Hồng Mông Linh Bảo

Chương 121:






Chương 121 Hồng Linh mị lực

Hôm sau Hồng-Linh thức dậy cảm thấy tinh lực tràn trề, đầu óc thanh tỉnh, ra ngoài hít một hơi thật đầy không khí buổi áng trong lành, thấy thoải mái, nàng không ngờ đêm qua chỉ ngủ được ba tiếng mà bây giờ không có gì là mệt mỏi hay buồn ngủ gì cả, nàng ra ngoài tập luyện Phi Yến Điệp Lãng quyền lại cảm thấy uy lực khác trước kia khiến nàng vui sướng hứng thú đánh luôn năm lần một lúc sau đó mới đánh răng rửa mặt thay quần áo đi lễ.

Hôm nay đi học giữa đường vừa gặp hai người bạn học thì hai đứa kia ngạc nhiên hỏi:

- Hồng-Linh hôm nay tao thấy mày có gì thay đổi khác hẳn.

Trúc-Lan nghe vậy cũng nhìn kỹ Hồng-Linh đánh giá.

- Đúng rồi, da dẻ hồng hào hơn, đôi mắt sáng hơn, câu hồn người nhiều hơn, nói chung tóm lại là đẹp và dễ coi hơn.

Thu-Hằng lại hỏi:

- Hôm qua mày có uống thuốc bổ hay ăn thứ gì bổ không?

- Đâu có…

Nói xong nghĩ lại, không ngờ đêm qua anh Minh dạy môn Hồng Thủy Quyết lợi hại như vậy, mới luyện vài tiếng đã có tác dụng làm biến đổi rồi, mình tưởng chỉ có thể lực tinh thần tăng tiến không dè còn phát ra tác dụng bên ngoài.

Ba người tiếp tục chạy xe đạp đến trường, hôm nay Hồng-Linh chẳng cần dùng chi nhiều sức, xe cứ vọt lên phía trước phải thắng lại liên tục chờ hai bạn kia, nàng ngạc nhiên nói:

- Hai đứa nhẩn nha chạy nhé, tao thử chạy trước một lát rồi trở lại.


Lúc này còn sớm đoạn đường còn vắng xe, nàng vận sức vào chân ra sức đạp, chiếc xe vọt lên nhanh như tên bắn khiến nàng giật mình, thoáng qua đã xa cả hai cây số, nàng vội thắng lại quay đầu xe chạy trở lại chốc lát đã đến nơi hai bạn đang chạy xe. Thu-Hằng, Trúc-Lan thấy hôm nay Hồng-Linh chạy xe nhanh như vậy cũng giật mình nói:

- Hồng-Linh hôm nay làm sao vậy, chạy xe đạp mà nhanh không kém Honda..

- Ờ, Khí chất thay đổi, hình như sức lực cũng tăng lên.

Vừa nói xong đã thấy một bóng xe đạp áo trắng vọt đến, thì ra Hồng-Linh đã quay lại… Trúc-Lan vội hỏi:

- Hồng-Linh, mày làm gì vậy…

Hồng-Linh trong lòng đang vui sướng nghe vậy cười nói:

- Hôm nay tao thấy chiếc xe này đạp nhẹ hơn mọi khi nên chạy thử thì quả nhiên có thể chạy nhanh như vậy…

Hồng-Linh trong lòng vui vẻ không bao lâu, đến trường mấy đứa con trai trong trường, trước nay đã không ít đứa thích nàng theo đuổi thư tình ngỏ ý vô số, bị nàng sau khi nhận vất hết, sau đó không nhận thư, cấm người chuyển thư sau đó mới được yên ổn lo học.

Hôm nay vào trường ánh mắt trông theo tăng thêm cấp số nhân, ngay cả bạn gái thân có bốn đứa hôm nay cũng quấn quýt bên người hỏi chuyện, víu áo cầm tay ân cần đặc biệt.

Còn mấy chàng nam sinh thấy bên Hồng-Linh mỹ nữ một đám thì không dám tiến gần chỉ đứng xa trông theo. Cuối cùng cũng một anh can đảm đến gần chưa đến đã có một cô đón hỏi:

- Muốn nói chuyện với Hồng-Linh phải không? Đừng mất công toi, hôm nay chúng ta bốn người đang tiếp nàng ân cần. Nàng bây giờ không rảnh, đừng sớ rớ bén mảng đến đây nữa.

