Chương 142 Đột phá
Bỗng đàng xa bên kia tiếng ầm ầm vang lên, Minh thấy quả nhiên như dự đoán hai người kia dùng thực chiêu đo sức. Chàng liền nói:
- Chúng đi xem hai tên kia làm gì ầm ầm lên như thế đã?
Ba người vừa đi đến thấy hai bóng người nhập vào nhau, chưởng
đối nhau lại một tiếng “bùng” vang lên.
- Úi cha! Hai tên này lấy sức thử sức, trực tiếp đem kình lực ra so. Lê Tuân còn mới dùng tám thành còn Đinh Dần đã dùng mười thành.
- Thì ra anh chàng dê xồm này tên Đinh Dần.
Minh cười nói:
- Sao lại gọi anh Dần là dê cho được..
Đinh Dần sau khi đối chưởng lùi lại tám chín thước, hắn vận khí điều hoà hơi thở mấy chục giây lại xông lên đánh tiếp. Lần này đánh liên tiếp ba chưởng sau đó bị đẩy lui mười mấy thước ngồi hẳn xuống đất. Lê Tuân thấy đối phương ngã ngồi xuống đất cũng không tấn công nữa. Lúc đầu Tuân thấy võ kỹ quyền cước đối phương lợi hại, đem hết võ công Vovinam ra đánh hai bên trúng đòn ít nhiều, càng đánh càng khoái, lâu nay cả hai không có cơ hội đem quyền cước ra sử dụng nên đem ra đánh hết vốn liếng thì lại trực tiếp thử sức, vì đường lối chiêu thức đã thuộc đường dù đánh đối phương cũng tránh thoát hay đối đỡ, cuối cùng trực tiếp đối chưởng so thực lực lẫn nhau.
Minh thấy cuộc so tài thử sức đã dứt liền bỏ cải trang ra nói:
- Lê Tuân ba ngươi tiến bộ không ít, tiếc là mày vẫn chưa đột phá Kim Đan kỳ.
- Ah, thì ra anh Minh giả trang bắt nạt tụi em... Hắn là ai đó..
- Một người bạn mới quen tên Đinh Dần, anh Dần luyện nội gia võ kỹ đã tới cấp chín đại viên mãn cần kích thích để có cơ hội tiến cấp... nên anh mới ghẹo hai em để đánh anh ta...
- Thì ra vậy.... thế...Anh Minh này hư hỏng thật...
- Quả nhiên như thế hai em mới đem hết tài năng ra thi thố...ha ha..
- Anh xấu lắm...
- Chúng mày sao lại đánh lộn ở quán Bida...
- Thì chẳng vì hai cô này, sắc đẹp lộ liễu khiến mấy tên lưu manh nổi máu dê lên đến xúc phạm ...
Minh nhìn Ánh-Tuyết, Huyền-Trâm gật gù nói:
- Mấy ngày không thấy quả nhiên có đẹp thêm đôi chút. Lần sau đến đó hóa trang thành xấu xí cho đỡ phiền...
- Hoá trang làm sao bây giờ..
- Thì lấy con dao rạch vài đường trên mặt được rồi...
- Anh Minh sao lại xúi dại như thế!!
- Ý anh Minh nói hoá trang mấy vết sẹo trên mặt đó...
- Vậy khó coi lắm...
- Biết ngay mà, con gái các cô ai chẳng muốn mình đẹp ai lại làm xấu ra mặt....
- Nửa năm nay trong trường lớp có chuyện gì mới lạ không ?
- Lớp à , để em nhớ xem...
- Có rồi! Anh còn nhớ Diệu-Hương và Thục-Hương không?
- Chuyện gì lại có cả lưỡng Hương trong đó?
- Anh biết không Diệu-Hương năm nay học còn khá hơn năm ngoái, cuối năm ngoại ở hạng 30/52 hiện nay bỗng vuợt lên 18/52, trái lại Thục-Hương là học sinh năm ngoái đang ở 16/52 bây giờ thụt xuống 28/52. Anh thấy lạ không?
- Cũng đáng kể là lạ, Thục-Hương suốt ngày bị nam sinh, sinh viên quấy nhiễu, học xuống dốc là có nguyên nhân, còn Diệu-Hương đúng là chuyện lạ, năm ngoái thiếu tự tin không dè đạt được như nguyện...
- Còn tên Sơn-Bình còn làm công việc hộ hoa nữa không?
- Hộ thế nào được mà hộ, chính Thục-Hương muốn tiếp đón bạn trai thì hắn phải chịu thất nghiệp, trở thành kẻ dư thừa, một cái bóng mờ, tối ngày bực bội thất vọng, học cũng không ra gì...
- Tuân mày thấy Thục-Hương thế nào?
