Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1201: Tăng lên trước khi chiến đấu (1)




Người mang tin tức giao cho Tô Kính tài liệu tương đối dày, bên trong là điều kiện của quốc vương Phạm quốc. Trên cơ bản những điều kiện này không quá phận, Tô Kính cân nhắc và tiếp nhận, những điều kiện này quá mức rườm ra, cẩn thận tới mức an bài mỗi thành viên vương tộc.
Mà vương thành giáo tông chỉ hi vọng đi Đông Tần đế quốc học tập, hắn nguyện ý buông tha tín ngưỡng đi làm luyện khí sĩ. Việc này làm Tô Kính khiếp sợ. Giống như người đang học thi từ cổ bỗng nhiên đi học tập ngôn ngữ Ảrập.
Tô Kính lúc này liên hệ Tàng Kiếm Đạo Cung, hỏi tiên kiếm có muốn thu đệ tử như thế hay không.
Tàng Kiếm Đạo Cung nghe hỏi liền mừng rỡ, bọn họ cũng hi vọng thông qua giáo tông nắm giữ một ít tin tức tài liệu về tâần linh, còn có quy tắc lý luận của thần linh.
Song phương có thể nói là ăn nhịp với nhau, quốc vương Phạm quốc còn chưa tới, giáo tông vương thành đã đi tới Băng Tuyết vương thành, thông qua truyền tống trận đi lên Võ Thánh đảo. Mà lúc này Võ Thánh đảo đã có cường giả Tàng Kiếm Đạo Cung chờ dẫn hắn đi Đông Tần đế quốc.
Một giáo tông chỉ là Kim Đan bát trọng cho nên Tàng Kiếm Đạo Cung không xem là uy hiếp. Có tiên kiếm tồn tại, người cấp bậc này muốn gây sự trong Tàng Kiếm Đạo Cung sẽ không sống quá một giây.
Quốc vương Phạm quốc tới đây vào ngày thứ năm, lúc vừa tới Văn thành đã có hơn cả ngàn khung xe.
Phía sau một ngàn khung xe là mười vạn quân đội, trong đó hai vạn của quốc vương, còn lại đều là tư quân của quý tộc lớn nhỏ.
Tô Kính đứng trên đầu tường nhìn ra xa xa, đang nghĩ ngợi xử lý quốc vương Phạm quốc như thế nào, quốc vương Phạm quốc đi xuống xe và bay lên giữa không trung, hắn bay thấp hơn Tô Kính và đi vào thành, lúc này ngẩng đầu nhìn Tô Kính.
Đây là hạ thấp tư thái, Tô Kính cũng có chút ngoài ý muốn.
Quốc vương Phạm quốc hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc áo giáp hoa lệ xem giống lễ phục, bởi vì vị trí cao cho nên không cần bao nhiêu phòng ngự.
Hắn lấy ra một quả kim ấn trong trang bị không gian, hai tay dâng lên hiến cho Tô Kính, hắn nói:
- Các hạ, kính xin ngài cứu con dân Phạm quốc!
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Bệ hạ, ngài có ý gì?
- Các hạ, Quang Minh thần hạ thần dụ, muốn biến Phạm quốc thành phế tích, tất cả người phản bội sẽ bị thẩm phán!
Quốc vương Phạm quốc lúc này đã chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
- Cuộc chiến thần phạt.
Tô Kính lúc này bình thản nói.
- Là có ý gì?
- Chính là thần linh tức giận, muốn trút giận xuống nhân gian, thời điểm quốc gia tín ngưỡng sa đọa sẽ phát sinh loại chuyện này. Đây là chiến tranh phải tiếp nhận, đại nhân, cửu Phạm quốc một chút, nếu không sẽ có rất nhiều quang minh luyện ngục sinh ra, người Phạm quốc chúng ta sẽ bị ném vào trong quang minh luyện ngục.
Tô Kính nghĩ thầm, chuyện này liên quan gì tới ta?
Tâm ý quốc vương Phạm quốc không đủ kiên quyết, nếu như không cần Văn thành chủ đến xò xét chính mình, mình cũng hứa trực tiếp đáp ứng. Hiện tại mình không thể đầu nhập quá nhiều vào cuộc chiến thần linh.
- Đại nhân, như vậy mới có lợi, Quang Minh thần sẽ phái quân đội thần quốc xuống nhân gian, mỗi binh sĩ thần quốc đều rất đáng tiền đấy.
