Người Tô gia vẫn ung dung, chỉ giảm bớt tốc độ, tách hai bên xe ra tránh cho đối phương căng thẳng bắn mé bên đoàn người.
Nếu đối phương căng thẳng bắn bậy người Tô gia tuyệt đối sẽ không thông cảm, vì vậy đề phòng trước là hơn, bây giờ Tô Tiên chưa định đào hố bẫy đối phương.
Một kỵ sĩ chạy ra khỏi cửa thành, mặc khôi giáp bạc, tay cầm trường thương.
Người này lao ra cửa thành thẳng đến đoàn người Tô gia, ngừng tọa kỵ cách hai mươi trượng.
Kỵ sĩ mặc giáp chỉ thẳng trường thương, quát hỏi:
- Nơi đây là đất của Mã gia, người đến là ai?
Trên xe ngựa, Tô Tiên cười nói với Tô Mộ:
- Thấy gì chưa? Nếu ta không phải Kim Đan, không là người của Tô gia thì ngươi nói xem bọn họ có ăn quỵt không?
Tô Mộ kinh ngạc hỏi:
- Lúc tỷ cho bọn họ mượn tiền không nói mình là người của Tô gia sao?
- Nếu ta nói thì bọn họ đâu dám mượn.
Tô Kính đã hiểu đầu đuôi câu chuyện:
- Tỷ làm vậy là gạt người...
Tô Tiên lấy thân phận tán tu cho người Mã gia mượn tiền, hẹn tới cửa thu nợ.
- Ha, ta sai Tô Hà tự lo việc này, nhưng chữ trên biên lai mượn đồ là ta ký.
Tô Kính lấy làm lạ hỏi:
- Hả? Bọn họ không biết tên của tỷ sao?
Tô Tiên khá nổi tiếng trong ba châu phương bắc, ít ra đối với Mã gia là tồn tại không thể trêu vào. Khi thấy tên của Tô Tiên mà bọn họ không nhận ra thì xứng đáng gặp xui.
Tô Tiên cười đắc ý:
- À, tỷ tỷ ký tên Tô Mặc Tiền, không lộ ra tên này.
Tô Tiên họ Tô, tên Tiên, tên chữ Mặc Tiền. Bên ngoài mọi người chỉ biết tên của nàng chứ không rõ tên chữ là gì. Trong Đông Tần đế quốc văn kiện gì cũng có thể ký bằng tên chữ, nó là hợp pháp, miễn tranh cãi.
- Ta đoán lúc đó các người thay quần áo, thoạt trông giống nhà giàu mới nổi.
- Đúng đúng, bộ dạng lúc đó của tỷ không ai tin là người Tô gia. Nói ra thật mất mặt, vì chút đồ mà quanh đi quẩn lại tốn cả tháng trời. Tiểu Kính Tử nói xem tỷ tỷ làm sao có thể như ngươi, hoàng đế ban thưởng cho một đống, tơí ngày thành hôn không biết sẽ nhận bao nhiêu quà nữa.
Tô Kính liếc qua Tô Mộ, nàng không có phản ứng gì, có tức giận cũng vô dụng vì đều là nàng khuyến khích.
Tô Hà mở cửa xe đi ra ngoài, đứng trên bậc thang nhìn nam nhân giáp bạc trước mặt. Người này mặt trắng môi hồng, chân mày bay xéo vào thái dương, tay vượn lưng ong, cưỡi chiến mã trắng tinh. Trên trán chiến mã có một dúm lông ngắn màu đen hình thành phù văn.
Ngựa chiến là yêu thú máu lai, đẳng cấp khá cao, không mặc giáp cũng có thể sử dụng như trọng kỵ.
Tô Hà dùng giọng điệu răn dạy nói với nam nhân giáp bạc:
- Ngươi đến gần chút nói chuyện hoặc tránh đường để chúng ta vào chợ Mã gia. Ngươi cầm cây trường thương ngăn giữa đường là muốn cướp bóc sao?
Nam nhân ngây ra, đối phương không chịu biểu minh thân phận có lẽ mưu đồ xấu với Mã gia không thèm để gã vào mắt.
Nam nhân thầm do dự, kéo trường thương ra sau, giục ngựa tiến lên tới trước xe của Tô Tiên, ngừng lại khi cách Tô Hà ba trượng.
Tô Hà vỗ tay cười khen:
- Rất gan dạ, thế này, hôm nay ta đến thu nợ, đây là giấy mượn, ngươi nhìn xem.
Tô Hà ném tờ biên lai mượn đồ qua. Nam nhân mặc giáp bạc đón lấy, chỉ liếc sơ mặt gã đã xanh mét.
