Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1191: Phản bội là cái gì (3)




Sáu vạn người này, Tô Kính không có đánh tan, binh sĩ trong tay Lưu Bạch thành chủ cũng đầy đủ ưu tú, trong đó có hơn ba nghìn người xem như thân vệ, có thể thành thạo sử dụng kỹ năng chiến trận, còn cường đại hơn binh sĩ bình thường trong tay Tô Kính.
Binh sĩ Tô Kính cần lợi dụng trận pháp trong khải giáp kích phát kỹ năng chiến trận, bản thân tương đối cứng nhắc. Hơn ba nghìn binh sĩ vô cùng linh hoạt, có thể phối hợp Lưu Bạch thành chủ phát ra chiến trận cường đại.
Về phần An, hắn phản bội Quang Minh thần, cũng không thể sử dụng Quang Minh thần thuật, trong bản sách vở nặng nề của hắn chính là trang bị phóng thích thần thuật của hắn. Phương diện chiến đấu lại vung vẩy thập tự giá cực lớn đại chiến với đối phương.
Tòa thành thị tiếp theo gọi là Văn thành, nó có quy mô nhỏ hơn thành Lưu Bạch một chút, tới gần một nhánh sông, bởi vì dòng sông không đủ dài và không đủ rộng, vận tải đường thuỷ chỉ xem như bình thường. Văn thành khoảng cách vùng núi cũng không xa, nơi này buôn bán không có phát đạt như thành Lưu Bạch, chủ yếu dựa vào chăn nuôi ma thú bán ra kiếm tiền.
Nông nghiệp Văn thành tương đối phát đạt, cấp dưới có mười hai thị trấn nhỏ, còn có trên trăm thôn trang.
Tô Kính cũng không để ý tới những thị trấn nhỏ, hắn đi thẳng tới Văn thành. Lúc này còn cách Văn thành năm mươi dặm, hắn phái sứ giả ra, bảo thành chủ Văn thành ra nghênh đón. Cái này gọi là hiến hàng, Tô Kính mới không ngây ngốc trực tiếp đi vào.
Địch nhân chịu đi ra mới không có dị tâm, nếu cự tuyệt không ra thì hắn giết vào.
An và Lưu Bạch hai người đứng bên cạnh Tô Kính, trên chiến xa còn có thân vệ của Tô Kính, những người này chỉ làm dáng, phòng vệ chính thức là Bạch Hổ thần binh trong Bạch Hổ thương kỳ.
Có Bạch Hổ thương kỳ trong tay, Tô Kính cũng không quan tâm An và Lưu Bạch thành chủ, bởi vì bản thân chiến xa là thần mộc hạm, trong thần mộc hạm còn có truyền tống trận, cho dù lĩnh vực cũng không thể ngăn cản, Tô Kính đứng trên chiến xa, tùy thời có thể tiến vào thần mộc hạm.
Thần mộc hạm chắc chắn tới mức cường giả Kim Đan cửu trọng cũng không thể đánh hư trong thời gian ngắn.
An và Lưu Bạch cũng không biết điểm ấy, cho nên càng tin phục Tô Kính. Bởi vì Tô Kính dám đứng chung với hai cường giả đầu hàng như bọn họ, cho rằng đối đãi như người nhà, phần lòng dạ và khí độ này cho dù là quốc vương Phạm quốc cũng không bằng.
Nội tâm Lưu Bạch thành chủ mừng thầm, chính mình đầu nhập vào Tô Mộ, nhưng nhìn Tô Mộ và Tô Kính, quan hệ thực không tầm thường. Không giống quan hệ đối địch giữa huynh muội trong giới quý tộc Phạm quốc.
- Các ngươi nói thành chủ Văn thành có ra nghênh đón hay không?
Tô Kính hỏi thăm hai người.
Lưu Bạch nói:
- Sẽ, người này cũng không quả quyết, thủ hạ cũng nhiều người tài trí. Ta đầu hàng ảnh hưởng lớn lên hắn, mà ta không chịu viết thư nhắc nhở gì với hắn, hắn tự nhiên sẽ không đối địch với đại nhân.
- Đây là đạo lý gì, ảnh hưởng của ngươi lớn hơn quốc vương sao?
