Hồng Mông Linh Bảo

Chương 108:






Chương 108 Môi giới trái cóc

Chẳng mấy chốc món bánh cống đã lên bàn, chính giữa là một đĩa rau. Minh quan sát bánh cống thấy khá hấp dẫn bên ngoài được cuộn lá, chàng lại xem đĩa rau một lúc phát hiện ra liền khẽ buột miệng „không tốt“. Chàng vội cầm lấy cả đĩa rau đứng lên nói:

- Các ông bà các em chờ cháu một chút! Đĩa rau này không sạch.

Mấy loại trong đĩa rau nhiễm ít độc chất, ăn vào nhẹ thì đau bụng, nặng thì phải rửa ruột nên đã chàng cầm lấy đĩa rau định đổ đi sau lại sợ người khác nhặt lại ăn nên đổ xuống đất đốt hủy sạch sau đó len lén và Hồng Mông Linh Châu giới hái những loại rau đó rửa sạch rồi mới đem ra, đặt lên bàn nói:

- Bây giờ chúng ta có thể yên tâm ăn được rồi đây.

Mọi người thấy Minh cầm đĩa rau đi chưa đầy một phút đã trở lại không biết chàng đã làm gì, ông Trùm Hùng nghe ăn được nên nhanh làm dấu đọc kinh trước bữa ăn mọi người mới thưởng thức món bánh cống. Khi ăn rau thơm thì cãm thấy mùi vị đạm đà mãnh liệt hơn rau thơm thường ăn nhiều, chẳng biết Minh đã làm sao đổi được thứ này, chẳng mấy chốc đĩa bánh cống và đĩa rau đã được giải quyết sạch sẽ. Khi dọn đĩa Minh lại đứng lên nói:

- Cháu có chuẩn bị một món đặc sản cà phê của Buôn Ma Thuộc-Bảo Lộc gọi là Cà Phê Chồn Lửa đem mời mấy ông bà thưởng thức.

Minh quay đi quay lại mọi người đã thấy trên tay chàng đã có một bộ tách tám cái ly sứ màu trắng có hình vười cây cà phê và mấy con chồn màu đỏ trông rất bắt mắt, tám cái ly khá lớn dung lượng khoảng 300ml. Mọi người nhìn vào Minh không chớp mắt, chàng nhanh nhẹn rót cà phê vào ly, lập tức mùi thơm tỏa lan ngào ngạt khắp quán rồi lan ra cà một khu chợ, khiến nhiều người ngửi thấy tò mò đưa mắt về phía này, lại có người hỏi: “quán nào bán loại cà phê gì mà thơm hấp dẫn đến như vậy”. Mọi người trong bàn ngứa tay muốn lấy ngay ly đem lên miệng không thể chờ lâu hơn đượi nữa, nhất là ba ông lớn tuổi hay dùng cà phê ngón tay buồn bực ngo ngoe ngoài tầm khống chế, mũi hít hà mấy hơi cũng đã ngây ngất, nước miếng trào ra đầy trong miệng.

Ông Trùm Hùng, ông giáo Thông và ông Khang ba là của Thiên-Hương ly vừa tới tay vội đem lên miệng làm một ngụm, hai mắt lim dim hưởng thụ không nói lời nào, rồi lại một ngụm… Mấy bà và hai cô con gái nhìn thấy vậy mỉm cười khó hiểu rồi cũng đem ly của mình lên uống một ngụm hít thật sâu sau đó cũng lim dim đôi mắt. Minh nhìn vào Hồng-Linh gặp nụ cười của nàng làm cho tâm thần điên đảo, con tim rung động một hồi nghĩ:

- „Thật đẹp, nụ cười tuyệt vời, từ hàm răng, đôi mắt, đến nét mặt đềp đẹp. Dù vài trăm tấn cà phê Chồn lửa cũng không đổi được!“ Người xưa nói nụ cười giai nhân có thể khiến nghiêng thành mất nước cũng không ngoa.

Nếu câu này ông bà giáo Thông nghe được thì sẽ có cà phê Chồn Lửa thưởng thức dài dài. Khi mọi người thưởng thức cà phê xong ông Trùm Hùng bỗng hỏi Minh:

- Anh kiếm ở đâu ra thứ cà phê tuyệt phẩm này.

- Ở Sài-Gòn đã có chỗ bán nhưng không phải dễ kiếm.

Thấy ông trùm còn luyến tiếc Minh nói:

- Thôi vậy, sau chuyến này cháu biếu mấy ông một ít làm quà.

