Binh sĩ trong doanh địa tử thương khoảng hai vạn người, vấn đề là thương binh trong phe địch có hơn một nửa có thể chữa lành. Tô Kính thì mất gần hai ngàn tăng binh không còn quay về được nữa.
Tô Kính nghênh hướng Quân Vô Tà, mạo hiểm tháo mu giáp xuống ôm trước ngực, kính quân lễ hướng về tăng binh đã chết.
Đơn giản trùng kích địch doanh, trong năm ngàn người đã mất gần hai ngàn, chiến tranh quả nhiên không đùa bằng con số. Tô Kính thầm bức bối, là hắn ra quyết định này, nhiều người chết cũng vì hắn mà ra.
Rất nhanh Tô Kính đè xuống bức bối. Thế nào cũng phải có người hy sinh, chính Tô Kính xông lên tuyến đầu, thậm chí không mang hơn hai trăm kỵ binh Ám Dạ Song Long quân theo bên cạnh. Sống chết có số, giàu bởi do trời.
Huống chi Tô Kính đã bắt về một tà thuật sư, ít nhất là nhân vật trung tầng trong quân, xem gã được nhiều binh sĩ tinh nhuệ bảo vệ là biết.
Nghĩ đến đây Tô Kính không đợi hòa thượng Vô Niệm, hắn ra lệnh mọi người thay ván trợt lập tức rút về Phật môn chiến tháp. Giờ Phật môn chiến tháp trống trải chỉ có năm trăm người phòng thủ, không có ích gì. Khó kích phát trận pháp chiến tháp, chỉ còn một Hư Không Phật Nhãn theo dõi Lạc Nhật Khư.
Đám tăng binh gỡ ván trượt treo bên hông xuống, ván trượt rất nhỏ, chỉ có tốc độ, không có an toàn. Dù sao bị kẻ địch đuổi kịp là chết, cái này cùng lắm té gãy xương thôi.
Chiến xa theo sau đoạn hậu, Tô Kính giao hộp nỗ dự phòng trong vòng tay cho binh sĩ trên xe, trong hộp toàn là tên bình thường.
Kỵ binh đi theo chiến xa đoạn hậu, họ thay đổi cương nỗ bắn một phát, một thanh trường đao, không mang trang bị khác.
Khi nhóm Tô Kính vòng qua ngọn đồi thì trong doanh địa đã tập kết hơn hai ngàn kỵ binh xông ra truy kích. Nỗ xa bắn một hơi chết gần trăm kỵ binh, vì thế phe địch từ bỏ đuổi theo.
Có bộ binh địch lao ra khỏi doanh địa, những bộ binh cũng có trang bị trượt tuyết. Rồi kỵ sĩ mặc áo giáp tinh mỹ toàn thân hùng hổ tổ chức hơn một ngàn người đuổi theo.
Kỵ binh ở đằng sau cẩn thận dùng nỗ tiễn bắn phá. Đám kỵ sĩ không ngừng tháo xuống tiêu thương ném hướng kỵ binh bên Tô Kính. Hai bên đều nằm trong tầm bắn của đối phương, nhưng kỵ binh phe Tô Kính chọn từ tăng binh, còn kỵ binh của riêng hắn đã được phái đi bảo vệ tù binh.
Lần này họ chịu thiệt, kỵ sĩ ném tiêu thương phát ra tiếng rít chói tai lấp lóe ánh sáng đấu khí trên không trung bắn túng mục tiêu. Tăng binh người ngựa bị xuyên thủng, tiêu thương vạch đường cong từ trên đâm xéo xuống.
Sĩ binh Ám Dạ Song Long quân trên chiến xa chỉ có thể dùng liên hoàn nỗ một phát bắn quấy rầy đám kỵ sĩ, khiến bọn họ không thể vững vàng ném tiêu thương.
Một đuổi một chạy, tăng binh theo Tô Kính lại mất hơn trăm người, chiến xa bắn chết mười mấy kỵ sĩ mặc áo giáp tinh mỹ làm đối phương không dám đến quá gần.
Chạy trốn khoảng trăm dặm thì quốc gia Tà Thần của quốc gia Tà Thần lao ra một kỵ sĩ mặc áo giáp vàng cầm cây mâu lớn, trong khoảnh khắc tỏa định Ưng Dương bay theo Tô Kính.
Ưng Dương suýt hiện nguyên hình. Lúc kỵ sĩ tỏa định làm Ưng Dương cảm giác như bị cường giả Kim Đan theo dõi.
Không phải vì kẻ địch quá mạnh mà do nguyên khí chuyển động trong hoa văn trên đầu mâu cực nồng.