- Khá đẹp, nhưng tao không có hứng thú...
- Hì, có hoa đẹp trước mắt thì mày cứ ngắm chẳng mất mát gì mà...miễn sao đừng ngứa tay hái ...
Huyền-Trâm bỗng can gián:
- Anh Minh đừng xúi dại anh Tuân, ngắm lâu rồi mê thật thì nguy...
- Còn anh Minh bên đó học hành thế nào, có bạn gái không?
- Cuộc sống sinh viên tự do hơn nhưng đòi hỏi cũng cao hơn, còn bạn gái có chưa thì miễn bàn. Gái tây phương đẹp, dễ thương, lãng mạn, yêu nồng cháy, bộc lộ mạnh dạn. Mình là người á châu nên thích kín đáo, thùy mị, đoan trang, thẹn thùng nên nói miễn bàn là thế.
- Anh nói vậy, nhưng gặp trường hợp khi cô đơn nơi tha phương chống không nổi mấy cô đầm Tây đó dụ dỗ cũng không biết chừng...
- Cũng có thể...
- Ta qua xem thương thế anh Dần may ra có thể trợ giúp đôi chút...
Lê Tuân thấy tu vi của mình cũng đã đột phá tiến Kim-Đan kỳ, nửa năm trước đi Tu Chân giới đã gạt hái không ít kết quả nhưng không sao tiến vào Kim đan kỳ, hắn đã chuẩn bị tốt ba hoàn ngưng đan dược. nhân tiện hôm nay được vào Hồng Mông Linh Châu lại có Minh ở đây nên hắn không bỏ qua cơ hội..
- Ta cũng nhân cơ hội này bế quan, cầu đột phá ...
Minh nghe vậy gật đầu khyến khích rồi vẫn tiến đến bên Đinh Dần.
Đinh Dần sau khi bị Lê Tuân đánh bật ra mấy chục lần, xương cốt toàn thân rã rời, dù hắn đã luyện nội gia, luyện thể đến mức hỏa hầu, da thịt, cơ bắp cứng như gang thép nhưng vẫn bị kình lực của Lê Tuân đánh cho đau nhức khắp người...không còn khí lực.
Đinh Dần sau khi bại trận thấy đối phương không tấn công mình thì an tâm, đoán ba người này chắc là bạn Minh nên ngồi tĩnh toạ tự chữa thương.
Chưa bao giờ Đinh Dần thảm bại như hôm nay, tuy bề ngoài nhìn không vết thương tích nhưng kinh mạch vặn vẹo nặng, khí lực hao tổn không còn, chàng theo vận khí đường lối của nội gia quyền lấy lại khí lực, nửa tiếng sau mới khôi phục lại một phần. Bỗng giọng Minh vang
lên:
- Anh Dần để tôi giúp anh một chút...
Sau đó một luồng khí ấm áp nhu hoà qua mệnh môn phía sau lưng theo kinh mạch vận chuyển, chữa trị, rồi tản mác đi khắp nơi trong thân thể, đi đến đâu dễ chịu đến đó, các tế bào bị tổn thương lập tức được chữa trị và sinh sôi thêm các tế bào mới. Chẳng mấy chốc mọi nơi đau nhức biến mất, khí nhu hoà rút về sau đó một luồng khí khác mát lạnh thay thế bổ sung thêm rồi hoà nhập với chân khí vận chuyển vào đan điền. Đinh Dần biết ngay Minh muốn giúp tặng mình một ít tu vi nguyên khí nên định phản đối từ chối, thì không còn kịp nữa đành phải ngồi yên phối hợp, tiếp tục vận hành chân khí. Chân khí lúc này trong đan điền mạnh hơn trước rất nhiều, ý vận khí vừa thành, chân khí liền động như nước lũ theo kinh mạch mà vận chuyển. Đinh Dần cả kinh vội kiềm chế lại nhưng không còn kịp nữa, chân khí vào kinh mạch liền kích rộng kinh mạch khiến Đinh Dần đau đớn mồ hôi toát như tắm. Dần cố nhịn đau tiếp tục kiềm chế chân khí nhưng lại thất bại, kinh mạch quá tải bị bể nhiều chỗ, đau đớn chịu không thấu muốn ngất đi, thì một luồng chân khí từ bên ngoài đi vào đến những nơi kinh mạch bị hỏng, đi đến đâu kinh mạch liền được tái lập đến đó.
