Hồng Liên Bảo Giám

Chương 194: Thanh Minh Chân Giải? Ngũ lôi (Hạ) (1)




Nguyện lực tổ tiên trong người Tô Kính nhanh chóng chuyển hóa thành thanh minh chân khí và âm phù chân khí. Vì tốc độ chuyển hóa quá nhanh nên hình thành thứ như lửa kiếp nhưng không là kiếp số.
Dị tượng ngũ lôi hộ thể không là từ hình dung, trong sương mù bao phủ Tô Kính mỗi một tia chớp lóe qua đều có ngũ lôi vào người. Tô Kính bị nhiệt độ cao chuyển hóa chân khí hình thành phá hoại tổ chức thân thể, sau đó lành lại trong tia chớp.
Dị tượng ngũ lôi hộ thể tuy không phải thường xuyên có nhưng người tu luyện Thanh Minh Chân Giải không kém, trong mười lần tu hành sẽ có năm, sáu lần sản sinh ra. Một khi có hiện tượng ngũ lôi hộ thể thì người tu luyện Thanh Minh Chân Giải thoải mái vận chuyển chân khí không e dè, được ngũ lôi phụ trợ sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Tô Kính đang trong tình huống ngũ lôi hộ thể làm chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm đã bị triệt tiêu chỉ còn lại đau đớn.
Ngũ lôi hộ thể chưa bao giờ cho ngươi dễ chịu, nó làm thân thể của ngươi phục hồi đến trạng thái huyền diệu, như thể từng tế bào vừa sinh ra, niết bàn trong yên diệt.
Tô Kính ngửa đầu phát ra tiếng rống điếc tai, giống yêu thuật mẫu thân Ngão Thiết thú để lại khi vỏ trứng vỡ.
Tiêu Dao Hầu biến sắc mặt, nhóm Cúc Nguyệt Sơn cùng ra tay. Mọi người phát ra kết giới thuật đạo ngăn cách thanh âm bao phủ Tô Kính. Vũ Y cất tiếng hạc thê lương triệt tiêu tiếng rống của Tô Kính, hơn trăm người trong từ đường bị tiếng rống của hắn chấn quỳ gối xuống đất.
Tô Kính bản năng phát ra tiếng rống, mỗi tấc xương trong người hắn chịu đựng nhiệt lượng lớn sinh ra khi nguyện lực tổ tiên chuyển hóa, gần như hòa tan. Lôi quang ngoài người hắn nhanh chóng phát ra lực lượng ngũ lôi tu sửa tất cả vị trí có dấu hiệu bị thương.
Phương xa trên đảo nhỏ của Tô Mộ, trong linh tuyền. Mâu sắt luôn được bồi dưỡng nghe tiếng rống của Tô Kính thì phát ra thanh âm như rồng ngâm, phá mở mặt nước bắn ra.
Mâu ngắn cách không bay đến, nhanh như tia chớp chui vào từ đường, nhập vào người Tô Kính.
Tô Kính cảm giác dễ chịu hơn chút, trong mâu sắt có thất thải tinh thần kim hình thành thần văn màu tối đi, như dung hợp chặt chẽ với cây sắt đen. Mâu sắt này không có khí linh, mới thức tỉnh đã được triệu hoán đến. Tô Kính mơ hồ chạm tới một chút pháp tắc của thần thông Binh gia.
Nhiệt lượng khổng lồ bị mâu sắt hấp thu, thất thải tinh thần kim cuối cùng vốn khó dung hợp đã bị nhiệt độ kỳ dị hòa tan, Tô Kính dùng thần thức thấy những thần văn hòa tan như thủy ngân chảy trong mâu sắt. Mâu sắt phóng lớn gấp vô số lần, những thần văn hòa tan đi qua trong vật chất, cải tạo kết cấu của mâu sắt.
Tô Kính động ý niệm, khúc đuôi xương sóng của hắn phát ra ngũ sắc thần quang tiến vào mâu sắt, thần văn chảy xuôi dựa theo kết cấu Khổng Tước Mâu cải tạo mâu sắt. Mâu sắt hóa thành một khúc nhỏ xíu bỗng đụng vào khúc xương sống.
Tô Kính đau chảy nước mũi, nhưng cơn đau chỉ thoáng qua, ngũ sắc thần quang lấp lánh chợt tắt, mâu sắt biến thành một khúc xương của hắn.
Nhưng khúc xương này vốn không nên tồn tại, nếu như bây giờ hắn sờ đuôi xương sống của mình sẽ phát hiện chỗ đó nhô lên một khúc, tuy chỉ cỡ nửa centimet.
Ta đang mọc đuôi sao?
Tô Kính vốn không cách nào kiểm soát biến đổi này, cùng biến hóa còn có mỗi khúc xương của hắn. Trên xương lấp lánh các yêu văn. Tô Kính cảm giác mình đã biến thành một con cổ xà thôn thiên nhưng còn giữ hình dạng nhân loại.