- Vậy tôi xin chờ dịp khác…

- Dịp khác cái gì nữa! Hồng-Linh từ trước đến nay, sau này cũng vậy: "Không tiếp chuyện với nam sinh". Anh đừng mất công nữa…

- Đấy là cô tự nói, không phải Hồng-Linh nói.

Tên này gọi là Thắng đẹp trai, lì lợm có hạng, đang học lớp 12a.

Thắng nghĩ: “Chỉ cần nghe giọng nói Hồng-Linh củng đủ vốn cho hôm nay rồi”.

Hơn nửa năm nay nhìn thấy Hồng-Linh mấy lần, lại nghe đồn nàng không chịu tiếp chuyện với nam sinh khác lớp, và ngay cả nam sinh cùng lớp cũng miễn cưỡng phải tiếp mới tiếp. Nhưng hôm nay Thắng thấy Hồng-Linh đẹp rung động lòng mình, gan lớn lên, dũng khí ngút trời, nên muốn đến thử vận.

Hắn tự tin với dáng vóc, tướng mạo đẹp trai và tài ăn nói khéo léo có nắm nhiều phần phần thành công.

Chẳng dè chờ mãi cũng không nghe được giọng nàng Hồng-Linh. Lại nghe một cô trong đám nói:

- Anh đi chỗ khác đi thôi, để chúng tôi còn nói chuyện với nhau.

- Để tôi đứng đây nghe một chút không được à..?

- Không được! Nói toàn chuyện bí mật nhóm con gái chúng tôi sao để phái nam như anh biết được..

- Vậy chuyển lời cho Hồng-Linh một tiếng được không? Tôi là Thắng lớp 12a.

- Không được! Hồng-Linh trước nay nghiêm cấm chuyển lời, chuyển thư hay bất cứ chuyển cá gì gì…

- Khó tính như vậy…

Thắng nói xong buồn bực bước đi về lớp trong lòng quyết tâm phải cua bằng được Hồng-Linh mới thôi.

Bạn gái Hồng-Linh ba đứa cùng lớp 10a, một đứa lớp 11c , quen nhau từ khi Hồng-Linh nhập trường học lớp 10a.

Vào đầu niên khóa Hồng-Linh bị con trai theo đuổi làm phiền nhiều quá, các bạn gái trong lớp cũng vì thế tránh xa, có đứa cho là Hồng-Linh không tốt, câu dẫn con trai, có đứa thì ganh ghét, có đứa thì không muốn dính vào phiền não tránh xa.

Sau đó Hồng-Linh phản ứng lạnh lùng cự tuyệt tất cả con trai, ra nhiều điều cấm, ít nói chuyện, kiên nhẫn, nhịn nhục.

Ba tháng sau mới có ba bạn như bây giờ, nửa tháng trước đây lại quen một bạn lớp 11b nữa. Trong số đó Thu-Hằng, Trúc-Lan học cùng lớp, đi học cùng đường, Thanh-Vân cùng lớp, Thủy-Tiên lớp 11b.

Một hôm Thủy-Tiên có nạn, trong lúc xung đột bị một đám hội đồng được Hồng-Linh đánh đuổi cứu giúp, sau đó hai người trở nên bạn.

Ba người trong lớp học lực không suất sắc lúc đầu chỉ vào hạng dưới 15, sau đó ba nàng trao đổi học chung kết quả tháng trước tăng lên trong Top 10 khiến cô giáo chủ nhiệm kinh ngạc, hỏi ra mới biết kết quả của nỗ lực học nhóm và khuyên trong lớp xem đó làm gương.

Hôm nay vào lớp Hồng-Linh mị lực làm rung động cả lớp, bạn học thấy sự biến đổi của nàng cả nam lẫn nữ thỉnh thoảng tò mò len lén liếc nhìn nàng. Vào giờ học không dè nàng bị giáo sư hỏi liên tục, câu hỏi nào cũng chỉ nàng trả lời. Hồng-Linh ngạc nhiên không giơ tay phát biểu nữa nhưng vẫn bị kêu lên trả lời. Nàng cũng cảm thấy mình bình tĩnh mạnh dạn hơn trước kia không ít. Nàng thắc mắc, hôm nay ngày gì vậy? Sao ai cũng chú ý đến mình, nếu cứ như vậy thì phiền chết đi.

Không được! Phải mau đi kiếm anh Minh mới được, xem có cách nào giúp không.

