Hồng Mông Linh Bảo

Chương 106:






Chương 106 Du Ngoạn (1)

Ca viên trong ca đoàn sau thời gian lễ Giáng Sinh trở lại bình thường, an Tuấn bình phục trở lại Minh lạì nhường chỗ cho Tuấn, tuy mọi người muốn cho Minh đánh đàn nhưng chàng từ chối nên để Tuấn và chàng chỉ đánh một bản độc tấu trong mỗi những Thánh Lễ. Lúc này không phải tập nhiều Ca đoàn tổ chức hai ngày Picknic đi Cần Thơ - Bến Tre- Mỹ Tho Chuyến xe khách chở 50 chỗ trong đó có ca đoàn và thân nhân, trong đó không thiếu ông trùm Hùng và ông bà giáo Thông, Xe chạy thẳng đến Cần Thơ, đi thuyền tham quan bến Ninh Kiều, thăm vườn trái cây, thưởng thức 5 loại trái cây tại khu miệt vườn Mỹ Khán và thăm chợ nổi Phong Điền và Cái Răng.

Mấy người khi nhìn thấy Minh đi tay không thì ngạc nhiên vô cùng vì ai ai cũng có ít nhất một túi xách tay hay ba lô trên lưng chuẩn bị đủ thứ, nhất là các cô có ít nhất năm bảy bộ quần áo… Mọi người chào hỏi nhau rồi lên xe. Hương Linh thấy vậy tưởng chàng không có kinh nghiệm đi xa thì lo lắng đến hỏi:

- Anh Minh không mang bất cứ cái gì kể cả quần áo và đồ vệ sinh cá nhân thì khi cần lấy gì mà dùng.

- À, cái này em khỏi lo, tới đó tự nhiên sẽ có.

- Vậy anh đã đến đây bao giờ chưa?

- Chưa bao giờ, nhưng hôm qua anh đã mở trang Inte xem trước. Nghe thử câu thơ nè:

“Cần Thơ có bến Ninh Kiều-
Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân”


Bến Ninh Kiều đẹp, mang màu xanh dịu dàng của cây lá, cùng với sự nổ lực của người dân, nơi đây đang ngày càng xinh đẹp hơn trong mắt người tham quan. Tại đây, bạn có thể có những tấm ảnh khá đẹp khi kết hợp giữa sông nước và cảnh vật sống động.

Du khách còn có thể tham quan các nhà hàng thuỷ tạ, chợ nổi trên sông, vào buổi sáng, đứng trên bến Ninh Kiều, du khách có thể thấy những dãy cù lao mập mờ cây lá, thanh tĩnh và yên bình..

Nghe xong Minh ngâm câu thơ và lời giới thiệu Hồng-Linh thích thú hỏi thêm:

- Còn vườn du lịch Mỹ Khánh thì sao?

- Không hoa lệ, phồn vinh như Sài Gòn, không lãng mạn, mộng mơ như Đà Lạt, Cần Thơ hiền hòa với bốn bề sông nước, nằm bên bờ sông Hậu tấp nập ghe thuyền. Du khách thỏa thích ngắm nhìn những vườn trái cây bạt ngàn xanh ngát, tận hưởng hương thơm trái cây chín từ nhãn, sa bô, sầu riêng, chôm chôm, cóc, nhãn, cam, bưởi, đu đủ, khóm... , còn có vườn thú, nhà nghỉ, bể bơi, hồ câu cá, khu nuôi cá sấu và nhà hàng. Khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng nên cây cối xanh tươi, cây nào cũng sai trĩu cành. Du khách đi trong vườn, ngắm những trái chín trên cây, ai cũng thích chụp vài tấm làm kỷ niệm.... ngọt ngào chắt ra từ phù sa sông Hậu. Xứ miệt vườn này với những món ăn đồng quê “sệt” chất Nam bộ, từ món sang trọng cho đến món dân dã. Những bữa cơm trưa dưới vườn chôm chôm, vườn nhãn mát rượi, hoặc những đêm ngủ lại trong vườn cây với những tấm chân tình mến khách của người dân đất Tây Đô này chắc hẳn sẽ để lại trong lòng du khách tình cảm đậm đà khó quên...

