng giả vờ như không nghe thấy, nàng biết vừa rồi mừng quá nên thất thố trước mặt nhiều người nên vội ngồi lên xe và Minh cũng đạp nhanh rời khỏi trường. Hồng-Linh bỗng hướng hai cô lên tiếng:

- Mau về thôi!

Hai cô bạn theo ngay nhưng đã bị bỏ xa một quãng hơn trăm mét.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.