Chân khí vận hành qua kinh mạch mới tái lập lại kích lớn rộng ra lần nữa nhưng không làm tổn hại,Đinh Dần cảm thấy kinh mạch đã được khai rộng ra gần mười lần, và bền dẻo dai hơn trước rất nhiều. Chẳng mấy chốc kinh mạch được hoàn toàn chữa trị, chân khí vận hành điều hoà. Đinh Dần vận hành thêm ba mươi sáu chu thiên nữa, thì thấy những tiếng „bực, bục “ mười hai kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch hoàn toàn câu thông, các huyệt đạo cuối cùng thuộc Đốc, Nhâm, Xung và Đới” đã đả được thông, cả người lập tức như đang chèo chống con thuyền đi ngược dòng suối bỗng vượt qua cửa sông cửa biển, áp lực mất đi một cảm giác chân trời mới mở rộng, cảm thấy dễ chịu khoan khoái như được tái sinh trong một thân thể mới, gân cốt được tăng cường các tế bào cơ bắp ẩn chứa tiềm tàng không biết bao nhiêu lực lượng... Đinh Dần mừng rỡ biết mình vừa qua cửa ải khó khăn tiến sang cấp mười....
Minh đưa chân khí vào kinh mạch anh Dần chữ trị kinh mạch bị tổn thương đồng thời nhận ra anh Dần có Kim linh căn nên sau đó đem một ít kim chân nguyên chuyển tặng, ai dè Đinh Dần bị chân khí sôi trào phá hư kinh mạch. Minh chữa trị xong thì thấy chân trời linh khí ba động, hỏa và mộc trong ngũ hành linh khí hội tụ thì biết ngay Lê Tuân đang tiến hành giai đoạn tụ đan, chàng theo dõi hướng đó, quan sát trong động Lê Tuân bình tĩnh tọa, không người hấp thụ linh khí đưa về đan điền, đan điền một điểm đỏ xen lẫn vàng hình thành, không ngớt xoay tròn hấp thụ chân khí tinh thuần chung quanh rồi biến lớn dần ra. Ba bốn tiếng đồng hồ Minh an tâm rời khỏi nơi đây trở về bên Đinh-Dần thì thấy anh Dần đã tỉnh đứng dậy xem xét chung quanh.
- Chúc mừng anh Dần tiến cấp thành công...
- Anh Minh, thật không biết phải làm sao cám ơn anh. Sau này có việc gì cần đừng khách sáo gọi tôi...
- Chúng ta xem như là người nhà còn khách sáo cám ơn làm gì. Anh thấy nơi đây thế nào?
- Rất yên tĩnh, không khí trong lành dễ thở chưa từng thấy.
- Chúng ta đi vừa đi vừa nói chuyện chờ bọn kia tỉnh, họ cũng tới đây thôi.
- Nơi đây coi như là thế giới của tôi tạm gọi là Hồng Mông Linh Châu giới. Đến nay người biết đến rất ít, cung điện này là chiếm lợi phẩm trước đây ba năm, trong đó khá tiện nghi, tôi cũng rất ít về đây...
Đinh Dần nghe Minh nói chẳng hiểu ý tứ Minh, nghe như Minh nói đùa, chẳng hiểu ra sao cả...tưởng rằng chàng nói cung điện là nhà Minh cũng là thế giới của chàng... Bước vào phía ngoài cung điện, vườn hoa, hồ cá, tượng đá v.v.... Dần cảm tưởng như mình vào cung điện nhà vua như cảnh trong phim cổ đại. Vừa vào bên trong khí hậu mát hơn ở ngoài mấy độ, nguyên bên ngoài lúc này khoảng 22°C, bên trong 19°C nên cảm giác như vào nơi có máy điều hoà không khí, khiến ai bước vào cũng cảm giác được rõ ràng.
Minh dẫn Đinh Dần chiêm ngắm vườn hoa, kiến trúc cung điện, phòng ốc đồ đạc trong cung điện một lượt, sau đó ra phía sau, một căn nhà thủy tạ bên hồ nước ngàn mét vuông, nơi đây không biết đã được ai chuẩn bị sẵn rượu thịt nướng đầy ắp một bàn, mùi thơm bốc khiến Đinh Dần nước miếng chảy ra phải nuốt xuống liên tục. Lúc này Đinh Dần mới cảm thấy mình đói, sau khi chiến đấu và ngồi xuống tư luyện không biết thời gian qua đi bao lâu, chỉ thấy mặt trời chiếu xuống đứng bóng, thì nghĩ...chẳng lẽ mình tu ngồi xuống một lần đã qua một đêm. Đến lúc này Dần không còn ý thức được thời gian nữa. Hai người đến nói chuyện mấy câu thì Lê Tuân đến, Minh cười nói:
- Chúc mừng, kết đan thành công! Đây là anh Đinh Dần một người bạn mới quen.
- Còn đây là Lê Tuân, một người bạn học, cũng là người bạn thân.
