Hồng Liên Bảo Giám

Chương 447: Phụ tử trao đổi (2)




- Tất nhiên là được, năng lực phòng ngự không tốt thì nâng cao năng lực tấn công, khiến kẻ địch chết trước thì không cần phòng ngự.
Tiêu Dao Hầu nghiêm túc nói:
- Đế quốc có thể chế tạo hàng loạt chiến hạm bay, nhưng khi không có chiến tranh thì hành vi này là phô trương lãng phí, không tốt cho quốc vận. Hơn nữa dồn nhiều luyện khí sĩ vào nghiên cứu, nếu không nghiên cứu ra cái gì sẽ ảnh hưởng kế hoạch trang bị quân đội.
Tô Kính lấy làm lạ hỏi:
- Cái này cần rất nhiều người nghiên cứu sao?
- Tất nhiên rồi, Kính nhi nghĩ chiến hạm bay là cái gì? Bên trên phải có khu sinh hoạt hoàn thiệt, cung cấp cho số lượng lớn binh sĩ hoạt động, huấn luyện, không chỉ có xe chở người, còn chuyên chở trên mười vạn binh sĩ. Bản thân chiến hạm bay phải có đủ cách an toàn cho binh sĩ chạy trốn. Nếu không chiến hạm trục trặc chẳng phải là cả đám té chết?
Tô Kính ngẫm nghĩ nói:
- Thưa phụ thân, nhi thiết kế chiến hạm nhỏ nhất lấy tiểu kỳ làm đơn vị, chỉ có thể vận chuyển hai trăm người. Lớn nhất lấy doanh làm đơn vị, vận chuyển năm ngàn người, độ cao bay không thể trong tầng mây, tầm bốn trăm trượng thôi.
lấy doanh làm đơn vị, vận chuyển năm ngàn người thì đa số vũ khí của đế quốc không bắn trúng được, đó là ở trên trời. nếu trong phạm vi công kích của phù tiễn, nỗ tháp thì chắc chắn sẽ bắn trúng chiến hạm của ngươi.
Tô Kính không phục.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Chiến hạm của Kính nhi chắc rất nhiều, không thì chẳng có ý nghĩa gì với ngươi. Vận chuyển binh sĩ quy mô lớn đánh bất ngờ đúng là mạnh hơn kỵ binh nhiều, nhưng lỡ như vị trí điểm đáp cực kỳ nguy hiểm thì sao? Lỡ như nằm trong phạm vi vũ khí cự ly xa của kẻ thù nhắm thì sao?
- Cái đó...
- Kính nhi cần đặc biệt thiết kế ra chiến hạm cường công, giống khôi lỗi bay của đế quốc, loại chiến hạm này chứa hai trăm người, có thể công kích kiểu tự sát. Nếu may mắn sống sót là công lớn, đời này sống không lo.
Trong lòng Tô Kính suy nghĩ rất nhiều phương án, hắn cảm thấy cách của Tiêu Dao Hầu là tốt nhất. Chiến tranh không thể nào không có hy sinh. Mỗi quân đội một đại doanh bốn vạn người, ít nhất sẽ có hai ngàn tử sĩ thi hành nhiệm vụ chết mười mươi. Những người này sau khi làm xong nhiệm vụ một lần, sống sót thì sẽ không làm nhiệm vụ giống vậy nữa, dời đến dưới cờ người khác.
Nhân từ thì không quản binh, thiện thì không để ý tới tài, lời này rất có đạo lý. Nhiều khi người chỉ huy phải đưa binh lính đi nơi gần như chết chắc, thực hành nhiệm vụ phải chết.
Nếu khi quyết định mà ngươi do dự đủ điều sẽ hại chết càng nhiều người.
Tiêu Dao Hầu cho Tô Kính ý kiến cuối cùng rồi không nói nữa:
- Kính nhi đã có ba cường quân thì nên suy nghĩ ba quân đội của mình có phong cách gì, đừng giống nhau như đúc.
Tô Kính rời đi, hắn ngồi trên Long Xa, một đường trầm tư. Tô Kính chợt nhận ra việc chủ yếu Tiêu Dao Hầu làm là kêu hắn thói quen phong cách suy nghĩ quân đội chứ không cho đề nghị cụ thể. Nhưng buổi nói chuyện này cho Tô Kính được lợi lớn nhất.
Trước kia Tiêu Dao Hầu chưa từng trao đổi như thế với Tô Kính, qua cuộc trò chuyện này hắn giảm bớt sự sợ hãi với gã.
Dường như Tiêu Dao Hầu đã thay đổi thái độ với hắn?
