Hồng Liên Bảo Giám

Chương 419: Đồng quy vu tận (1)




Khi Phục Ma La Hán đại trận tiến lên trước thì không có lực cản nào nữa.
Thống soái quốc gia Tà Thần lòng như tro tàn, sức chiến đấu hậu phương ở trong mắt gã không mạnh bằng một nửa đám luyện khí sĩ trên tường thành. Nhưng gã bất lực không thể xoay chuyển trời đất, căn bản không có cơ hội xoay người giải quyết hậu phương.
Đối phương bộc phát ra lực lượng ảnh hưởng thế cục, còn cần một lúc nữa quân trận mới bị phá tan tác.
Trốn sao?
Khi đến có nhiều tà thuật sư trợ giúp mới mang theo đại quân vượt qua mấy chục vạn dặm hoang nguyên đến Đông Tần. Trốn đi nơi nào? Đã dùng hết bổ cấp rồi, không giết vào Đông Tần thì không có thứ gì có thể bổ sung đại quân tiêu hao.
Còn dư lại hơn sáu mươi vạn người, nếu bỏ hết để chạy trốn cũng là tội chết.
Trong lòng giáo chủ khu vực có suy nghĩ tương tự, lần đầu tiên theo quân viễn chinh không ngờ gặp phải tình huống như thế.
Các mục sư không triệu hoán sinh vật vong linh nữa, có triệu hoán nhiều hơn chỉ kéo dài thời gian thua trận. Đầu hàng? Đây không phải chiến tranh của quuốc gia chư thần, đầu hàng chưa chắc kẻ địch tha mạng cho ngươi. Hơn nữa mục sư là không thể đầu hàng, bọn họ phải vì thần linh chiến đấu đến chết.
- Các vị, chúng ta không cách nào trở về.
Giáo chủ khu vực bi thương nói:
- Không thể hoàn thành thần dụ rồi.
Các mục sư trầm mặc, bọn họ thường ngày cao cao tại thượng vì có thần linh làm hậu thuẫn. Giờ đây kẻ địch hung tàn, binh lính tử thương vô số, niềm kiêu hãnh của họ bị đập nát từng chút một.
Người Đông Tần đế quốc không có chút lòng kính sợ với thần linh, dù trông thấy sinh vật triệu hoán cường đại lấp lánh thần văn cũng chẳng chút kiêng kỵ, ngược lại gào rú nhào lên như thấy thứ gì mình thích muốn cướp vào tay.
Đông Tần đế quốc tà ác như vậy hèn gì thần linh muốn phá hủy nó.
Giáo chủ khu vực nghiến răng nói:
- Ta quyết định mở ra địa vực thần quốc, thả Ma Vương bị nhốt ra. Dù là Ma Vương nào đi ra đều sẽ tạo thành sát thương to lớn, xem như có chút gì ăn nói với thần.
Các mục sư trầm mặc, họ không ủng hộ nhưng càng không dám phản đối.
Triệu hồi ra thần quốc Địa Ngục Ma Vương? Nhưng mặc dù bị thần thuần phục nhưng không có chút lòng thương hại với con dân của thần, nếu triệu hoán ra trong vòng ngàn dặm không còn sinh vật sống.
Mọi người cùng nhau chết có lẽ là kết cục tốt đẹp, bị Ma Vương giết chết linh hồn có thể trở về thần quốc. Ma Vương không dám tranh giành linh hồn với thần, nhất là linh hồn của tín đồ.
Nữ nhân áo tím chợt nhận ra mục sư địch triệu hoán ra sinh vật mạnh mẽ không trùng kích đầu tường nữa mà bảo vệ các mục sư. Hơn ngàn sinh vật bay trên cao che kín cả bầu trời.
Những mục sư quay quanh nhau, mặt đất được dọn sạch sẽ trắng tinh, bùn đất kết tinh hóa, mục sư đang vẽ thần văn trên đất bằng.
Đang định làm gì?
Nữ nhân áo tím nhích người, chủ soái quốc gia Tà Thần lập tức bùng nổ đấu khí. Không gian xung quanh giáng xuống mấy chục kiếm khí suýt chém đầu nữ nhân áo tím.
Nữ nhân áo tím chợt hiểu đối phương định dùng cách đồng quy vu tận.
Ngọc bội bên hông nàng chợt vỡ ra, trong Phục Ma thành, eo Tô Tuyệt treo ngọc bội khác cũng nát.
Tô Tuyệt tùy tay chộp mảnh vụn ngọc bội, quan sát rồi cười lớn:
- Rốt cuộc để ta ra tay?
