- Ngũ muội không gấp thì đã không ăn nhiều đan dược như vậy.
Tô Mộ hét lên:
- A!
Tô Mộ chìm xuống nước, hét to:
- Đã bảo là không cho phép ca nhìn lén!
Tô Kính dịu dàng nói:
- Ta chỉ thấy trong người ngũ muội tích lũy độc tố gấp ba lần luyện khí sĩ khác, muội có nghĩ đến không? Muội quá ỷ lại nước suối này.
Tô Kính vốn thấy lạ Tô Mộ nhỏ tuổi hơn mình mà sao cảnh giới cao như thế, làm sao tu luyện ra được? thì ra vì Tô Mộ ăn nhiều đan dược.
- Vậy tam ca còn trông thấy cái gì!?
Tô Kính giật mình, cẩn thận hồi ức một lúc sau nói:
- Ngũ muội tu luyện không phải bí truyền của Tô môn?
Tô Mộ ngây người, làm sao Tô Kính nhìn ra được?
- Tam ca biết đó, lúc ta nhỏ xíu phụ thân kêu ta tu luyện Thanh Minh Chân Giải, đại khái luyện đến giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể xảy ra ngoài ý muốn. Huyết mạch của ta không tệ nhưng vì vài lý do không cách nào tiếp tục tu luyện Thanh Minh Chân Giải, sau đó phụ thân truyền dạy môn đạo pháp khác cho ta, ngừng tu luyện Thanh Minh Chân Giải. Từ lúc đó ta mới bị đưa đến đây.
- Có thể nói cho ta nghe khẩu quyết ngũ muội tu luyện không?
- Không được, phụ thân nói khẩu quyết này nếu ai hỏi cũng không thể nói, cho dù là...Mẫu thân.
Tô Mộ nói mẫu thân ý chỉ phu nhân Tiêu Dao Hầu.
Tô Kính không ngờ đến câu trả lời này, Tô Mộ cũng có bí mật không cho ai biết.
- Uống thuốc quá nhiều không tốt, mỗi tháng ngũ muội có vài ngày sử dụng quyền lực linh trì?
- Một ngày. Nhưng ta tích góp chờ đến ngưỡng cửa sắt cuối cùng trùng kích đỉnh Trúc Cơ mới dùng.
Linh trì không giúp ích gì trong việc trùng kích cảnh giới Kim Đan, ngược lại có chỗ hại, sử dụng nó tốt nhất là cho việc trùng kích đỉnh Trúc Cơ. Tô Kính vốn tưởng Tô Mộ vì theo đuổi cảnh giới ăn đan dược như nghiện ma túy, giờ xem ra nàng có thể kiềm nén không sử dụng linh trì chứng minh có tự chủ rất mạnh.
Kế hoạch của Tô Mộ là trong vòng mười năm đến đỉnh Trúc Cơ, sau đó dùng một trăm năm trùng kích cảnh giới Kim Đan.
Hai tròng mắt Tô Kính từ từ xoay tròn, muốn nhìn bí mật của Tô Mộ, nhưng thân thể nàng không biết bị lực lượng gì phong ấn, khi hắn tra xét thì tầm mắt mơ hồ.
Thứ duy nhất Tô Kính có thể trông thấy là giữa trán Tô Mộ giấu một đốm sáng vàng, cảm giác hơi giống lực lượng dao động trên Hỗn Độn Kim Chuy. Nếu Tô Kính chưa thấy lực lượng Hỗn Độn Kim Chuy chắc chắn sẽ không phát hiện chút hơi thở này tiết lộ.
Tô Mộ thấy Tô Kính nhìn mình chằm chằm thì thầm tức giận, tiếp theo nàng thấy hai tròng mắt hắn có một con đổi màu xám, một con màu đen, không có tròng trắng. Nguyên khí chuyển động, không biết Tô Kính dùng bí pháp gì nhìn thân thể nàng.
Tô Mộ cao giọng quát:
- Tam ca!
- Tiểu thư!
Đại yêu Sư Nghiêm vạm vỡ nghe giọng Tô Mộ hoảng loạn, không biết từ đâu nhảy ra, giơ đôi binh khí hình cờ lên từ trên cao dòm xuống trừng mắt Tô Kính.
Tô Kính ngước mí mắt lên liếc đại yêu, lạnh nhạt nói:
- Nếu còn lần thứ hai giơ binh khí vào ta là ta cướp yêu đan của ngươi, rút gân bẻ xương.
- Lùi xuống!
Tô Mộ thấp giọng nạt:
- Ta và tam ca nói chuyện, ngươi lại đây làm chi!