- Anh Tuân, quyền cước của anh mạnh thật. May mà anh đã nhẹ tay nếu không bây giờ tôi vẫn bò dậy chưa nổi..
- Quá khen, tu vi luyện thể của anh đã luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh nên tôi đánh trúng cũng chẳng thấm vào đâu?
- Anh Minh bầy tiệc nơi này sao không gọi..
- Ở đây còn chuyện gì xảy ra mà hai em không biết, sao lại phải gọi...
- Đây là hai cô bạn học Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm!! Còn đây là anh Đinh Dần bạn mới quen của anh.
Ánh Tuyết nhanh miệng nói:
- Anh Minh giới thiệu kiểu của anh khiến em một chút nữa nổi điên, cũng may anh Dần nới tay nên chúng em mới bình an...
- Ánh Tuyết đừng nói thế, dù tôi bản lãnh đến đâu cũng không đả thương được hai cô... Nếu anh Minh chậm chút nữa thì tôi nguy rồi...
- Thôi chúng ta ngồi xuống bắt đầu đi kẻo đồ ăn nguội...
Minh cầm chai rượu lên mở xong thì Huyền-Trâm cầm lấy nói:
- Để em!
Nàng rót rượu xong mọi người nâng ly, sau đó vui vẻ cùng nhau...ăn.
- Dô!! Mừng....
- Ừ Huyền-Trâm tuyên bố đi!
- Mừng hôm nay gặp anh Dần, cao thủ khó gặp.
- Mừng Lê-Tuân, anh Dần tu vi tiến cấp.....
- Vừa rồi hiện tượng linh khí ba động hội tụ thì ra anh Tuân đã là Kim-Đan kỳ...sao khí thế không có gì khác cả...
- Đấy là ẩn dấu tu vi, cất dấu hơi thở...
- Anh Minh, anh thử bỏ thật ẩn dấu cho chúng em cảm giác một chút...
- Được, cẩn thận kẻo té xuống đất....
Lê Tuân đứng dậy, thì ba người Ánh-Tuyết, Huyền-Trâm và Đinh Dần cảm giác ngay uy áp trên người Tuân ép tới, nhìn vào mắt Tuân thì tâm thần run rẩy, ánh mắt vội vàng rời đi chỗ khác... nhưng cả người vẫn không yên, cả người như bị ngột ngạt khó thở....
- Lợi hại thật, với khí thế này chỉ cần áp tới đã khiến địch thủ chưa đánh đã bủn rủn tay chân chịu thua rồi.
Lê Tuân vội nói:
- Như vậy đã ăn thua gì, anh Minh mà thu hết ẩn thuật thì còn khủng khiếp hơn...
Đinh Dần bị uy áp của Tuân cũng bị ảnh hưởng, cảm giác được hơi thở của Tuân như có như không, ánh mắt như soi thấu lòng người, uy lực khác thường. “Họ tu luyện môn gì mà kinh khủng đến thế! Lại có thể cất giấu đi , giả trang như người bình thường” Nghe lời Tuân vừa nói thì anh Minh này tu vi còn cao hơn nữa....hắn lại muốn dấu không cho ai biết...
- Thịt gì vậy, đừng nói đây là thịt heo ...
- Ừ, là thịt lợn...Quá ngon.....
- Lợn không phải là heo à...
- Thịt heo rừng.. Quá đã....
- Thảo nào mùi vị có khác!! Nướng kiểu này ngon thật... gia vị vừa phải...
Mọi người ai cũng đói, ăn nhiều nói ít, uống cũng ít, chẳng mấy chốc mấy đĩa thịt nướng hết sạch, trên còn chỉ còn đĩa rau thơm và đĩa bún và xương.
Minh thấy ánh mắt anh Dần và Ánh-Tuyết tuy khéo dấu nhưng thỉnh thoảng chạm nhau thì cười thầm...”một mối tình nẩy sinh”.
- Tuân, chúng ta đi dạo một chút.... Cho sau này, mày có tính toán gì chưa?
Hai người trong chớp mắt đã rời khỏi nơi đây. Còn lại ba người, Huyền-Trâm nhạy cảm không kém sao lại không nhận ra mình ở nơi đây dư thừa nên cũng vội nói:
- Tuyết mày ở đây tiếp anh Dần, tao có việc cần đi ra ngoài một chút.
Thế là chỉ còn hai người...
- Ánh-Tuyết, cô hay đến nơi này không?
- Ít khi có dịp, nếu có thì em, Huyền-Trâm và Lê Tuân thường vào đây tu luyện mấy tháng. Anh thấy nơi đây thế nào?
- Đẹp, không khí tốt, thanh tịnh khiến người thanh thản dễ quên đi những ưu phiền...
- Vậy để Tuyết dẫn anh đi tham quan nơi đây...