Mở rương ra, bánh răng kín kẽ chuyển động, các hàng giá gỗ dâng lên, từ trên xuống dưới như thang ruộng. Trên kệ có các bình sứ cỡ ngón cái, trên bình viết một phù văn, không đến mức cấm chế địa sát. Trong mỗi bình sứ có một viên đan dược.
Đây là đan dược dùng để giao dịch với tán tu, trong một cái rương có mấy ngàn bình. Nhìn đánh dấu trên kệ Tô Kính phát hiện giá trị đa số đan dược phải dùng mười mấy bình mới đổi được một viên Xung Nguyên đan.
Trong tán tu không có người biết luyện đan, dù là mười hai Đạo Cung cũng giấu luyện đan sư như bảo bối.
Tô Kính vốn cho rằng Xung Nguyên đan không đáng tiền, từ khi xuyên qua hắn xem như nó thuốc độc. Giờ xem ra mỗi tháng hắn có thể lĩnh Xung Nguyên đan đối với tán tu là con số thiên văn.
Hèn gì những đệ tử Tô gia tuổi còn trẻ đều Trúc Cơ. Trong một ngàn tán tu không quá ba người trong vòng trăm tuổi Trúc Cơ. Số lượng đan dược cho bọn hắn dùng đủ làm đám tán tu hâm mộ muốn chết.
Có tổng cộng mười sáu rương, Tô Kính lấy mười ba rương, còn lại ba rương Tô Mộ được hai, Tô Kiến được một. Tô Kính có nhiều rương vì hắn tích trữ bao năm, tuy hắn là thế tử nhưng sẽ không được ưu đãi nhiều, ít ra sẽ không cách biệt gấp mấy lần như thế.
Tô Kính phất tay cất rương vào vòng tay. Tô Kiến, Tô Mộ lĩnh đan dược, ký tên trên sổ sách. Quản sự kêu người lại đưa đạo y cho Tô Kính.
Đây không phải ý của Tiêu Dao Hầu, là quản sự tự nịnh Tô Kính, dù sao hắn có quyền lực lĩnh đạo y trong khố phòng. Đạo y này là pháp khí hạ phẩm, nhìn bình thường nhưng có thêm dây lưng bện bằng sợi tơ hoàng kim, điểm xuyết mười hai mảnh ngọc phù, giá trị hơi cao.
Tô Kính vỗ vai quản sự, với người hầu không cần nói cảm ơn. Quản sự đã giật mình vinh hạnh, lòng vô cùng hân hoan.
Mười thân binh đứng chờ ngoài cửa, hai người dẫn đầu là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Tiểu tư của Tô Kiến không thể đến gần cửa phòng, họ đứng chờ ngoài cửa viện từ xa.
Tổng cộng mười lăm người, chuẩn bị mười lăm con ngựa tuấn. Quản sự một đường đưa đến cổng lớn ngoài cùng.
Tô Kính ngẫm nghĩ, lấy một viên Xung Nguyên đan ném cho quản sự:
- Thưởng ngươi.
Quản sự mặt mày hớn hở.
Tô Kiến lên tiếng:
- Tam đệ rộng rãi như vậy không tốt.
Tô Kính nói:
- Không sao, được phân phối làm quản sự ở đây tất nhiên là thân tín của phụ thân, đều là người mình, không xem như lãng phí.
Tô Kính nhảy lên ngựa, người vận chuyển long xà chân khí không toát ra ngoài người nhưng con ngựa đen thui đã ngoan ngoãn chạy bước nhỏ, giống như yêu thú đã đi theo hắn bao nhiêu năm.
Ra khỏi Hầu phủ Tô Kiến liền tăng tốc tiến lên. Trong Ngọc Kinh thành không hạn chế tốc độ, miễn không đụng vào người khác là được. Bạch Mã Tự ở thành tây, Tiêu Dao Hầu phủ ở thành bắc, nếu không đi nhanh sẽ mất một canh giờ mới đến nơi.
Tô Kính ngồi thẳng trên ngựa, cảnh vật thụt lùi nhanh hai bên, hắn chợt nghĩ đây xem như vung roi giục ngựa rong ruổi kinh hoa?
Thân binh ở phía sau hét to:
- Thiếu gia chậm một chút!
Thuật cưỡi của Tô Kính siêu tốt, con ngựa thì tốt nhất trong cả nhóm, đã bỏ thân binh lại một khoảng cách.
Tô Kính cười lớn tăng tốc vọt lên khoảng cách hai con phố mới để ngựa đen chậm lại bước chân, chờ các thân binh đuổi theo.