Mọi người thanh toán tiền bánh Minh nhanh nhẹn dọn cất bộ tách vào trữ vật nhẫn của mình. Người thu tiền muốn hỏi bộ tách song khi thu tiền xong nhìn lại thì đã không thấy nên không hỏi nữa.

Còn một tiếng rưởi nữa để đi tham quan chợ mọi người rời quán


Minh đi với hai cô thì thấy hai cô toàn là thích khác mình như xem quần áo, đồ lưu niệm, đồ ăn vặt. Chàng kiên nhẫn chịu đựng sự nhàm chán, một tiếng qua đi bỗng chàng sáng mắt lên. Thì ra chàng thấy gần đó có một quày bán thú vật, chim chóc, khỉ,vượn, kỳ nhông, rắn...… Chàng vội đến gần xem thì thấy một đôi chim buồn bã tuy lông còn đầy đủ nhốt trong lồng.

- Bác gái nè đây là loài chim gì vậy?

- Đó là bìm bịp lưỡi đen.

- Người ta mua loại chim này làm gì?

- Thì là thuốc, ngâm rượu làm thuốc nghe nói bổ dương bổ thận gì gì đó.

- À cái thứ đó thì cháu không cần cũng không tin bổ ích gì gì cái đó. Cháu muốn mua chúng về nuôi thôi.

- Bác muốn bán hai con này bao nhiêu?

- Năm trăm ngàn..

- Nhiều vậy, hai trăm ngàn thôi.

- Thôi thấy chú vui tính thì ba trăm ngàn.

- Vẫn nhiều, bác xem hai con chim nhất là con trống ủ rũ, xụi lơ thế kia, tiếng hót tiếng kêu cũng chẳng màng không biết chịu được bao lâu. Qua tay cháu nuôi thì may ra mới phục hồi được, cháu chuyên môn nuôi mấy thứ chim cảnh mà.

- Thôi thôi chịu thua cháu, hai trăm ngàn thì hai trăm. Chú có mua lồng không?

- Không cháu có lồng rồi.

Minh xoay qua quay lại thì bác gái thấy trên tay chàng cầm một cái lồng tre thếp vàng trông rất đẹp sạch sẽ. Minh trả tiền rồi tự bắt hai con chim sang lồng mình. Hai con chim vừa qua tay Minh thì lập tức tỉnh táo hẳn vào lồng nhảy tung tăng vui vẻ sung sướng bộ dáng ủ rũ xụi lơ vừa rồi đã biến mất lông lá mượt mà óng ánh, hai mắt đỏ có thần. Thấy vậy bà chủ quán tiếc nuối nói:

- Ủa sao vậy, rõ ràng chúng khoẻ mạnh mà..

- Cháu vừa chẳng nói, cháu chuyên môn nuôi chim mà lại.

- Lạ thật, tôi chẳng thể tin chú được.

Hồng-Linh và Thiên-Hương xem quần áo xong nhìn quanh không thấy Minh đâu, mới đi thêm một chút đã thấy Minh đang cầm một cái lồng chim tuyệt đẹp, trong đó có hai con nhảy tung tăng, cũng không biết là chim gì. Hồng-Linh vội hỏi:

- Anh Minh mua chim gì vậy?

- Là một đôi bìm bịp lưỡi đen.

Thiên-Hương nghe vậy hỏi:

- Nó có há mỏ thò lưỡi ra đâu mà anh biết nó lưỡi đen?

Minh nghe hỏi vậy buồn cười quá bật lên tiếng cười ha hả nói:

- Tên loại chim này là như vậy, nếu lưỡi nó không đen thì nó vẫn là bìm bịp lưỡi đen như thường vì người ta đã đặt tên như vậy, nó phải chịu như vậy không được cãi.

Hồng-Linh đứng bên nghe vậy mỉm cười nghĩ, con người cha mẹ đặt tên cho con nhiều khi chẳng giống đặc điểm của nó và cũng chẳng sửa đổi nữa là con chim, nhưng nàng vẫn tò mò không biết lưỡi hai con chim này có đen hay không nên hỏi:

- Anh Minh anh có cách gì cho hai con chim này hé mỏ ra không, xem lưỡi nó màu gì.

Minh nghe vậy nhìn quanh thấy mình vẫn còn ở trước tiệm bán chim nên nói:

- Đi! Chúng ta đi chỗ khác để anh thử xem.

- Sao ở đây không được à?

- Chỗ này người ta qua lại nhiều không hợp.

Thật ra không hẳn như vậy, Minh thấy hai con này đã khá dạn nhưng chỉ vì chàng không muốn thử trước tiệm bán thú vật này.