Nam nhân có nghe việc gia tộc vì luyện chế một cây trường cung đẳng cấp đạo khí nên mượn tiền tán tu bên ngoài. Nhưng nhìn đoàn người không giống tán tu chút nào, lúc này gã thấy mặt trước xe ngựa của Tô Tiên bên cạnh cửa xe có một ký hiệu mờ nhạt, sắc mặt gã từ xanh đổi thành đen.
Gã vốn định xé rách mượn đồ, chối cãi không nhận, nhưng khi thấy ký hiệu đó là Tô gia Dực châu, tờ giấy nặng tựa núi Thái trong tay gã.
Nợ nần tán tu có thể nhây hoặc quỵt, nhưng nợ Tô gia thì gã đừng mơ múa may gì. Xe ngựa thoạt trông bình thường dường như thuộc về một người. Nam nhân mặc giáp bạc từ chiếc xe ngựa liên tưởng đến Tô Tiên, chân gã mềm như bún.
- Mời...theo ta vào thành.
Nam nhân giáp bạc ném trả biên lai cho Tô Hà, gã rút ngắn trường thương treo bên yên ngựa, tháo xuống mũ giáp tỏ ý thân thiện. Nam nhân lấy một cờ lĩnh ra ngoắc hướng đầu tường. Hơn một nửa trọng nỗ rút về, số còn lại chĩa lên trên chứ không nhắm dưới thành nữa.
Tô Hà đứng trước xe ngựa, không quay vào thùng xe. Nam nhân giáp bạc dẫn đường, hơn năm trăm người đi vào chợ Mã gia. Tô Kính ở trong Tiêu Dao Hầu phủ thói quen được vây qunh tung hô, ăn cơm tắm rửa đều có người hầu hạ. Giờ Tô Kính cảm thấy nên thói quen được người tôn trọng, có thể làm hành động uy áp người lạ.
Thân phận của hắn quyết định việc này, nếu Tô Kính muốn lôi kéo làm quen với người Mã gia, dùng thân phận người bình thường thuyết phục Mã gia cho hắn đủ số người làm cung tiễn thủ thì kết quả tốt đẹp nhất là bị đá khỏi chợ Mã gia.
Tô Tiên đang dạy cho Tô Kính vài thứ, mấy thứ này không học trong sách được, dù sách có ghi hắn cũng khó làm được. Về bản chất Tô Kính vẫn là nhân viên nghiên cứu khoa học chứ không phải quý tộc.
Tô Kính hiểu Tô Tiên cố ý làm vậy là vì Tô Hà, sau này gã ngồi vào vị trí của nàng chưa chắc kiềm chế được mọi thứ, có hắn hỗ trợ thì sẽ khác.
Tô Tiên quay về Thanh Minh phủ, trong Tô gia sẽ có người đỏ mắt vị trí đám huynh đệ của nàng. Tô Kính muốn Tô Mộ trở thành trưởng lão, Tô Tiên muốn huynh đệ được hắn nâng đỡ, mấy chuyện này là lẽ thường của con người.
Chợ Mã gia chỉ là thành thị phạm vi một công lý, nơi này là Mã gia tự xây nên tường thành là đơn thể, không có sông hộ thành, không có trận pháp, cũng không có dinh thự quan. Địa vị của Mã gia chỉ có thể xây một tòa thành, Mã gia không dám dồn hết tài phú vào chỗ này, đây là bi ai của gia tộc nhỏ, sợ bị người cướp.
Biết được người Tô gia đến làm Mã gia hoảng loạn. Mã gia không biết sắp xếp sao với năm trăm người Tô gia, đành mang họ đến trạch viện lớn nhất, dọn trống nhà, xe ngựa thì đậu trên đường cái. Đang mùa đông, chưa thanh lý tuyết đọng trong trạch viện. Đệ tử Tô gia được mời vào phòng khách, đốt lò lửa.
Thân vật và đám gia phó không được dàn xếp chỗ ở, may mà Tô Tiên chẳng yêu cầu Mã gia chiêu đãi, chỉ muốn gặp gia chủ Mã gia. Thế lực Tô gia quá lớn, Mã gia muốn liều ngọc đá đều nát cũng không thể, không có cách khác uy hiếp Tô gia. Mọi mưu kế đều thành lập trên cơ sở thực lực.
Nghe nói việc biên lai mượn đồ, lại liên tưởng thân phận của Tô Tiên, gia chủ Mã gia rầu mọc tóc bạc. Đối phương tỏ rõ muốn hố họ mà họ không có cách nào.