Nơi bọn họ cư ngụ là chỗ tụ tập phủ đệ quý tộc, trên đường không có bình dân bách tính. Nếu không chẳng biết sẽ có kẻ nghèo hèn nào trốn một bên thầm xem thường.
Ngươi cho rằng ngươi có tiền có thế là có thể đua xe sao?
Đám thân binh đuổi theo tới nơi, Tô Kính không rong ruổi hết sức nữa, chỉ giữ tốc độ ngang bằng mọi người.
Tô Mộ thấy Tô Kính không sử dụng thuật đạo gì mà chạy mau hơn mình không nhịn được hỏi:
- Tam ca học kỵ thuật ở đâu vậy?
- Lâm sư phụ dạy, chờ ta vào Vũ Lâm quân tuy không có khả năng xông pha chiến đấu nhưng vẫn phải học kỵ thuật. Dù là Trúc Cơ cũng không thể dùng pháp khí bay cả ngày, nếu không sẽ mệt chết.
- Tam ca có thể mua một con yêu thú, trong Vũ Lâm quân không cấm tự chuẩn bị tọa kỵ. Chiến mã tốt mấy cũng không bền bằng yêu thú.
Tô Kính cười nói:
- Nuôi rắc rối.
Tô Kính nói thật, luyện khí sĩ Đạo Môn vốn có truyền thống cưỡi yêu thú, nhưng yêu thú khác với chiến mã, phải tự chăn nuôi. Tô Kính dồn hết tinh thần vào việc sáng tạo phát minh, hắn không kiên nhẫn bỏ ra thời gian nuôi một tọa kỵ như vật nuôi.
Đoàn người nói cười bất giác từ xa thấy tháp cao nguy nga trong Bạch Mã Tự.
Đó là kiến trúc duy nhất bị phá hủy trong chùa, vốn cao một trăm tầng, là kỳ tích trong Phật môn giờ chỉ còn lại ba mươi ba tầng, vẫn bắt mắt nhất, thấp hơn Quan Tinh lâu trong hoàng cung một nửa.
Đằng trước có cổng chào cao ngất, binh sĩ canh gác, từ chỗ này bắt đầu hạn chế tốc độ. Từ cửa đông vào phạm vi Bạch Mã Tự bắt đầu có nhiều người đi đường, nhóm Tô Kính thả chậm ngựa chạy, mười lăm con ngựa tuấn đi nước kiệu có tiết tấu khó tả.
Một đội binh sĩ mặc áo giáp đỏ thẫm nhanh chóng từ bên cạnh lao ra, quan quân dẫn đầu trước ngực có đeo đầu thú bằng đồng, đó là tiêu chí Binh Mã ti phụ trách tập nã trộm cướp.
- Đứng lại, không được đi phía trước!
Thế giới này không có nha dịch, tất cả lực lượng võ trang thuộc về quân đội. Tiêu chí trong quân cực kỳ phức tạp, không có gia thế như Tô Kính chưa chắc phân biệt được đầy đủ.
Tiểu tư của Tô Kiến giục ngựa tiến lên trước lấy một khối minh bài ra huơ trước mặt quan quân, quát:
- Không được vô lễ!
Tô Kiến phất tay kêu tiểu tư lùi xuống, hỏi:
- Đằng trước có chuyện gì?
Quan quân thấy minh bài nhận ra là người Tiêu Dao Hầu phủ, bỗng chốc không còn khí thế. Tiêu Dao Hầu thống lĩnh binh mã thiên hạ, là thượng ti cao nhất của gã, cần gì phải đắc tội người của Hầu phủ.
- Mấy vị gia mời qua bên cạnh nói chuyện.
Quan quân kêu binh sĩ giáp đỏ ngăn đường, lấy ra các miếng gỗ to giăng giữa đường. Thế lực Binh Mã Ti ở tây thành không là gì trong Ngọc Kinh thành, nhưng có miếng thẻ này nói lên xảy ra vụ án lớn quan trọng, nếu ai xông vào bậy sẽ là nghi phạm, báo lên trên kinh động chỗ xu cơ tức là thiên án.
Đến ven đường nhóm Tô Kính xuống ngựa, thân binh Hầu phủ hình thành thế hợp vây. Quan quân nhìn ra ngay đám người chủ yếu bảo vệ Tô Kính, thân binh cố ý làm vậy. Nơi này là Ngọc Kinh thành, dù có án mạng cũng không ai sẽ xuống tay với quý tộc.
Quan quân chắp tay hỏi Tô Kính:
- Vị này là...?
Một thân binh trả lời:
- Đây là thế tử nhà ta.