Đi chơi vườn thì phải ăn uống theo kiểu đồng quê, thưởng thức Tiếng hò sông Hậu từ du thuyền văng vẳng, thưởng thức ca nhạc tài tử thì mới đúng điệu. Thực đơn ở đây khá phong phú, cả trăm món ăn dân dã, đặc thù đồng quê Nam bộ như ếch xào sả ớt, lươn hấp bầu, cá kho tộ canh chua, lẩu mắm, tôm nướng, tôm hấp dừa, ốc luộc, chuột đồng nướng, cơm niêu..., muốn lai rai thì có rượu nếp, tráng miệng với trái cây sẵn có trong vườn. Vừa thưởng thức món ăn đồng quê, du khách vừa được nghe ca cổ nhạc tài tử. Một ngày ở vườn Mỹ Khánh đôi khi cũng chưa làm cho du khách thỏa thích bởi họ còn muốn tận hưởng không khí trong lành của đồng quê và nghe tiếng ếch nhái đồng ca khi đêm xuống.

Hồng-Linh nghe Minh nói vậy thì ngạc nhiên, nghĩ “Anh chàng mình tưởng hời hợt, dại dột đi du lịch không biết đem thứ gì, thật ra đã chuẩn bị kiến thức, và tinh thần hưởng thụ”

Thế là khi lên Minh lên xe nàng ngồi ngay bên cạnh Minh, ba người bạn gái Thiên-Hương, Tuyết, Ngọc lo lắng ngồi cùng với cha mẹ còn nàng thì không. Mùa lễ Giáng Sinh nàng đã thấy biểu hiện của Minh bộc lộ ra ngoài đúng là khác người, nhất là trong lúc ngồi đàn nhìn bóng lưng chàng rất quen thuộc, nàng quả quyết đúng là bóng lưng người đã cứu cụ bà và các nàng chiều hôm đó mà nàng đã thoáng nhìn thấy. Sau lại cảm nhận được khi hát có tiếng đàn Orgel của chàng dẫn, đệm thì dễ dàng đưa hồn nhạc vào giọng ca tiếng hát, nhất là trong Thánh Lễ ban đêm Giáng Sinh. Sau lại nghe nhiều người khen ca đoàn Thánh Vịnh hát rất hay, nhiều người đến cám ơn khiến nàng không hiểu chuyện gì, sau đó được ba giải thích mới rõ. Hôm nay nhân chuyến đi này vì một chút không yên trong lòng hỏi thăm nên có dịp gần gũi với chàng Minh này.

Khi bước lên xe chàng đã giành xách đồ cho Hồng-Linh xếp vào chỗ ngồi, để nàng ngồi trong còn Minh ngồi ngoài nói chuyện vui, chuyện nhạc, ca hát cho mau chóng hết giờ.

- Anh Minh tiếp xúc với âm nhạc từ lúc nào?

- Không biết có kể là âm nhạc không nữa, lúc sáu tuổi anh nghe tiếng chim hót sau đó thích thú với tiếng hót âm điệu của nó.

Nghe vậy Hồng-Linh đoán ngay có liên quan đến tiếng sáo mà ba đã kể nên hỏi:

- Vậy anh học tiếng chim hót à?

- Đúng rồi! Anh học huýt sáo theo tiếng hót của chúng nhất là tiếng chim khướu.

- Anh thử huýt mấy điệu xem!

- Bây giờ không được, và hoàn cảnh cũng không hợp tiếng chim hót. Khi nào đến vườn du lịch Mỹ Khánh thử xem.

- Em nghe nói anh còn biết thổi sáo phải không.

- Cũng biết một ít, tất cả đều là tự học không biết có đúng không nữa. Còn em biết hát từ khi nào. Giọng em hay lắm!

- Sao anh biết giọng em hay?

- Sao không biết được, chúng ta cùng tập hát trong ca đoàn nếu nghe không ra giọng ai hay, ai hát đúng, ai hát sai thì anh đánh đàn sao được.

