Chương 123 Hàn Thủy châu
Minh mặc kệ Mỵ-Điệp giận dỗi đem thần thức hướng Hồng-Linh thì thấy nàng đang ăn cơm tối, chàng xem hơi thở của nàng thì thấy nàng luyện Hồng Thủy quyết đã vào quy củ, đã có thể tụ khí…
Xem đến khi nàng chuẩn bị đi ngủ, Minh thổi tiêu cho nàng nghe. Lại thấy nàng lẩm bẩm muốn nói gì, thì ra nàng muốn gặp Minh. Minh vận khí phát truyền âm “Ngày mai anh đến thăm em, Chúc em ngủ ngon…”
Minh quay lại thấy Mỵ-Điệp vẫn còn ngồi đó, nét mặt đã nguôi giận phần nào nhìn chàng.. Chàng cười rủ rê:
- Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.
- Đi đâu?
- Đánh bạc…
- Cái gì? Anh mà cũng biết đánh bạc à…
- Đàn ông con trai ai mà không biết, chỉ là đáng giải khuây thôi, miễn sao phải có bản lãnh tự chủ và chơi có mức độ thôi.
Mỵ-Điệp nghe thấy vậy cũng tò mò “Không ngờ anh chàng nhà quê cũng biết đánh bạc”.
- Em lại lảm nhảm cái gì…
- Chúng ta đi thôi!
- Anh…
Chưa kịp nói nàng eo đã bị Minh cánh tay mạnh mẽ cuốn ôm bay thẳng ra ngoài, phi lên trên tầng không gian, xuyên qua đám mây đứng trên một thanh đao hướng Macao vọt tới.
Mỵ-Điệp bị Minh ôm bất ngờ một cảm giác đê mê lan tỏa ra khắp chân thân, vui sướng muốn rên lên, nàng phản ứng tự nhiên ôm vội lấy Minh. Bỗng hai mắt tối sầm, bên tai nghe gió vùn vụt lành lạnh ẩm ướt. Chờ đến lúc thấy lờ mờ nàng nhìn xuống thì đã nhận ra hai người đang đứng trên phi đao ở trên tầng mây.
Phía trên ngàn vạn muôn ánh sao lấp lánh, cảm giác vũ trụ này, thế giới này chỉ còn có ta và chàng… Bất giác nỗi giận dỗi bị bỏ rơi vừa rồi chợt tan biến không còn tăm hơi.
Phi đao chậm trãi bay trên đám mây nàng cảm giác như hai người đang cưỡi mây chẳng vân long hiện ẩn.
Hai người hạ xuống trước một toà nhà lớn, ánh đèn sáng choang chưa chạm đất Minh đã dùng ẩn thân thuật cất phi đa đi ôm Mỵ. Điệp bay thẳng vào trong. Lúc này người đã vào khá đông, chàng thu ẩn thật ôm nàng đến quầy đỗi chip.
Mỵ-Điệp chưa phát hiện Minh đã thu ẩn thuật vẫn còn ôm chặt Minh bỗng bên tai nghe bên tai:
- Thật là một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ.
Nàng quay lại thấy một đôi vợ chồng trung niên đang nhìn thẳng vào mình. Lúc này nàng xấu hổ vội giẫy dụa:
- Mau thả em ra!!!
Phía đang có mười mấy người xếp hàng chờ, hai bên cũng có mỗi bên mười mấy người nghe được, cả một đám bảy tám chục người nhìn vào hai người họ.
- Sao họ nhìn mình dữ vậy..
- Mặc kệ họ, thì chắc họ chưa thấy tiên nữ bao giờ nên bị mị lực của em cướp hồn họ đi.
Minh trợn mắt nhìn lại mấy người chung quanh thì ánh mắt họ vội tránh đi không dám nhìn hai người nữa.
Minh tìm trong trữ vật nhẫn lấy ra năm trăm US Dollar mua Chip 2 cái 100, 4 cái 50, còn lại là 20, 10 và 1.