Ba người đi ra khỏi chợ Minh thấy phía trước có một cành cây thấp liền treo lồng chim lên nhái theo tiếng kêu của con chim mái hót kêu mấy tiếng nhỏ. Vừa nghe thấy tiếng con trống liền hót lên mấy tiếng Minh nhìn thấy quả đúng con trống có lưỡi màu đen, con mái thấy con trống hót cũng ngoắc mỏ kêu lên thì cũng thấy lưỡi đen. Minh thấy xong vội hỏi:

- Thấy rõ chưa?

- Ngộ thật..

- Loài chim này không hiền đâu, nó thích nhất là ăn rắn…

Nghe thấy rắn hai cô giật mình, không ngờ hai con chim đẹp dễ thương như thế nhưng lại thích ăn con vật ghê tởm kia.

- Thôi mình đi ra bãi đậu xe, sắp đến giờ rồi!

Minh dẫn hai cô đi, thừa lúc hai cô không để ý đem lồng chim cất vào Hồng Mông Linh Châu giới. Khi tới xe đã được tài xế mở cửa ba người lên xe, Minh và Hồng-Linh ngồi vào chỗ cũ còn Thiên-Hương ngồi bên kia cách Minh cái lối đi. Lúc này Thiên-Hương chợt nhớ đến hai con chim bìm bịp liền hỏi:

- Anh Minh! Cái lồng chim đâu rồi.

- Cất rồi, để cho chúng nghỉ ngơi đi thôi.

Không mấy chốc mọi người tụ họp đầy đủ, xe chở đến vườn du lịch Mỹ Khánh.

Vừa vào vườn mọi người trốn nắng kiếm bóng mát dưới những tàng cây mà đứng, sau đó đi xem vườn thỉnh thoảng có một số thú vật cho du khách đỡ nhàm chán, Hồng-Linh đi sát Minh nàng say mê trái cây, trừ bưởi ra nàng đều thích vì bưởi xứ nàng cũng đã có. Lúc này đến khu vườn cóc, thứ này chua Minh không thích ăn lắm nhưng lại là món mấy cô gái hay ưa.

- Anh Minh, kia có một chùm bốn trái cóc chín vàng chắc ngon ngọt lắm! Chắc vì quá cao và ngoài cành nhỏ nên người ta không dám hái đành bỏ sót..

Lúc mới vào Minh đã nghe trái cây chín được hái ăn tại vườn, chỉ cần trả một lần một số nào đó là có thể ăn tại vườn ngoài ra muốn tự hái mua đem về cũng được.

- Đâu đâu??

- Ở kia, cành thứ hai bên trái đó..

Hồng-Linh lấy tay phải ngón chỏ chỉ lên, Minh tiến đến sát nàng rùn người xuống ghé sát đầu vào đầu nàng, hai đầu kề bên mắt hướng tay nàng chỉ, lúc này tình cờ Minh nghe rõ hơi thở và mùi thơm hoa hồng từ cơ thể nàng tỏa ra, ước gì được hưởng lâu một chút song không được chàng muốn giữ vẻ tự nhiên nhìn lên quả thấy một chùm cóc chín, trái cũng to hơn những trái khác. Minh chưa muốn trổ tài ra trước mặt nhiều người nên ngẫm nghĩ cách hái chùm cóc đó cho nàng vui.

- Ừ thấy rồi, quả là chùm cóc ngon chín hơi ngà vàng.

- Anh hái được không, hay thôi em sợ anh té lắm.

- Thôi anh chẳng muốn trèo..

- Sao nhát gan vậy, hay không biết trèo cây…

- Trèo cây thôi mà liên quan gì đến nhát gan…

- Có lẽ hôm nay gan anh chỉ còn bằng gan chuột nên anh kiếm đá ném…

- Ấy chết! Ở đây đông người anh ném rơi trúng đầu người ta thì sao.

Minh đi qua đi lại hai mắt nhìn lên chùm cóc một lúc tìm được vị trí tốt, chàng nhặt hai viên đá nhỏ. Lấy một viên để trên ngón tay giửa và ngón cái co lại búng một cái. Hồng-Linh lo sợ viên đá bắn trúng người nên chú ý nhìn Minh không chớp mắt, chỉ thấy mấy ngón tay chàng như gảy đàn viên đá bắn lên thẳng tắp, lúc gần đến chùm cóc như bị hết đà thì thấy chuyện lạ hòn đá bắt đầu quay tít chuyển hướng vào chùm cóc lướt qua cái nhánh khiến nó đứt ngọt sớt. Chùm cóc rơi thẳng xuống, nàng đang định chạy lại vị trí cóc rơi bắt đả thấy Minh ở đó từ lúc nào rồi, chỉ thấy Minh giơ một tay ra hứng, chùm cóc rơi nhẹ nhàng vào tay chàng như có người để vào vậy. Hồng-Linh hớn hở thấy Minh hái được đang cầm chùm cóc đi lại..