- Đánh đàn với ca hát có liên quan đến hát hay dở hay sao?

- Đương nhiên, ca viên đông như vậy nếu tiếng đàn không dẫn đệm đúng khiến cho mọi người hát đều nhịp chính xác, các âm hợp nhất hòa làm một diễn tả cho ăn khớp thì sao hay được.

- Em cũng mới bắt đầu hát nửa năm nay thôi, trước kia em có hát nhạc thiếu nhi nên không chú ý đến giọng hát của mình hay dở.

- Vậy nhạc thiếu nhi em biết bài gì, em hát thử mấy bài được không?

Hồng-Linh bắt chước Minh trả lời:

- Lúc này hoàn cảnh không hợp để khi khác đi.

- Hoàn cảnh nào mới hợp.

- Hoàn cảnh có nhiều thiếu nhi quanh đây.

- Thì em cứ xem như chung quanh đây là thiếu nhi được rồi.

- Đâu được, thiếu nhi là thiếu nhi, người lớn là người lớn đâu có thể lẫn lộn với nhau được.

- Tuy thiếu nhi không hiểu người lớn nhưng ngườì lớn vẫn có thể hiểu và cảm thông với thiếu nhi mà.

- Không được, tóm lại là không hợp hoàn cảnh. Anh Minh chuyến du ngoạn này anh mong đợi điều gì?

- Mong đợi thì nhiều lắm, cứ như lúc nãy anh nói, nơi đó có nhiều cảnh sông ngòi đẹp nè, vườn ăn trái nè, cảnh người sinh hoạt ở đây, thú vật và các món ăn đặc sản, và cuối cùng tình cảm mọi người trong ca đoàn gắn bó với nhau hơn.

Trong lòng thầm nghĩ, còn một mong đợi thầm kín đành để mai sau nói, bây giờ cũng rất tốt.

- Quả có tham lam một chút nhưng có thể đạt được.


- Còn em có mong chờ gì không?

- Em à, chỉ mong có mấy món trái cây thưởng thức cũng đủ rồi.

- Đúng không? Chỉ ít như vậy.

- Còn một vài mong đợi nhưng em không muốn nói.

Minh nghe vậy mỉm cười nhìn vào mắt nàng đúng lúc Hồng-Linh cũng nhìn, bốn mắt nhìn nhau, Hồng-Linh giật mình vội chuyển ánh mắt sang nơi khác, mặt hơi đỏ lên chuyển tâm tình nói:

- Điều mong đợi cuối cùng của anh hay lắm, em cũng mong đợi như vậy.

Vừa rồi bốn ánh mắt chạm nhau, nàng nhận ra ánh mắt trìu mến, si dại của Minh nhìn vào mình say đắm thêm vào đó ánh mắt trong sáng chứng tỏ tinh thần bất khuất kiên định chưa từng thấy. Hồng-Linh nghĩ chẳng lẽ chàng mến mình. Trước nay nàng chưa từng tiếp nam nhân trẻ tuồi lâu như vậy, kể cả anh Nhân, ca trưởng hay bất cứ ai cũng vậy, không biết hôm nay tại sao nói chuyện với Minh lâu như vậy, gần chàng cảm thấy dễ chịu, thoải mái khó tả và như được quan tâm bao bọc một cách đặc biệt. Ánh mắt dời đi không bao lâu nàng nhịn không được thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua xem.

Minh thấy vậy nếu để lâu sẽ mất tự nhiên nên hỏi:

- Hồng-Linh, em có giọng ca tốt như vậy mai sau có tính làm ca sĩ không?

- Không bao giờ, em nghĩ kỹ rồi giọng ca này em chỉ để ca ngợi Thiên Chúa mà thôi. Không khi nào đem ra cho thiên hạ nghe.

- Nhưng họ nghe được khi em ca ngợi Thiên Chúa thì không cấm họ được.

- Nghe được thì càng tốt, tại sao phải cấm.

- Vậy anh cũng muốn nghe lén dài dài đây…

- Ghê gớm thiệt! Vậy em phải phòng ngừa anh mới được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.