Minh dẫn Mỵ-Điệp đi xem một vòng, sau đó thử một chút máy bấm, Mỵ-Điệp ngồi bên xem. Máy này có ba vòng quay trong vòng có hình bảy tám loại trái cây, nếu bấm làm sao cho ra một hàng ba trái cây giống nhau thì thắng. Minh bỏ mười đồng bào chơi. Đến bán thứ 5 hai bên đã ra hai quả dâu, vòng giữa còn đang quay, bỗng Minh vận dụng ý niệm hét một tiếng “Dâu” vòng quay lập tức dừng lại, nhạc trong máy vang lên đồng thời bừng sáng một hồi. Những ngưòi bị tiếng hét của Minh làm giật mình nhìn sang thì thấy có người thắng, tiền cắc lẻng xẻng ra một rổ. Minh hốt hết rồi lấy số chip còn lại rời khỏi chỗ máy bấm. Mỵ-Điệp thấy Minh hét một tiếng cũng giật mình lại thấy Minh thắng thì mỉm cười, đúng lúc nhiều người quay lại phía này thấy nụ cười của nàng thì ngẩn ngơ.
Hai người đến khu Xì Lác thấy chỉ có một ghế trống nên chàng không ngồi. Chủ sòng thấy vậy mời thì Minh nhìn Mỵ-Điệp nói:
- Em ngồi chơi đi.
- Em không biết chơi bài này.
Minh truyền âm nói:
- Có gì anh nhắc cho…
Thế là Minh đứng sau truyền âm nhắc nhở chỉ trong vòng nửa tiếng đã thắng được hai mười chip 100. Hai người rời sòng đi uống nước nghỉ sau đó đến quày Rolex, vừa lúc một bà trông có vẻ phú quý đi ra, Minh vào chỗ đó rồi kéo Mỵ-Điệp ngồi trong lòng mình, mấy người chung quanh thấy vậy nhìn qua, sau đó lại để ý viên bi đang quay trong vòng…số 3. Minh quan sát thì biết có hai cách chơi, đỏ đen hay chơi số. Chơi số thì khó thắng mà nếu có thắng thì thắng nhiều số trên vòng đĩa ngoài cùng 1/150 (*1).
Minh dùng thần thức quan sát thấy không có gì gian lận, liền tính toán vận tốc lúc đầu chơi ít mỗi lần 1 chip 10, khi thấy tính đã chính xác thì đã mất một tiếng đồng hồ rồi. Minh thấy mình có 25 chip 100 bỏ luôn vào số 83 vòng ngoài cùng. Mọi người chung quanh giật mình chú ý cả vào Minh. Điã quay Minh cũng kiểm soát bỗng đĩa không biết vì sao bị hãm lại, Minh biết ngay là chủ sòng giở trò liền dồn nguyên khí ra đẩy cho điã chạy nhanh hơn đúng với vận tốc chàng đã tính toán, sau đó Minh lại thấy đĩa quay đều không giảm như bình thường thì chàng lại ngấm ngầm dùng khí công ép cho chậm lại cuối cùng viên bi quả nhiên nhảy vào ô 83. Minh thắng 3750 chips 100. Ván kế tiếp chàng lại bỏ cả vào số 89 lại thắng. Minh thắng 566250 chip 100. Bỗng bà có tướng mạo phú quý trở lại nói to:
- Hai vị trả chỗ lại cho tôi.
Minh lạnh lùng nói:
- Không trả! … rời đi khỏi là chỗ mất.
Mỵ-Điệp quay lại nhìn bà này nhe răng cười. Bà có tướng phú quý cả giận hét:
- Cười cái gì con điếm thúi kia, ra đây cho bà dậy bảo…
Nói xong xông lại cầm ngay tay của Mỵ-Điệp lôi ra. Minh cũng không phản ứng ngồi nhìn. Mỵ-Điệp thấy bà tướng phú quý dám cầm tay mình mà lôi kéo nàng vung hất tay ra bà kia như khối thịt văng ra sáu bẩy thước trúng vào mấy người đang đi qua lại nằm bất tỉnh.
Minh và My-Điệp đứng lên. Mỵ-Điệp nói:
- Thật là mất hứng, sao có thứ vô lễ hỗn xuợc này ở đây..
Minh truyền âm cho Mỵ-Điệp nói:
- Em đừng ngạc nhiên, bà này chắc cũng là người làm ở sòng đấy. Họ thấy chơi không lạì anh nên cho bà này đến đuổi khéo chúng ta.. Thôi chúng ta đổi tiền rồi đi về..
Hai ngườì đổi Chip sang US Dollar thắng được 57.001.300 US Dollar. Minh đưa cho Mỵ-Điệp một nắm không biết bao nhiêu nói.