Phía trước Hồ Lô khẩu, các mục sư vẽ từng chút một trận pháp. Bọn họ đâm rách ngón tay rót máu vào mớ thần văn, sắc mặt tái nhợt. Máu trong cơ thể người có hạn, bọn họ dựa vào thần thuật mới không té xuống.
Có lẽ khoảnh khắc đại trận thành công bọn họ không cần tiếp tục chiến đấu vì đã chết.
Đám luyện khí sĩ cũng phát hiện nơi này không ổn, liều mạng ném ra phù chú thuật đạo xuống, nhưng những sinh vật triệu hoán phá hoại, ngăn cản, dùng thân xác ngăn cản công kích của các luyện khí sĩ.
Lợi khí trên đầu tường đã bị hỏng rất nhiều, không thể sát thương phạm vi rộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từng chút một bày xong trận pháp. Bên ngoài Hồ Lô khẩu cực kỳ hỗn loạn, cường giả cảnh giới Kim Đan chém giết trên bầu trời, dưới đất là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ khống chế cục diện, chỉ huy binh lính trùng kích trận địa mục sư.
Ngoài ra mấy chỗ khác toàn hỗn chiến, không ai nghe thấy người khác chỉ huy, chỉ có thể dựa vào sức mạnh bản thân phối hợp đồng bào gần mình một đám giết qua.
May nhờ đệ tử Tô gia là tinh nhuệ thật sự, trận mười người phối hợp tổ thành trận hai trăm người, lấy hai trăm người làm đơn vị như cối xay đẩy lên trước.
Tạm thời không thể tới gần mục sư, bọn họ vòng qua trận địa mục sư bọc hai bên, đánh chết binh lính địch ở hậu phương.
Tất cả lực lượng trên đầu tường đã rút về bảo vệ mục sư, thủ quân Hồ Lô khẩu chuyển thủ sang công.
Binh sĩ quốc gia Tà Thần tử thương càng ngày càng nhiều, nhưng kỵ sĩ và pháp sư cường đại còn đang kiên trì. Bọn họ không biết các mục sư đang làm, đinh ninh rằng mục sư sẽ thả ra thần thuật cường đại giết hết kẻ địch.
Bọn họ càng thêm không biết mục sư muốn đồng quy vu tận, muốn đưa bọn họ vào thần quốc Tử Thần.
Phật quang bao phủ khiến việc vẽ trận pháp rất chậm. Chủ soái đại quân viễn chinh quốc gia Tà Thần ở trên trời tuyên bố mệnh lệnh, dưới đất tất cả kỵ sĩ nghe được lên như nổi điên phát ra cực hạn đấu khí, cố gắng chết chung với địch.
Tuổi thọ của luyện khí sĩ cao hơn đám kỵ sĩ rất nhiều, còn lâu mới chịu đổi mạng với địch. Nếu Hồ Lô khẩu bị công chiếm, bọn họ không có đường lui có lẽ sẽ làm liều, nhưng giờ chắc chắn thủ được Hồ Lô khẩu, nhuệ khí của đám luyện khí sĩ bị kẻ địch đè xuống. Chiến đấu quanh các mục sư trở nên kỳ lạ.
Luyện khí sĩ không ngừng nếm thử công kích nhưng bị kỵ sĩ lần lượt đánh lui, chiến đấu hậu phương là loạn binh tự chiến, bị La Hán Phục Ma Đại Trận nghiền ép qua, mặt đất đã thành màu tím đỏ.
Thần ngữ phức tạp chậm rãi thốt ra từ miệng giáo chủ khu vực ngưng kết thành thần văn màu đen bay vào tiết điểm đại trận. Đại trận hơn sáu mươi thước chậm rãi vận chuyển.
Tất cả đường nét thần văn nổi lên trên cách mặt đất ba thước.
Theo trận pháp này vận chuyển, đất đai bắt đầu chấn động, tất cả binh sĩ chiến đấu trên mặt đất bị chấn lảo đảo. Chỉ có các mục sư đứng vững quanh trận pháp, tiếp tục đưa máu của mình vào thần văn trôi nổi.
Nữ nhân áo tím trợn to mắt quát hướng bầu trời:
- Tô Tuyệt trưởng lão vẫn chưa đến sao?
Trên bầu trời không có phản ứng, động đất càng lúc càng kịch liệt. Trung tâm trận
pháp hiện ra một cái hố to cỡ thau rửa mặt, người đứng gần ngửi thấy mùi lưu huỳnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.