- Cóc của em đây, có phải mấy trái này không?

Hồng-Linh nhận chùm cóc, nhịn không được ngắt một quả đem lên miệng cắn một miếng nhai thấy rất giòn. Minh đứng nhìn dáng điệu nàng ăn cóc nghĩ vẩn vơ “giống cô bé nhà quê ăn xoài” sau đó thấy nàng ăn xong miếng cóc vội hỏi:

- Chua không? Ngon không?

- Không, ngọt nhiều hơn chua. Anh cũng thử một quả đi.

- Đưa quả em vừa cắn cho anh được rồi!

Hồng-Linh không nghĩ ngợi đưa ngay. Minh để quả cóc trên môi cắn ngay chỗ nàng vừa cắn một miếng nhỏ sau đó mắt lim dim nhai chậm chậm. Nước cóc lẫn chảy ra nuốt xuống, vị chua lẫn ngọt dốp dốp Minh thấm vào tế bào lưỡi vừa mở mắt ra Hồng-Linh quan sát vẻ mặt lúc nhăn lúc căng nên đã vội hỏi:

- Anh thấy sao?

- Quá ngon..

Bỗng có tiếng con gái vang lên phía sau:

- Hai anh chị len lén ăn được món gì mà quá ngon như thế, cho tụi này ăn với.

Hai người nhìn lại thì ra Thiên-Hương, Tuyết và Ngọc ba cô bạn của Hồng-Linh.

- Thì ra một bộ ba cô, mấy em thu hoạch được gì nào?

- Cái gì một bộ ba cô, cái gì mấy em…


- Sao không phải ba cô thì là mấy, còn mấy em là phải đạo, chẳng lẽ muốn nhận mình đã già được kêu bằng mấy chị..

- Không phải một bộ bốn cô mới đúng, anh Minh đừng cướp mất Hồng-Linh của tụi em, còn anh Minh kêu mấy em cũng được, trên đời chẳng có cô gái nào muốn già cả.

- Nói bậy nào, ba cô rõ ràng bỏ rơi Hồng-Linh anh mới thấy nàng lẻ loi nên dẫn đi ra đây hái cóc.

- Không phải đâu? Rõ ràng bọn này cho anh cơ hội gần gũi Hồng-Linh mà anh giả như không biết.

- Thế à, vậy anh hết lòng tạ ơn ba cô..

Hồng Linh chia cho mỗi người một trái cóc, cuối cùng nàng không có trái nào. Minh thấy vậy nhìn lên cây cóc tìm tòi thì thấy còn một vài trái chín, trong khi bốn cô nói to nói nhỏ với nhau.

- Hồng-Linh! Lúc nãy tao thấy hết rồi nhé.

- Thấy cái gì?

- Mày với anh Minh tình tứ quá đi nhé! Hai đứa ăn một trái cóc…

- Chuyện bình thường mà…

- Bình thường thật, này nhé,lúc đầu mày cắn một nhát vào trái cóc…

- Đúng rồi..

- Sau đó mày đưa trái cóc cho anh Minh..

- Cũng đúng rồi..

- Sau đó ăn Minh cắn một miếng vào trái cóc..

- Bình thường mà..

- Anh Minh đặt môi ngay vào trái cóc nơi mày vừa đặt môi, vậy có phải là anh Minh gián tiếp hôn vào đôi môi của mày không.

Lúc này Hồng-Linh đỏ mặt tức quá cãi:

- Mày chỉ nghĩ vớ vẩn, hôn là hôn, ăn cóc là ăn cóc không cò quan hệ gì với nhau được..

- Ah! đỏ mặt rồi nhé. Quan hệ ở chỗ là ….

Hồng-Linh không chờ Thiên-Hương nói xông đến thọc léc…

Minh vừa hái thêm được một trái cóc khác, trong lúc bốn cô nói nhỏ với nhau, mọi lời đều lọt vào tai chàng, liền nghĩ “cô Thiên-Hương này ý tưởng cũng phong phú lắm, khiến cho Hồng-Linh trưởng thành một ít trong tình cảm cũng tốt”

Minh đem trái cóc lại nói:

- Hồng-Linh! Anh đền em một trái cóc khác nè…

Hồng-Linh hai má còn hồng chữa thẹn:

- Ai khiến anh đền…Em với anh ăn chung một trái cũng được rồi..

Nàng vẫn miễn cưỡng không phục chuyện vừa qua, tuy nói vậy nhưng tay vẫn đón trái cóc..



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.