- Em cầm lấy mà xài hay cho ai cũng được. Của chùa đấy!
Sau đó cất số còn lại vào trữ vật nhẫn. Mỵ-Điệp cũng cất đi.
- Của Chùa nghĩa là gì?
- Là của vô chủ.
Hai người đi uống nước sau đó biến mất ra ngoài bay lên tầng không trên mây. Minh quét thần thức xuống dưới thì thấy có nhiều người đang chạy tìm kiếm cái mình..
- Hì, mất rồi còn kiếm làm gì mất công..
- Anh nói họ đang kiếm mình à..
- Có lẽ vậy.
Hai người đi chơi đến nửa đêm thì về.
- Đi chơi vui không?
- Ừ…
- Đó là một trong những chỗ ghê tởm thối tha.. Hôm nay anh tò mò đến đó lần đầu. Mai này nhất định không đến đó nữa.
Mấy ngày sau nhiều trại mồ côi, dưỡng lão, trại cùi, nhận được tiền Dollar. Đương nhiên Nhà trẻ mồ côi của Mai-Nhị cũng nhận được.
Minh hôm sau đi thăm Hồng-Linh nói chuyện rồi hỗ trợ nàng tu luyện, ở thành phố có rất ít linh khí, nên đà tiến rất chậm, Minh phải trực tiếp dồn thủy khí cho nàng. Minh nhớ lại xem có cách gì giúp nàng chứ không thể cứ như vậy được. Hồng Linh xả khí xong thấy Minh vẫn còn ngồi yên đó, nàng lẳng lặng xuống bếp kiếm xem làm món gì cho chàng dùng. Minh thấy nàng xuống bếp thì vào Hồng Mông Linh Châu giới đến bên một cái hồ nước đang bốc sương. Minh đem thần thức thăm dò xuống tận đáy thì lấy làm lạ. Sao dưới đáy hồ lại có ba viên hắc châu, cái hồ này hai năm trước chàng thu về ở động phủ của Triệu Thâm, lúc đó dưới đáy chỉ có một viên hắc châu sau bây giờ lại có thêm hai hạt. Nếu thế thì có cách giúp Hồng-Linh tu luyện rồi. Chàng vội vào luyện khí phòng lấy một ít ngọc thạch tài liệu luyện chế ra một cái hồ bằng cái rá có nắp rồi luyện thêm một cái rương màu hồng. Chàng đem ra ngoài múc một nước đầy hồ nhỏ rồi dùng ý niệm nhắm một viên châu dưới đáy hồ ra lệnh:
- Chuyển!
Hắc châu dưới hồ chỉ còn hai viên, một viên đã chuyển qua bên hồ nhỏ rồi Minh đậy nắp hồ phong ấn nó rồi bỏ vào rương rồi đem ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới.
Minh thấy Hồng-Linh loay hoay dưới bếp, chàng xách rương đi xuống bếp nhìn nàng đang nấu món gì.. Vừa thấy Minh nàng liền lên tiếng đuổi:
- Anh mau lên nhà để em nấu món này đãi anh… đừng dây dưa ở đây em nấu không được.
Minh giả vờ xoa bụng mặt nhăn nhó miệng thúc dục nàng:
- À được, thì ra em đang bí mật trổ tài nấu ăn. Nhưng mà nhanh lên anh đói lắm rồi….
Hồng-Linh thấy dáng điệu của chàng mỉm cười nghĩ “giống như ông chồng mới đi làm về đói chưa có cơm ăn ngay” trong lòng một ước mơ hạnh phúc an bình hình thành. Vừa nấu món ăn trên miệng nàng hát nho nhỏ bản “Hạnh Phúc Bất Tận - Hồ Ngọc Hà”.
Tuy nàng hát nhỏ nhưng Minh ngồi trên nhà nghe được không sót lời nào:
Thắp nến đêm nay,ấm áp trong tay, của người yêu dấu siết bao ngọt ngào, vu vơ mơ về 1 ngày của nhau ! hạnh phúc lứa đôi tràn dâng
Hãy nói đi em ! tiếng nói con tim , để rồi khoảnh khắc ước mơ nhiệm màu ! ôm em dịu dàng siết em vào lòng ! hạnh phúc dường như bất tận
Khi đã yêu em yêu rất nhìêu ! khi đã yêu em luôn thật lòng !