Tô Kính thấy hơi kỳ kỳ nhưng nghĩ sao cũng không ra có gì lạ. Tiêu Dao Hầu vẫn là Tiêu Dao Hầu, hắn còn là hắn.
Tại sao Tiêu Dao Hầu thân thiết với hắn, Nguyên Lăng Hồng thì xa cách hắn?
Nguyên Lăng Hồng là mẫu thân của hắn, ở thế giới nào thì mẫu thân quan tâm nhi tử, ít nhất ở ngoài mặt sẽ vượt xa phụ thân mới đúng. Nói về tu luyện công pháp thì Thanh Minh Chân Giải của Tiêu Dao Hầu hưởng tính cách càng thêm nghiêm trọng.
Chớp mắt đến tháng năm, Ngọc Kinh thành bắt đầu đổ mưa. Tô Mộ thường xuyên đột nhiên liên lạc với Tô Kính, hắn thì không có ý kiến gì. Việc bên Song thành rất nhiều, Tô Mộ khá cực, nếu không lải nhải tâm sự với Tô Kính sẽ làm tâm trạng của nàng càng kém. Đa số binh sĩ từ chợ Mã gia đến không quá hợp cách, huấn luyện khó khăn cao hơn huấn luyện đệ tử Tô gia nhiều.
Trong sở nghiên cứu từng trang bị kiểu mới đã quyết định xong bản vẽ cuối cùng, Khổng Tước Đạo Cung rất vui mừng. Có những bản vẽ này là có thể ủy thác Nguyên gia, Tô gia chế tạo số lượng lớn. Từ ích lợi chế tạo ra đống này Khổng Tước Đạo Cung được hưởng một phần. Khổng Tước Đạo Cung dùng riêng thì không cần tốn nhiều tiền vượt mức, dựa vào luyện khí sĩ Đạo Cung tự mình làm là đủ.
Ngày thành hôn quyết định ngày mười sáu đến ngày mười tám tháng sáu. Mười tám là ngày chính, còn trước đó là để dành vài nghi thức, giao lưu của Tiêu Dao Hầu phủ với hoàng thất. Phần lớn Tô Kính không cần tham gia.
Tuy nhiên Tô Kính không thể tránh chuyện bái kiến nhiếp chính vương, hắn không thể tìm người đi gặp Khương Dạ thay cho mình.
Tô Kính bây giờ là Bá Tước, lễ phục không do triều đình phát, triều đình chỉ cho kiểu dáng, hắn tự đặt may.
Hôm nay ngày mười bảy tháng sáu, Tô Kính ngồi trên Long Xa đi hoàng cung bái kiến nhiếp chính vương. Tất nhiên nhiếp chính vương không ở trong Khương Diễm mà là phía đông hoàng cung, chọn thiên đồ điện chủ chính, gã sẽ gặp Tô Kính tại đây.
Xe của Tô Kính không thể vào hoàng cung, hắn không được dẫn theo tùy tùng. Sáng sớm Tô Kính chờ ngoài hoàng cung, thay quan phục, chờ cung cửa vừa mở ra có xe ngựa trong cung chạy ra đưa hắn vào.
Người lái xe là lực sĩ, võ quan thân cận nhiếp chính vương đi ra nghênh đón Tô Kính. Võ quan mũi uy nghiêm, không nói nhiều một chữ.
Tâm tình Tô Kính bình tĩnh, một mình trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Xe dừng lại hắn liền mở mắt ra, chờ cửa xe mở. Hai nữ quan từ trong đại điện nghênh ra ngoài, dưới đất trải thảm đỏ, đây là vì nể mặt Tiêu Dao Hầu nên cho Tô Kính đãi ngộ tạm ổn.
Trong đại điện, nhiếp chính vương Khương Dạ ngồi ngay ngắn đằng sau cái bàn lớn, trên bàn toàn là hồ sơ văn thư, ngọc giản rải rác.
Thoạt trông Khương Dạ già hơn Khương Diễm nhiều, bộ dạng nam nhân trung niên, để chòm râu đen ngắn, mặc vương phục Chu Tước màu đỏ. Khương Dạ một tay vịn bàn một tay cầm tờ giấy, cau mày.
Hai bên đại điện có nhiều cái bàn kề sát nhau, phụ tá của Khương Dạ ngồi sau mấy cái bàn này. Giờ chưa phải lúc vào triều, các phụ tá mới là người Khương Dạ bàn bạc.
Nhiếp chính vương Khương Dạ không toát ra chút uy áp nào, Tô Kính nghe nói gã là Kim Đan bát trọng, thoạt nhìn không có dấu hiệu quá mạnh mà như người bình thường chui đầu vào công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.