Đây là đạo khí? Nhưng gã chỉ là tiểu yêu, không có giá trị gì, tại sao dùng đạo khí nhắm vào gã? Ưng Dương muốn khóc, gã cảm giác không có đường trốn.
Ưng Dương tuy là tiểu yêu nhưng đầu óc nhanh nhạy thông minh, nếu không phải tại tính cách bẩm sinh thì gã cũng biết mấy trò gian xảo như Khuyển Thập Lang. Ưng Dương hiểu ngay mình chỉ là mồi, đối phương công kích gã thì Tô Kính không thể đứng bên cạnh nhìn mà không cứu.
Tô Kính nhúc nhích thì đầu mâu sẽ có biến đổi không đoán trước được.
Cảm giác nhạy bén được khai phá sau khi Ưng Dương tu luyện khẩu quyết Phó Thanh Sơn dạy cho. Bản thân yêu tộc cảm ứng với nguy hiểm rất sắc bén nhưng không thể phân tích dựa theo cảnh báo trong lòng. Giờ Ưng Dương đã có năng lực phân tích đó, gã phán đoán ra đầu mâu có vấn đề.
Ưng Dương quát to:
- Thiếu gia, không thể ngăn lại!
Tô Kính cũng phát hiện đầu mâu mạnh, hắn không rõ tại sao nó công kích Ưng Dương, giờ nghe gã quát thì hắn thót tim. Dự cảm chết chóc mãnh liệt buông xuống, Tô Kính không chút do dự đẩy ra mai rùa lớn dựng trước Yên Vân thú cái rầm.
Mai rùa này có thể chặn lại Yên Vân thú càng đừng nói tới phòng ngự, cho đến nay Tô Kính chưa tìm ra cách nào phá nó để chế tạo áo giáp. Tô Kính đã thử cắt bằng lực lượng sao, phỏng chừng ba hoặc năm trăm năm là có thể tạo ra một mảnh nhỏ mai rùa.
Cánh kim loại của Ưng Dương khép lại lao xuống đất dập vào nền tuyết cứng.
Đầu mâu lấp lóe biến mất trong tay kỵ sĩ, người quanh gã đã lùi đi xa. Kỵ sĩ ném mâu phát ra hiệu quả âm bạo, đứng gần quá lỗ tai bị chấn điếc là nhẹ.
Cách gần như vậy chưa đến nửa giây đầu mâu đã bay tới nơi. Tô Kính miễn cưỡng thấy hình dạng mâu, hoa văn phun ra lửa nóng cháy, nhiệt độ hòa tan tuyết đọng dưới đất làm bốc hơi, tiếng xé gió sắc nhọn hòa cùng sương khói.
Tô Kính sinh ra cảm giác hãi hùng, nếu không được Ưng Dương nhắc nhở, trước đó hắn không cảm giác công kích này nhằm vào mình. Tỏa định Ưng Dương, công kích hắn, chiến pháp của chiến sĩ này thật kỳ lạ, sau này đối diện người quốc gia Tà Thần phải cẩn thận gấp vạn lần mới được.
Đầu mâu đụng vào mai rùa, Tô Kính bắn ra lá bùa Ngũ Lôi Định Thân chú khiến khoảnh khắc mai rùa và đầu mâu va chạm sinh ra hiệu quả tạm dừng.
Mai rùa lù lù bất động, đây là kết quả thần thức của Tô Kính mạnh mẽ mới khống chế kỹ càng như vậy. Hai mươi lăm tờ phù giấy cùng kích phát, muốn thuấn phát khó khăn cực lớn, hiệu quả kéo dài chưa được một giây.
Trái tim Tô Kính treo cao, nhiệt độ đầu mâu đã lên cao đến mức khiến hắn sợ hãi, là mấy vạn hay mấy chục vạn độ?
Không thể nào, chỉ một chớp mắt va chạm mới phát ra nhiệt độ cao như vậy!
Không thì mặc kệ ngươi là có đạo khí gì đều bị nhiệt độ cao khủng khiếp hòa tan. Uy lực đầu mâu cao hơn Tô Kính tưởng tượng, mặt chính mai rùa bị đầu mâu hòa tan cái lỗ to cỡ miệng chén.
Đầu mâu đâm xuyên qua, đằng trước đã hóa lỏng.
Ầm!
Còn dư sức sau khi đụng vào mai rùa đập hướng Tô Kính, Ưng Dương đã chờ sẵn, gã và Khuyển Thập Lang liều mạng lao lên, sau lưng hiện ra đôi ảo ảnh gần như biến về thần yêu.