An hiển nhiên hiểu tâm tính Tô Kính, biết rõ phải có chỗ tốt thì Tô Kính mới hỗ trở.
Ai bảo cách làm của quốc vương Phạm quốc làm cả mình cũng oán thầm chứ.
- Các hạ, ta nguyện ý kính dâng tất cả cứu vớt con dân của ta!
Quốc vương Phạm quốc cầm kim ấn cũng bay vào trong tay Tô Kính..
Tô Kính gật đầu nói:
- Ngươi rất không tệ, đã như vầy ta đáp ứng chiến tranh giúp Phạm quốc, ta sẽ bố trí quân đội tiến vào Phạm quốc nhưng ta bảo hộ thành thị có hạn, hiện tại ngươi có thể cho con dân Phạm quốc di chuyển lên cao nguyên thú nhân, ta có đầy đủ khí cầu vận chuyển bọn họ.
- Đa tạ các hạ, còn có thứ này, thỉnh các hạ nhận lấy.
Quốc vương Phạm quốc lấy cái túi và túi bay lên đầu tương rơi vào trong tay Tô Kính.
- Đây là quốc khố của Phạm quốc, còn có một ít trân tàng tư nhân của ta, vận chuyển con dân Phạm quốc cần không ít tài lực, không thể để cho đại nhân xuất ra.
Tô Kính lúc này mới có hơi bội phục quốc vương, quốc khố Phạm quốc còn không giàu có bằng tài sản tư nhân của quốc vương đâu. Quốc vương chỉ lấy phần chi dùng cho vương thất, còn lại đều kính dâng ra.
Tô Kính lúc này truyền lệnh, hắn bảo Thần Lâm tạm thời gia tăng chế tạo khí cầu, hơn nữa chỉ chế tạo khí cầu vận chuyển, cũng không cần gia tăng phòng vệ gì đó, cũng không cần vũ khí phòng vệ.
Có thể vận chuyển càng nhiều người càng tốt, Phạm quốc là tiểu quốc nhưng có tới ngàn vạn nhân khẩu đấy.
- Ta cũng kiến tạo không ít thành thị, thôn trang trên cao nguyên thú nhân. Con dân Phạm quốc tạm thời di cư vào những thành thị này, khi đó ta sẽ phái hạm đội đưa đi địa ngục tam đảo, chỗ đó Quang Minh thần không dám hàng lâm quân đội đâu.
- Đa tạ các hạ, ta tự hỏi còn có chiến lực nhất định, nguyện ý đi theo tùy tùng các hạ tử chiến với Quang Minh thần.
Quốc vương Phạm quốc nói rất dứt khoát.
- Vậy ngươi có truyền nhân thích hợp không?
- Hiện tại con trai lớn nhất của ta cũng mới mười lăm tuổi, các ca ca của hắn đều chết trận.
- Ngươi cho hắn đi Đông Tần học tập hay cầm quyền tại địa ngục tam đảo?
Tô Kính hỏi.
- Đi Đông Tần đi, chính sự Phạm quốc do con gái ta quản lý.
- Ta cần một nửa quân đội Phạm quốc, không phải ở chỗ này, mà là đưa đi địa ngục tam đảo làm việc cho ta.
- Việc này dễ dàng, vương thất khống chế quân đội hơn mười vạn, có thể phân cho các hạ sáu vạn, đều là binh sĩ không tệ.
- Cuộc chiến thần phạt bắt đầu khi nào?
Tô Kính hỏi.
- Bình thường là thời gian một tháng, nhưng mà lần này có thể sẽ sớm, chúng ta có mười ngày chuẩn bị mà thôi.
- Vẫn còn kịp, ngươi đi an bài người của ngươi đi, vương thất nên bảo tồn huyết mạch. Ngươi mang theo binh sĩ đi theo ta về vương thành, chúng ta sẽ quyết chiến với quân đội tà thần tại vương thành.
Tô Kính phân phó, sau đó mệnh lệnh phụ tá tiếp nhận các quý tộc quy hàng. Bọn họ cũng hiến đại lượng tài vật mang theo, cũng là một phần ba gia sản của bọn họ.
Những thứ này là cho không, về sau bọn họ cần xuất tiền tại địa phương của Tô Kính.
Bởi vì chiến tranh với Quang Minh thần không phải bọn họ có thể xen vào, chỉ có thể dùng loại phương thức này trợ giúp Tô Kính, vốn mọi người không đồng tâm hiệp lực, quốc vương Phạm quốc cường thế hơn nữa cũng không có biện pháp khống chế tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.