Đại yêu Sư Nghiêm cơ mặt co giật, sát khí ngưng tụ giữa đầu chân mày đen ngòm. Tô Mộ lên tiếng quát Sư Nghiêm mới rút binh khí về, lặng lẽ lui ra.
Tô Kính nhìn bóng dáng Sư Nghiêm biến mất, nói với Tô Mộ:
- Thuộc hạ này của muội không tồi, nhưng ngũ muội phải nhắc nhở nàng, ta là thế tử, nếu bị thương thì sẽ liên lụy muội.
Tô Mộ cúi đầu nghe dạy.
Tô Kính không dây dưa về đại yêu, đổi đề tài nói:
- Bây giờ ngũ muội chỉ lo tu hành, đọc sách được rồi, lên chiến trường không ích gì. Sức một mình ngũ muội dù là đỉnh Trúc Cơ cũng không giết được vài kẻ thù.
- Vậy tam ca nói xem phải làm sao?
- Nho môn và Binh gia đều có cách hành quân bày trận, Nho môn chú trọng tướng lĩnh thống soái và vương triều phối hợp. Binh gia chú trọng chỉ huy và huấn luyện tại trận. Tuy tư binh nhiều lúc không cần quan tâm mệnh lệnh từ kinh thành, nhưng ngũ muội cần học cách mặt ngoài tôn ngầm làm việc. Ta ở trong Vũ Lâm quân chỉ có thể cho ngũ muội phương hướng chỉ huy đại khái, hành động cụ thể thì muội vẫn là thống soái tối cao của toàn quân, làm sao tránh cho tiêu hao vô vị mới là điều quan trọng nhất.
- Vâng, biết rồi.
- Muội còn hai, ba năm, trong thời gian này tốt nhất là thực tiễn, lý luận suông dễ tan rã. Ta thử hỏi phụ thân xem có chỗ nào cần xuất binh, muội gom hai ngàn người đánh vài trận trước đi.
Tô Kính và Tô Mộ trò chuyện trong suối nước nóng, ở Lãng Uyển Thư Hải, Đại Tiên Sinh bị kêu đến trước mặt Tiêu Dao Hầu bàn việc.
- Nguyệt Sơn, ta đã ra lệnh bên biên quan bắc vực, giữa năm sau sẽ phái ba bộ đội thăm dò lùng sục Lục Long Tuyết Sơn. Bên Kinh gia nói sao?
- Thưa lão gia, Kinh gia đã chịu thua, đồng ý tổ chức tư binh nghe theo Hầu gia điều khiển.
- Vậy thì tốt, kêu bọn họ xuất động một doanh đi, không được ít hơn một vạn sáu ngàn người, cảnh giới Trúc Cơ kỳ không được ít hơn tám người. Lương thảo hậu cần tự chuẩn bị, lần này là họ lập công chuộc tội, đừng mơ lấy được ích lợi gì.
- Kinh gia đồng ý xuất động mười hai luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ tòng quân, nhưng nội tình của Kinh gia quá mỏng, nếu những luyện khí sĩ xuất động khó biết được vài người trở về. Kinh gia muốn mua chút vũ khí từ Hầu gia.
- Ha, ta viết thủ lĩnh cho bọn họ đi Đạo Binh Ti đặt mua. Mười hai luyện khí sĩ này có thể từ chỗ ta mua mười hai bộ phù giáp, mười hai phi kiếm, đều là pháp khí.
Lòng Tiêu Dao Hầu sáng như gương, đến bây giờ Kinh gia còn ôm lòng may mắn. Nếu có thể mua tất cả quân giới từ chỗ Tiêu Dao Hầu thì sẽ có người lấy đó tấn công gã, nên dù là cuộc mua bán lớn thì gã vẫn không đẩy cho Nguyên gia Tịnh châu, để Đạo Binh Ti trực tiếp nhận, tiền lời thuộc về hoàng đế.
Tiêu Dao Hầu tạm thời không muốn khiển trách Kinh gia tính kế vặt, nếu khiển trách từng người không đủ trung thành với mình thì bên cạnh Tiêu Dao Hầu không có ai để dùng nữa. Kinh gia tuy là gia tộc nhỏ nhưng có luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, vì Tiêu Dao Hầu bức ép quá nên mới làm vậy.
Điều Tiêu Dao Hầu muốn làm không chỉ bức ép bọn họ còn muốn nuốt Kinh gia, nên cứ từ từ, hơn một vạn người này không cần trở về Kinh gia.
- Phải rồi Nguyệt Sơn, Tô Mộ và Kính nhi tụ lại với nhau bàn việc thành lập tư quân, ngươi thấy sao?