Khi đã yêu a say giấc mộng ! khi đã yêu là dành tất cả cuộc đời cho em
Bao nhiêu yêu thương ! bao nhiêu dịu kì ! bao nhiêu tin yêu suốt cả cuộc đời
chỉ để dành riêng em thôi ! chỉ 1 người
Đêm nay môi hôn trao nhau ngọt ngào ! đêm nay ta đã có nhau trong đời
Phút giây này thuộc về nhau ! phút giây này
Hãy giữ mãi mãi nghe anh!
Hãy giữ ấm áp từng giây phút
Để mãi mãi trong đời phút giây này vẹn nguyên
Nàng vừa hát xong món ăn cũng đã xong, bỗng tai nghe tiếng tiêu bản “Hạnh Phúc bất tận nàng” vừa hát. Nàng đỏ mặt đi dọn món ăn lên:
- Sao anh nghe lén em hát.
Minh cất thanh vân tiêu đi mỉm cười phân bua:
- Đâu có nghe lén đâu, tự nhiên lời nó cứ rót vào tai. Bài này hay gớm! Thật lòng cám ơn em.
Hai đứa ngồi ăn, chị Dũng không chịu ăn chung để hai đứa không gian riêng.
Thì ra nàng nấu món canh chua cá lóc.
Ăn xong Minh ở lại chơi cho đến chiều tối. Minh đem chiếc rương ra nói:
- Anh có món này tặng riêng em nè…
- Cái gì trong rương vậy, giống như rương quần áo..
- Bảo vật!
Minh vừa nói vừa nhẩn nha mở rương ra. Hồng-Linh chăm chú nhìn vào thì thấy trong đó có một cái tô lớn. Nàng buột miệng:
- Tô đựng canh…
Minh cười nói:
- Đừng vội, nhìn giống tô canh à…
Chàng lấy ra đặt ngọc hồ vào chỗ trống đánh pháp quyết mở phong ấn ra, nắp lập tức mở ra bay qua một bên, ngọc hồ bỗng sáng lòa rồi khuếch trương lớn lên, hơi sương lạnh bốc lên mong mỏng. Hồng-Linh giật mình há hốc miệng nhìn vào trong thì lờ mờ thấy bên trong hồ có một viên hắc châu.
- Cái gì vậy anh, mát thật.
- Món này có thể giúp em tu luyện Hồng Thủy quyết đấy. Em thích không?
- Anh tặng cho em cái gì em cũng thích..
Hồng-Linh nghe đến tu luyện vội ngồi xuống trước ngọc hồ tu luyện. Minh sợ chị Dũng hay ông bà Thông về bất chợt kinh động nàng vội bày cách âm trận.
Một tiếng trôi qua Hồng-Linh tỉnh lại xả khí vui mừng nhảy lên tung tăng không ngớt. Minh biết nàng đã đạt luyện khí kỳ tầng thứ nhất, chàng liền phong ấn ngọc hồ lại cất vào rương. Chị Dững thấy Hồng Linh cười la thì tò mò xuống xem thì thấy Minh trên đang cầm một cái rương, còn Hồng-Linh thì đang chạy nhảy tung tăng cười vui không ngớt.
- Chuyện gì vậy Hồng-Linh?
Hồng-Linh đang định trả lời thì nghe giọng Minh:
- Chuyện cái hồ chớ nói cho một ai hay, kể cả thày mẹ và chị Dũng. Nếu có người biết được họ sẽ vì lòng tham giết hết mọi người để cướp đó…
Sau đó Minh trả lời thay nàng:
- Hồng-Linh luyện võ vừa được em trợ giúp thành công tăng cấp nên vui mừng như thế đó.
Chị Dũng nghe vậy nhìn Hồng-Linh quả nhiên thấy có điểm thay đổi, khí chất tăng lên một chút nên nói:
- Đáng mừng.. Bây giờ ra đường không cần phải sợ mấy tên lưu manh nữa.
Thấy trời tối rồi Minh nói:
- Cái rương này anh tạm cất cho em, mai anh lại đến thăm em nhé!
(*1) Con số tỷ lệ thắng này tác giả tưởng tượng ra thôi, thực sự ra sao không nghiên cứu
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4