Hồng Liên Bảo Giám

Chương 337: Điểm yếu của quân mới




Tử Mẫu Ly Hồn Pháo bắn ra cương hoàn một cái lớn ba mươi sáu cái nhỏ. Cương hoàn lớn nhất có thuộc về tru tung, ba mươi sáu cương hoàn nhỏ sau khi bay ra sẽ theo cương hoàn lớn nhất bao phủ khu vực lớn. Thứ này ưu điểm là phí tổn thấp, nhưng không có năng lực phá hủy tường thành dày nặng, chỉ dùng để sát thương binh sĩ trên tường.
Quân đội đế quốc khi dã chiến không có đội hình dày đặc, trừ phi lao vào trận địa kẻ địch. Trong quá trình xung phong sẽ cách nhau ít nhất trên hai trượng. Tử Mẫu Ly Hồn Pháo có hiệu quả rất nhỏ trong dã chiến, tác dụng là đánh tan trận hình xung phong của kẻ địch.
Cự nỏ đế quốc có sức xuyên thấu rất mạnh, gặp kỵ binh trọng giáp có thể liên tục xuyên qua bốn, năm người. Tử Mẫu Ly Hồn Pháo là vũ khí cùn đập trúng mục tiêu liền ngừng.
Tô Kính không có cách nào nâng cao tốc độ bắn của loại pháo này, hơi nâng cao cự ly và uy lực công kích. Tốc độ bắn mỗi phút ba phát, nếu người cảnh giới Dẫn Khí Nhập Thể bắn thì mỗi phút chỉ bắn được hai lần. Thế này rất chậm, làm vũ khí chính của chiến xa Tử Mẫu Ly Hồn Pháo không bằng liên hoàn cự nỏ.
Bùm!
Tử Mẫu Ly Hồn Pháo bắn ra đập mạnh vào khối băng lớn. nguyên khối băng lớn bị nổ nát, cây khô vụn gỗ bắn tung tóe.
Binh sĩ Tô Kính thấy khối băng cao mười trượng bị nổ sụp hơn một nửa thì trợn mắt há hốc mồm nhìn. Uy lực này nếu tiên thiên võ giả bị đánh trúng thì khó bảo đảm có sống tiếp được không. Trong đội này không có ai dưới Tiên Thiên kỳ, họ ngẫm lại mình cầm tháp thuẫn phát ra thuật đạo gia cố, so sánh với cảnh tượng Tử Mẫu Ly Hồn Pháo tạo ra, đám người thầm rùng mình.
E rằng người và thuẫn sẽ bị đánh bay, chết hay không phải xem trang bị và thuật đạo có giúp được gì không.
Tô Kính gật gù, sức sát thương như vậy thì tốc độ bắn chậm chút có thể chấp nhận. Tô Kính có thể tạo ra thứ uy lực càng lớn hơn, nhưng nếu uy lực quá lớn thì trang bị bắn không đủ an toàn, kẻ địch ở xa sử dụng thuật đạo dễ dàng phá hoại.
Đồ trong quân đội đặt tính ổn định lên hàng đầu, nếu Tử Mẫu Ly Hồn Pháo dùng phấn thủy tinh làm trận pháp lôi kéo thì tốc độ bắn sẽ lên cao ngay. Nhưng phe địch cho một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ lẻn vào gần trăm trượng, một thuật đạo chấn liệt đập tới là sẽ hủy hạch tâm nỗ pháo ngay.
Tử Mẫu Ly Hồn Pháo, liên hoàn cự nỏ có hiệu quả nằm trong dự đoán của Tô Kính, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Còn mình phòng nỗ chưa trắc nghiệm, dù vậy dưới tay Tô Kính đều dâng cao sĩ khí.
Chiến xa chạy nhanh trên bình nguyên, nửa ngày lướt qua mấy con sông. Biểu hiện trên mặt băng của chiến xa khiến Tô Kính vừa lòng, hắn còn để chiếc xe chạy mười mấy phút trên băng mà không có dấu hiệu bị trượt bánh xe. Kỹ thuật này ở Trái Đất không làm được, nhưng trong thế giới này rất dễ giải quyết.
Liên tục chạy năm canh giờ tiêu hao độ cao làm đám lính rất mệt và hơi đói. Chạy đường dài thế này không nhẹ nhàng hơn chiến đấu bao nhiêu.
Tô Kính cảm giác cũng đến lúc rồi, trời đen như nhọ nồi, hắn cho cả đội dừng lại cắm trại.
Chấm dứt huấn luyện hành quân là đến huấn luyện cắm trại. Dù chỉ là đội hai trăm người cũng phải làm theo quy định bộ đội lớn.
