Hồng Liên Bảo Giám

Chương 176: Chung cực dây dưa (1)




Sở Dật Phi tức run người:
- Thế tử đang trêu chọc ta sao?
- Trêu chọc ngươi? Tiểu Sở, ngươi làm ta quá thất vọng. Đôi lúc người quá thông minh sẽ thiếu can đảm. Ta không kêu tiểu Sở giết người giữa đường, ta muốn ngươi tự đi làm.
- Ha ha ha ha ha ha! Ai không biết nói khoác?
- Vậy ngươi thử ngăn cản hôn sự của ta và công chúa xem ta có làm thịt ngươi không.
Tô Kính cười tủm tỉm nói:
- Ngươi là người Nguyên gia Tịnh châu, cũng xem như có thân phận, địa vị.
Sở Dật Phi biến sắc mặt nói:
- Ta tới cửa cầu thế tử, sao thế tử có thể dùng lời như vậy nhục nhã ta?
- Ngươi tới cửa cầu ta?
Tô Kính làm vẻ mặt kinh ngạc xoay người nhìn Tử Đằng, hỏi:
- Đồ Sở thiếu gia tặng đâu? Ngươi to gan quá, dám lén giấu?
Tử Đằng mỉm cười nói:
- Thiếu gia, Sở công tử đến tay không.
Mặt Sở Dật Phi tím lịm, đứng dậy bỏ đi.
Tử Đằng ở phía sau cười nói:
- Sở công tử, không tiễn!
Vai Sở Dật Phi run run bước nhanh hơn.
Tô Kính nói:
- Chuyện này ngươi đừng đi làm phiền mẫu thân của ta, ta cảm thấy ngươi nên lo tiền đồ của mình quan trọng hơn. Nếu phụ thân nghe nói chuyện này e rằng về sau ngươi sẽ...
Sở Dật Phi tức điên, dưới chân dùng thuật đạo súc địa chớp mắt đã ra cửa cái. Sở Dật Phi đi rồi Tô Kính cau mày. Tô Mộ sắp đến tuổi xuất giá rồi sao?
Đáng tiếc Sở Dật Phi không thành thật, trong người có sát khí, không phải kẻ đáng nương tựa. Nếu như cầu hôn đều là loại người này thì hắn không nỡ để Tô Mộ gả đi, Tiêu Dao Hầu càng sẽ không đồng ý hôn sự này, dù Nguyên Lăng Hồng chính miệng nói cũng không thể.
Những người này chỉ thấy Tô Mộ không được xem trọng như Tô Kính, nhưng họ không biết Tiêu Dao Hầu có tình cảm thế nào với nàng.
Chỉ mong Sở Dật Phi trẻ tuổi ngông nghênh chứ không phải bị ai sai khiến. Tô Kính sợ nhất là Sở Dật Phi đi chỗ Nguyên Lăng Hồng làm nũng, đâm chọt.
Hy vọng mau bắt đầu tây chinh, nếu Tô Mộ có công danh thì nàng không cần nghe theo ý kiến của phụ mẫu, lúc đó nàng mới thật sự có tự do.
Mãi đến lúc này Tử Đằng mới nói với Tô Kính:
- Thiếu gia, không cần đối với Sở công tử như thế đi?
Bây giờ Tử Đằng đã thói quen răm rắp nghe theo Tô Kính khi ở trước mặt người ngoài, có gì muốn khuyên can phải chờ khi không có ai mới dám nói.
Mắt Tô Kính hiếm khi lộ ra sát khí:
- Hừ! Nếu hắn không phải điệt tử của mẫu thân thì ta đã giết cho rồi.
Chẳng những Tử Đằng khó hiểu, đám nha hoàn cũng giật mình kêu lên:
- Thiếu gia?
Tô Kính lạnh lùng nói:
- Sở Dật Phi tu luyện Lục Dương Chân giải không thể gần sắc, hắn cầu hôn vì cái gì? Vì ích lợi. Với thân phận của Tô Mộ cho hắn bậc thang leo lên trên, nếu Sở Dật Phi thành nữ tế của phụ thân thì chỗ đứng trong phụ tá khác hẳn ngay.
Tử Đằng nói một nửa rồi bỏ dở:
- Nhưng mà...
Người tu tạo có cách song tu, không phải thải bổ mà là nam nữ luyện khí sĩ cùng nhau tu hành, Sở Dật Phi hoàn toàn chỉ muốn lợi dụng Tô Mộ.
Hoàng Sương nhíu mày hỏi Tô Kính:
- Nếu hắn đi nói với phu nhân thì làm sao giờ?
Tô Mộ không phải ruột thịt của Nguyên Lăng Hồng, ở trong mắt nàng tất nhiên không thân bằng điệt nhi. Nếu Nguyên Lăng Hồng nhắc chuyện này với Tiêu Dao Hầu thì có lẽ thật sự có hy vọng.
