Hồng Mông Linh Bảo

Chương 102:






Chương 102 Mỹ nữ thuần khiết

Ra khỏi quán cà phê Bình Minh Minh đến xứ Tân Triều, xã Tân Bình tỉnh Đồng Nai, hỏi thăm mới biết rõ về bưởi Tân Triều của cụ Năm Huệ. Chàng vào vườn mua một tạ bưởi cùng một trăm cây bưởi giống.

Vừa ra đường Minh thấy một đám thiếu nữ vận y phục dài trắng đang đi qua chỗ mình, chàng ngơ ngẩn trông theo, hai ánh mắt dán chặt vào một cô bên trái trong lòng khen thầm “đúng là một mỹ nữ! ,Thuần khiết, trong sáng như gương, nét đẹp từ tâm hồn phản chiếu ra tướng mạo bên ngoài.”

Phải biết Minh đã gặp không ít mỹ nữ, kể ra Hoả Mỹ Nhân, Vân Mộng đại tiểu thư, Mỵ-Điệp người nào sắc đẹp cũng không kém tiên nữ, sau này tại phàm giới lại gặp Huyền Trâm, Ánh Tuyết, Như Xuân, và mới đây nhất là Thục Hương.

Không ai biết Minh dùng tiêu chuẩn gì chọn bạn gái, nếu như trước kia thai anh hay thánh anh chưa thành có lẽ chàng đã chọn mấy tiên nữ ở Tu Chân giới, từ khi được nhìn thấy linh hồn bị bọn ma quỷ lừa bắt chàng biết rõ, thế nào là người có bản tính và tâm linh thuần khiết nên khi gặp Thục Hương chàng không tha thiết gì trái lại khi gặp Hồng Linh dù chưa nói với nhau câu nào đã say mê.

Người bán bưởi cho chàng là một thiếu phụ trung niên thấy Minh vừa ra đường liền đứng ngẩn người trông theo bốn cô gái hàng xóm của mình thì thông cảm được, thiếu phụ trong lúc bán bưởi đã ngấm ngầm đánh giá chàng, một thanh niên tính tình nhã nhặn, vui tính lại có tinh thần kiên định, sức mạnh ngàn cân, nếu không một bao tạ bưởi chỉ cần nhẹ nhàng nắm lên như một bao bông, khi vừa trả tiền xong quay đi quay lại thì chẳng thấy bao bưởi và một trăm cây giống đâu tưởng mình gặp ma, song nơi đây đang ban ngày vả lại khu vực này cũng gần nhà thờ nênn không thể có ma quỷ bén mảng nơi đây được. Thấy chàng như vừa từ cơn mơ tỉnh giấc vội đứng bên hỏi:

- Làm sao, cậu thấy mấy cô đó thế nào?

- Thật khá, nhân phẩm đáng khen!


- Nào chỉ đáng khen, đều là con chiên ngoan đạo xứ Tân Triều này! Cậu chấm cô nào?

Minh giả vờ hỏi:

- Bác thấy cháu nên chọn cô nào?

Cậu còn giấu tôi làm chi, phải chăng là đi phía giữa bên trái, cô cao ráo nhất trong nhóm họ. Cô đó tên … tôi nói tên cô đó cho cậu thì được gì nào?

- Được! Bác gái cho cháu biết tên cô đó thì cháu nói tên cháu cho bác hay.

- Tôi đâu cần biết tên cậu làm gì?

- Đương nhiên Bác cần biết, để nói cho cô ta biết đến cháu.

- Vậy tôi đâu được lợi ích gì.

- Sao Bác lại nói thế, được ích rất nhiều. Chẳng hạn cháu biết ơn Bác nếu có ai muốn mua bưởi thì giới thiệu đến nhà bác, còn cô kia có khi cũng cám ơn bác đấy.

- Cái đó chưa chắc đâu. Cô ta có biết bao nhiêu ngấm nghé, có lẽ đếm không hết. Tôi nói cho cậu biết từ lúc cô mười bốn tuổ đến nay không những có nhiều người theo đuổi còn không biết có bao nhiêu người cậy nhờ mai mối kết quả cậu có biết như thế nào không? … Đến bây giờ vẫn như cũ … không có một ai thành công.

- Vậy bác nói tên cô ta cho cháu biết, biết đâu cháu thành công thì bác gái nổi tiếng là đệ nhất mai mối xứ này không chừng.