Tô Kính không tham gia chỉ huy, Tô Mộ không nói một câu. Đám binh sĩ theo thói quen huấn luyện chọn một mặt đất hơi bằng phẳng, vì là ngựa chiến huyết thống yêu thú nên khi hành quân không cần một người cưỡi hai, ba con, tất cả chỉ cưỡi một con ngựa chiến.
Bộ đội nhỏ không có chiến xa chuyên môn dành cho hậu cần, bốn chiếc chiến xa dã chiến tách ra tự chiếm một góc. Hai trăm người cứ mười người một lều, tức là có hai mươi cái lều.
Lều đặt trong túi da tùy thân, túi da có thuộc tính không gian, không có hiệu quả mở rộng. Thứ này là Tô Kính thiết kế, giá tiền cao, ý nghĩa duy nhất là giảm bớt gánh nặng cho binh sĩ.
Có binh sĩ lấy gậy rung mà Tô Kính thiết kế ra khoan dưới đất, nhanh chóng dựng xong dàn lều rồi khoác da trâu lên. Mặt đất trong lều trải vải dầu, hai bên có năm binh sĩ trải năm tấm da thuộc, lấy túi ngủ đằng sau con ngựa xuống.
Mở túi ngủ ra, trong túi phần cổ, eo, hai chân nhô lên, dùng tay ma sát một chút là những chỗ này sẽ toát ra hơi nóng. Khóa kéo là thứ rất tốt, thế giới này có thiết kế tương tự, nhưng không có khóa kéo kín mít không thấm nước.
Những túi ngủ của Tô Kính là kiểu dạn lại, binh sĩ khép kín túi ngủ, khi nào chui vào ngủ là nhiệt độ bên trong có thể vượt qua được đông rét.
Tô Kính cực kỳ chú ý những chi tiết nhỏ, giữ thể lực cho binh sĩ, tránh cho bị giảm quân số không do chiến đấu là điều cực kỳ quan trọng, cũng là then chốt bảo đảm sĩ khí.
Đám lính đi ra lều, vào giữa doanh địa đào cái hố to dưới đất, có đống lửa sưởi ấm. Thế giới này có thuật đạo nên đống lửa giữa binh doanh đốt suốt đêm không sợ cháy. Hơn nữa có đốt lửa hay không thì kẻ địch từ xa đã phát hiện binh doanh rồi.
Trên doanh địa có một tàu bay cỡ nhỏ, tải trọng chỉ hơn mười cân, bên dưới treo cái binh kim loại tám mặt linh lung, quanh bình có lỗ thủng bắn ra tia sáng đỏ sậm hướng bốn góc xe ngựa.
Đây là trang bị phòng ngừa kẻ thù như thích khách lẻn vào doanh địa.
Có rất nhiều trang bị cho người bay, đặc biệt là bay ba, năm trăm trượng thì nhiều không đếm xuể, rất dễ lẻn vào doanh địa.
Đám lính chuẩn bị đồ ăn, trên chiến xa bốn góc doanh có miếng gỗ nhô lên cạnh xe, binh sĩ phụ trách canh gác trải thảm lên là thành thùng xe kín. Sáu binh sĩ ở trên xe thay phiên gác đêm.
Mặt đất giữa chiến xa bị đào từng cái hố cắm tiêu thương, xung quanh rải chông sắt nhảy, ba mặt dùng thuật đạo dựng lên tường băng. Nếu không phải trong thời tiết như phương bắc thì sẽ dùng tường đất. Độ cao bức tường lên đến vai người, ngựa ciến không qua được.
Chính giữa phía sau doanh địa dựng tường hơi cao, dày hai trượng, ngựa chiến được dồn vào đây vây quanh thảm sưởi ấm.
Tô Kính nhìn binh sĩ bận rộn, trong lòng cảm khái.
Doanh địa hai trăm người đã phức tạp thế này, nếu như là hai ngàn người, hai vạn thì sao nữa? Hèn gì cổ đại hành quân lãng phí nhiều thời gian vào việc cắm trại.
Hắn phát hiện gậy rung có tác dụng rất lớn, cố định lều, tiêu thương, kiến thiết chuồng ngựa, đào nhà vệ sinh, những chuyện này rất vụn vặt, nếu không có công cụ thích hợp sẽ tốn hơn một tiếng đồng hồ của binh sĩ.
Tô Kính và Tô Mộ ở trong một cái lều, giờ không ai hầu hạ. Tô Mộ đi ra dò xét xem binh sĩ tùy thân mang theo quân lương đều có thể hâm nóng ăn, mọi việc ổn thỏa nàng trở vào lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.