Thân thể biến đổi, Tô Kính nắm rõ bất đắc dĩ để nó thuận theo tự nhiên. Xét cho cùng bây giờ hắn còn là người, không phải yêu, cải tạo này không triệt để. Nếu long xà chân khí muốn có thể trực tiếp cải tạo cơ thể Tô Kính thành con rắn chứ không chỉ động vào khúc xương.
Tô Kính muốn can thiệp cũng bất lực, hắn dồn hết sức chú ý năm miếng ngọc phù trong Hoàng Đình Thần Ngọc, vì năm miếng ngọc phù có xu thế hợp nhất. Nếu năm miếng ngọc phù hợp nhất thì dù không phải đạo khí cũng cỡ hàng pháp khí tuyệt phẩm.
Tô Kính muốn giữ cho ngọc phù không sinh ra hậu quả khủng bố gì thì phải vận dụng càng nhiều chân khí để luyện hóa.
Nhị Quản Gia nghi hoặc hỏi:
- Hình như thiếu gia có gì không ổn?
Dị tượng ngũ lôi hộ thể kéo dài quá lâu, hơn nữa Tô Kính hấp thu nguyện lực tổ tiên hơi nhiều chút.
Một luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ nuốt nhiều nguyện lực tổ tiên như thế cũng là việc khá nguy hiểm.
Tiêu Dao Hầu lắc đầu nói:
- Không sao, thân thể Kính nhi mới rèn luyện lại, có ngũ lôi hộ thể sẽ không nguy hiểm mạng sống. Các ngươi cũng nghe tiếng gầm vừa rồi, thần thức của Kính nhi cực kỳ cường đại, có thể khống chế được cục diện.
Tiêu Dao Hầu đã nói vậy thì Nhị Quản Gia không tiện nói gì nữa.
Tô Mộ ở một bên vẫn rất lo, lên tiếng:
- Tam ca sẽ không bị nguy hiểm phải không?
Tiêu Dao Hầu liếc qua Tô Mộ:
- Chắc chắn có nguy hiểm nhưng ta ở đây thì không cần lo.
Tô Mộ cắn môi không hỏi nữa, nàng không tin tưởng Tiêu Dao Hầu nhưng bản thân nàng làm được gì?
Từ đường tạo dựng hơn mười năm, lần đầu tiên mở ra, nguyện lực tổ tiên nhiều không đếm xuể, số lượng linh bài nhiều còn hơn người đứng trong từ đường. Tô Kính không cần lo không đủ nguyện lực tổ tiên.
Năm miếng ngọc phù ghép lại với nhau, vết rạn rõ nét, nguyện lực tổ tiên không ngừng ùa vào bị hai luồng chân khí mài thành huyết thanh, hóa thành lực lượng của chính Tô Kính để luyện hóa Ngũ Lôi Định Thân chú.
Dị tượng ngũ lôi hộ thể ngoài người cứ kéo dài không ngừng, tu sửa và cải tạo cơ thể Tô Kính.
Trên Lục Đạo Thần Giám, ba thức đầu Long Xà Đồ Lục sinh ra biến đổi vi diệu. Ban đầu Tô Kính không xem hiểu phù văn hiện giờ đã hiện rõ ràng tựa như thứ hắn học từ nhỏ. Long xà chân khí vận chuyển càng nhẹ nhàng hơn, trong vỏ trứng hấp thu nguyện lực tổ tiên và Tổ Linh bị cưỡng ép đặt vào.
Tô Kính nhớ Tây Tần đế quốc Nho môn từng nói Đạo Môn bất kính thần linh, bất kính tổ tiên, nên diệt!
Nho môn nói không sai, Đạo Môn tế tổ sau cùng sẽ đưa ngược về mình, không để Tổ Linh thành thần.
Một canh giờ rất nhanh trôi qua, người trong từ đường đều rút ra ngoài chỉ còn lại Tô Kính và Tiêu Dao Hầu. Tiêu Dao Hầu nhìn dị tượng bao phủ người Tô Kính, biểu tình hoảng hốt. Tuy rằng chỉ là phân thân nhưng phân thân cảnh giới Kim Đan do bản thể Tiêu Dao Hầu khống chế, biểu tình của gã trông hơi kỳ dị.
Tiêu Dao Hầu thẫn thờ giây lát rồi thở dài đi ra từ đường, nói với Cúc Nguyệt Sơn:
- Không biết khi nào Kính nhi mới ra, ta phỏng chừng lần này hắn sẽ đến cảnh giới đỉnh Tiên Thiên. Đóng từ đường lại đi, không cho phép bất cứ người nào tiến vào, ngươi phái người... bảo vệ chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.