- Hừ! cậu tự tin nhỉ, nói thì dể lắm.

- Cháu cũng có phần tự tin và hy vọng.

- Được vậy tôi cho cậu biết cô ta tên Hồng Linh.

- Tên đẹp thật.

- Cậu khen với cô ta đi không cần khen với tôì đâu??

- Dạ dạ, đương nhiên…

- Không biết cô ta đi đâu về vậy…

- Cậu này, không nghe tôi đã nói hay sao, cô ta rất ngoan đạo, đương nhiêu là đi lễ về. Tôi mách cho cậu một chuyện nhỏ này, cô ta là huynh trưởng của nhóm thiếu nhi thánh thể, mới đây lại vào hát trong ca đoàn chắc sẽ bỏ làm huynh trưởng.

Minh nhớ lại vừa rồi tiếng nói tiếng cười của mỹ nữ Hồng-Linh, nếu được nghe nàng ca hát thì tuyệt..

- Thôi cháu chào bác, lúc nào cháu lại đến làm phiền bác. À cháu tên Thanh-Minh, khi nào gặp cô Hồng-Linh bác nhớ nói có người tên Thanh Minh rất mến mộ cô ta là được.

- Ủa sao cậu biết chắc tôi sẽ gặp được cô nhỏ đó?

- Theo ánh mắt nhận xét của cháu từ lúc tiếp chuyện với bác thì rõ, cô ta có lẽ hay ghé vào đây.

- Ừ cậu tinh mắt đấy! Cố gắng lên….

Bác gái không hiểu tại sao mình xen vào chuyện này, vừa rồi thấy dáng si mê của cậu thanh niên này thì động lòng, liền muốn giúp đỡ dù chưa biết cậu ta là ai, từ đâu tới và đang làm gì.

Minh rời khỏi đây, lúc nói chuyện với bác gái không quên dùng một tia thần thức theo mỹ nữ Hồng-Linh về đến nhà nàng.

Một ngôi nhà ba gian không tầng lầu, phía trước có hàng râm bụt, sau đó có vườn hoa, vườn hoa được rào kín bằng lưới sắt, có trồng đủ loại cây cảnh, hoa lạ. Phía sau là một nhà bếp cách biệt, sau đó có chuồng gia súc nuôi và vườn trồng cây ăn trái, đìu, bưởi, sầu riêng…

Trong nhà lúc này chuẩn bị bữa cơm tối, Minh thấy trong nhà có một trung niên, một thiếu phụ trung niên ba thanh niên, một thiếu nữ và Hồng-Linh. Thiếu nữ kia trông khác hẳn Hồng-Linh nên chàng đoán là chị dâu của nàng.

Minh lại đem thần thức hướng nhà thờ giáo xứ Tân Triều xem xét, trong nhà thờ lúc này còn tiếng dương cầm, chàng thấy một thanh niên đang độc tấu mấy bản nhạc Thánh ca, xong bản này lại sang bản khác, xong mười mấy bản đến một bản thì thấy thanh niên phải chậm trãi luyện tập từng đoạn từng câu, đến khi đánh được hết bản thì đứng dậy dọn dẹp đóng cửa ra về.
Minh liền đọc ghi nhớ hết mọi bản trong tập nhạc vừa rồi sau đó âm thầm trở về Sài Gòn sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới đem Thanh Vân tiêu ra thổi mấy bài Thánh ca thì thấy có bài nghe ra hồn, có bài không, đáng tiếc bài nghe được thì quá ít. Chàng thấy bây giờ khoảng sáu rưỡi tối liền nhanh nhẹn quyết định đi mua Dương cầm về chơi thử.

Khi trước xem bản love story của Linh Lan đưa, Minh muốn học thêm môn nhạc cụ này sau lại quên đi, hôm nay thu thập m ột số bản thánh ca lần này không thể bỏ qua nữa. Chàng ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới bay thẳng qua Singapor sắm một chiếc Piano màu trắng của Pháp, chàng đem Dolar ra thanh toán.

Đem Piano để ở trong cung điện, m ấy h ôm sau chàng tìm kiếm một piano nhạc sư, cuối cùng kiếm được một thiếu phụ tên Cẩm Tú sống với một đứa con gái tám tuổi Dã Lan, nàng sống bằng nghề dạy Piano vừa đủ tiền hai mẹ con sống, hai mẹ con sống trong căn nhà khá sang trọng, đồ đạc trong nhà toàn đồ cổ quý giá. Đặc biệt một cỗ Piano màu trắng có cánh nắp trông so với cỗ đàn Minh mới mua tương đương.