Tô Kính nói:
- Thì ta sẽ phế tu vi của hắn, nhi tử ta đây thân hơn điệt tử đúng không?
Tô Kính kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đến.
Tô Kính nói với Khuyển Thập Lang:
- Đi theo Sở Dật Phi, nếu hắn đến chỗ Tô Mộ thì bám giữ hắn. Ưng Dương, ngươi ở trên trời trông chừng, nếu Sở Dật Phi tìm mẫu thân của ta lập tức báo cho ta.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang lĩnh mệnh rời đi:
- Tuân lệnh thiếu gia!
Tô Kính không lo, sức chiến đấu của Sở Dật Phi chỉ là rác rưởi trong mắt hắn.
Tô Mộ đang tĩnh tọa thổ nạp trên hòn đảo của mình chợt nghe có người kêu. Tô Mộ đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Sở Dật Phi. Tô Mộ cau mày, nàng và Sở Dật Phi không quen biết nhiều, gã đến đây làm gì?
Tô Mộ quyết định phớt lờ Sở Dật Phi, không ngờ gã kêu vài tiếng thấy không ai đáp lại thì bước lên cầu dài. Trận pháp trên cầu dài khởi động, một con rồng nước từ dưới cầu bay lên cuốn lấy Sở Dật Phi kéo xuống nước.
Sở Dật Phi la làng:
- Cứu mạng, cứu mạng!
Tô Mộ cười lạnh, cứu mạng? Sở Dật Phi dù gì là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, con rồng nước đó chỉ là trận pháp cảnh cáo, trên người gã có thẻ bài Hầu phủ, nếu muốn rút ra ngoài rất dễ dàng. Cố ý rơi xuống nước để nàng đi cứu? Loại người này cho chết chìm luôn.
Sở Dật Phi ở trong nước lúc chìm lúc nổi, thỉnh thoảng la vài tiếng. Tô Mộ bực mình, người này dù sao là điệt tử của Nguyên Lăng Hồng, ồn ào bên bờ hồ làm xa gần đều biết, sau này gã dây dưa nữa thì rắc rối.
Nghĩ đến đây Tô Mộ kêu Sư Nghiêm đến:
- Sở Dật Phi dây dưa, ta linh cảm không tốt. Ngươi đi cứu Sở Dật Phi, nếu hắn dây dưa với ngươi hãy phế tu vi của hắn.
- Tiểu thư?
Tô Mộ bổ sung một câu:
- Đừng phế hoàn toàn, khiến hắn ba, năm năm không thể tu hành là được.
Mặt Sư Nghiêm dữ tợn, nàng đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư, nhưng làm vậy là hoàn toàn đắc tội phu nhân, sau này không có chỗ đứng trong phủ.
Sư Nghiêm không hỏi gì nữa, hóa thành luồng sáng vàng phá tan sương trắng lướt qua mặt nước hút Sở Dật Phi vào tay. Sư Nghiêm xách Sở Dật Phi như con gà, đến bờ hồ vẫn xách gã lơ lửng, nàng cúi đầu nhìn mặt gã.
Gương mặt này không có kinh sợ, tiểu thư nói đúng, người này không có ý tốt.
Thấy Sư Nghiêm không chịu buông tay mà cứ xách mình ướt sũng nước, Sở Dật Phi biến sắc mặt quát:
- Thả ta ra!
Sư Nghiêm càng nắm chặt hơn, tay giơ cao kéo mặt Sở Dật Phi lại gần nhìn kỹ, lỗ mũi to mấp máy ngửi mùi trên người gã.
Sư Nghiêm đầy khinh thường nói:
- Hôi quá, ngươi ăn nhiều đan dược mà còn chưa đến Trúc Cơ.
Sở Dật Phi nhíu mày, đang định chửi thì người Sư Nghiêm phát ra yêu khí như có như không tỏa định thức hải của gã, đưa vào một lũ ý niệm.
- Ngươi dám phát ra tiếng nào là ta diệt ngươi.
Người Sở Dật Phi tê dại, cảm giác sợ hãi khó tả lan tràn toàn thân, gã suýt sợ liệt người. Sư Nghiêm vốn là đại yêu mạnh mẽ, trước khi theo Tô Mộ thì đã tùy tùng mẫu thân nàng. Tuổi của Sư Nghiêm không thể tìm tòi, trước khi đến Hầu phủ thì nàng là yêu quái hoang dã.
Nghĩa là Sư Nghiêm đã giết vô số luyện khí sĩ, không thì nàng chẳng sống tới hôm nay. Yêu quái hoang dã là kinh nghiệm, tài liệu trang bị đối với luyện khí sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.