Hôm nay trên đường đi học về bỗng Hồng-Linh nhìn thấy thiếu nữ hôm trước cứu mình đang đứng ở cổng trường, nàng vội ra dấu cho hai bạn dắt xe đến hỏi thăm:

- Chị ân nhân, cám ơn chị hôm trước đã giúp chúng em đánh đuổi bọn ác ôn kia.

- Thì ra là các em.. Chuyện nhỏ thôi, gọi là chị Điệp được rồi, đùng có thêm hai chữ ânn nhân khó nghe lắm.

- À chị Điệp, em là Hồng-Linh, còn đây là Trúc-Lan, Thu-Hằng bạn em.

Thu-Hằng nhỏ giọng nói:

- Chị Điệp, võ công của chị giỏi thật, hôm đó bọn kia bị đánh tơi bời.

- Vậy đã ăn thua gì, mai sau Hồng-Linh còn giỏi hơn chị là khác. Cứ chăm chỉ luyện tập sẽ tiến bộ thôi.

Hồng-Linh nghe vậy không nói gì, trong lòng cũng ước ao, tăng lên thực lực võ công một ít để có thể tự vệ được. Nàng mời:

- Thôi mình về đi kẻo trễ. À hay chị về nhà em chơi đi.

Mỵ-Điệp nhìn ba nàng cười không nói gì..

- À chị không đi xe à, để em chở chị.

Chị Điệp mỉm cười gật đầu. Hồng-Linh nhìn thấy rung động nghĩ, chị Điệp này có nụ cười đẹp thật, mình chưa từng thấy ai có nụ cười dễ thương dường này. Hồng-Linh chưa dùng xe đạp chở ai bao giờ, sáng nay phát hiện xe mình đạp nhanh hơn xe thường nên chắc chở một người cũng không thành vấn đề.

Hai chị em lên xe, Hồng-Linh thấy xe vẫn nhẹ như không chở ai thì ngạc nhiên hỏi:

- Chị cân nặng bao nhiêu, sao em chẳng thấy nặng chút nào.

- 48Kg nhưng bây giờ còn 15 kg.


- Vậy nghĩa là sao?

- Thì chị vận khí cho người nhẹ đi.

- Vậy chị đừng vận khí để em chở chị thử xem.

Hồng-Linh thấy xe đạp nặng hơn nhưng vẫn theo kịp hai bạn.

Về đến nhà Hồng-Linh tiếp chuyện chị Điệp một hồi, bỗng chị Điệp hỏi:

- Em dường như có chuyện gì đang lo lắng.

- Sao chị biết?

- Nghe hơi thở của em. Thôi đừng giữ kỹ cho khổ, kể cho chị giúp cho.

Hồng-Linh kể chuyện xảy ra ở trường lớp. Mỵ Điệp cười một hồi chọc:

- Có nhiều bạn trai theo đuổi em phải mừng mới đúng, nhiều cô mong còn không được.

Hồng-Linh cầm lấy tay chị Điệp lay:

- Không được, phiền não lắm chị ơi, chị mau nghĩ cách giúp em đi.

Bỗng một luồng khí nhu hòa từ tay chị Điệp truyền qua tay nàng, liền cảm thấy thoải mái dễ chịu, còn tay chị Điệp mềm mại làn da mát nhẵn bóng thật đẹp. Tuy luống khí không thoải mái bằng của anh Minh nhưng cũng có điểm tương đồng.

- Thôi được! Chị dạy cho em một tiểu thuật. Thuật này chính ra của một người bạn truyền cho chị, chị lại truyền cho em, sau này gặp lại hắn chị báo cho hắn một tiếng.

- Ah, như vậy em gián tiếp mang ơn người ta rồi… Hắn là ai?

- Hắn tên là Thanh-Minh.

- Thanh-Minh!

“Có trùng hợp không, anh Minh hình như cũng là Thanh-Minh, chẳng lẽ là anh Minh…”

- Em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ để chị truyền cho. Hắn là người độ lượng không để ý chuyện nhỏ nhặt này bao giờ.

Mỵ-Điệp truyền thuật dị ẩn dung, chỉ đi lại chi tiết tỉ mỉ lại bắt nàng thử đến khi thành công mới thôi. Hồng-Linh cũng không muốn cải dung khác đi, mà chỉ che dấu bớt diện quang khiến diện mạo trở về như cũ hay tồi tệ hơn một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.