Minh đến nhà nàng hỏi thăm, thương lượng học phí theo giờ. Năm trăm ngàn /giờ 45 phút. Xem thời khóa biểu thì đồng ý với nhau 18 giờ ngày thứ năm hằng tuần . Cẩm Tú ngạc nhiên vì phần nhiều thiếu nữ học Piano, các học sinh của nàng đều là nữ, nay lại có một thiếu niên kỳ lạ xin học

Đúng vào chiều thứ năm chàng đến nhà Cô giáo Cẩm Tú


- Cỗ Piano này khá lắm, vừa đẹp vừa sang, âm thanh rất hay vang lại ấm.

Chúng ta bắt đầu thôi!

Nàng đem ra một cuốn sách học đàn Piano ra chỉ từng bài, cách dùng ngón tay, tay phải tay trái vừa chỉ xong Minh đã nhanh nhẹn đánh xong bốn năm lần, chỉ lần đầu hơi chậm, bốn lần sau tốc độ như ý không sai một nốt. Cô giáo ngạc nhiên rở liên tục, chưa đầy nửa tiếng cuốn sách tập 1 học Piano đã dạy hết. L úc này các ngón tay có thể điều khiển như ý. Cô giáo thấy còn mười lăm phút lại đem cuốn hai, đánh xong cuốn hai cũng giống như cuốn một, hai mươi phút cũng đã hoàn thành. Nàng ngạc nhiên hỏi:

- Em Minh trước đây em có học Piano chưa?

- Chưa, hôm nay là ngày đầu!

- Vậy em đã học nhạc cụ khác hay nhạc lý bao giờ chưa?

- Cái đó thì học rồi, em tự học thổi sáo, nhạc lý cũng vậy chẳng biết mấy, không biết học có đúng hết không nữa.

- Em thử thổi một bài cho cô nghe xem.

Minh đem Thanh Vân Tiêu ra, cô Cẩm Tú nhìn thấy rõ ràng đây là một cây gậy dài bằng người mình, thân lớn như vậy. Chẳng lẽ đây cũng là cây sáo hay sao?

Đang chăm chú quan sát, bỗng thấy Minh cầm cây gậy lên bàn tay khẽ động, cây gậy màu xanh bỗng biến thành nhỏ, bề dài vẫn còn dài hơn cây sáo thường không ít. Minh đưa cây sáo màu xanh thổi, một âm.

Tiêu âm vừa trổi dậy Cẩm Tú đã bị hấp dẫn, sau đó bản Lòng Mẹ đi sâu vào hồn nàng, khiến nàng hai mắt đẫm lệ. Bấy lâu nay nàng chịu bao nhiêu đáng cay khổ cực trong công việc làm mẹ nuôi dưỡng con gái Dã Lan, từ chối bao nhiêu người theo đuổi để dành hết tình thương cho con gái. Nghe bản tiêu Lòng Mẹ một niềm an ủi vô biên tràn vào tâm hồn đang khốn khổ, khiến bao nhiêu ưu sầu biến mất, đau khổ bỗng chốc trở thành êm dịu rồi trở thành niềm hạnh phúc vô tận. Khi tiêu âm đã dứt nàng tỉnh lại thấy mình nước mắt đầm đìa ướt cả tóc và vạt áo liền xấu hổ nói:

- Xin lỗi em, nghe bản tiêu Lòng Mẹ động lòng người của em làm cô không khống chế nổi tâm tình.

- Không phải lỗi ở cô, em quên nói trước, một khi em tấu tiêu lên bản này thì ít có người giữ được bình thản, trừ khi những người không có tình mẹ.

Từ đó mỗi thứ năm Minh đi học dương cầm, thỉnh thoảng lại dùng tiếng tiêu hòa tấu dương cầm nên chẳng những nghệ thuật chơi dương cầm tiến bộ, tiêu kỹ cũng tăng lên không ít. Lúc rảnh lại vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện tập những bài thánh ca, chàng thấy trong đó có cả lời nhạc nhưng khi hát lên nhiều chẳng sao hiểu hết được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.