- Đương nhiên, quốc vương cho hắn mệnh lệnh có khả năng có chút vấn đề, nhưng ta cho hắn ám chỉ, hắn tuyệt đối không thể không cân nhắc, thành Lưu Bạch còn quan trọng hơn Văn thành gấp mấy lần đều trực tiếp đầu hàng, nếu hắn làm bộ làm tịch, đại nhân ngài cầu còn không được.
Tô Kính cười to, nói:
- Ta thật sự cầu mà không được, Phạm quốc đầu hàng quá mức dễ dàng, trong nội tâm rất nhiều người sẽ không phục. Tại Đông Tần, chúng ta thờ phụng chân lý, chỉ có đánh ngươi ngã xuống đất mới có thể bàn chuyện đầu hàng. Hiện tại thời gian của ta khẩn trương, cho nên mới tiếp nhận đầu hàng. Đối với Đông Tần mà nói san bằng và kiến thiết lại lần nữa còn đơn giản hơn tiếp nhận tù binh đầu hàng.
Tô Kính chờ đợi một canh giờ, trong khoảng thời gian này mới cho quân đội bày trận, binh sĩ thay phiên trang bị vũ khí, chiến xa điều chỉnh thử, chiến hạm phù không bay lên cao.
Xa xa có bụi mù tung bay, đoàn xe một hơn năm trăm người xuất hiện, đồng tử Lưu Bạch thành chủ co rút và thấp giọng nói:
- Xem ra có chút không đúng.
- Ah?
Tô Kính nói:
- Mới hơn năm trăm người, có thể như thế nào?
- Văn thành thành chủ không có mặt, người tới là người thần điện. Văn thành chủ không chết, đoán chừng cũng bị giam lỏng.
Tô Kính nhíu mày, chẳng lẽ đối phương còn muốn bắt Văn thành chủ làm con tin sao? Bản thân mình là người tới xâm nhập, cho dù tiếp nhận đầu hàng cũng không quá quan tâm thanh danh. Quang Minh thần điện có ý định này thì nghĩ sai rồi. Chính mình sẽ phá hủy toàn bộ địch nhân, trong đó có cả con tin.
Nhưng mà loại hành vi này nếu có thể tránh thì Tô Kính cũng không nghĩ làm thế. Hắn trở ngại đủ lâu rồi, chín đại gia tộc và mười hai đạo cung tấn công lục địa đã chiếm lĩnh đại khu vực, hiện tại tiêu hóa hấp thu rất tốt, muốn tiến thêm một bước triển khai công kích, bản thân mình mới chiếm lĩnh cao nguyên thú nhân. Từ diện tích mà nói không tính là rớt lại phía sau, vấn đề là này cao nguyên thú nhân cằn cỗi, lại không thích hợp sản xuất nông nghiệp, sau khi di chuyển thú nhân thì trên cao nguyên chỉ còn lại có yêu thú, không có nhân khẩu nên không có thống trị.
Không có thống trị, ít nhất thu nhập không có, so với các thế lực thì đây là thất bại. Mà Phạm quốc là quốc gia nhân loại đầu tiên mình tấn công trong Tà Thần quốc độ, nó tương đối giàu có, cũng thích hợp sản xuất nông nghiệp, ý nghĩa trọng đại.
Nếu bị chiến hỏa phá hủy thì được không bù mất.
- Lưu Bạch, ngươi ứng phó thay ta đi.
Tô Kính nói xong liền nhảy xuống chiến xa.
Lưu Bạch lĩnh mệnh, hắn mang theo năm trăm thân vệ nghênh đón.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, trong đội xe có một người đi ra, ăn mặc trường bào tuyết trắng, râu của hắn cũng thuần trắng. Tâm tình Lưu Bạch thành chủ có chút không tốt, gia hỏa này là thần quan cao nhất trong Văn thành. Tương đương với giáo chủ giáo khu, thần thuật cường đại, có danh vọng cao trong Văn thành.
- Qua Lan thành chủ đâu?
Lưu Bạch thành chủ cũng không khách khí chút nào, hắn cưỡi chiến mã Tô Kính cung cấp, từ trên cao nhìn xuống tên thần quan.
- Qua Lan thành chủ thân nhiễm bệnh nặng, không cách nào hành động.
- Chê cười, có các ngươi tại thì tật bệnh gì mà không thể đi? Ta thấy các ngươi muốn cải lời giáo tông, không chịu đầu hàng a!
Lưu Bạch thành chủ dứt khoát xuyên phá tầng cửa sổ này, lá mặt lá trái với hắn có chỗ tốt gì sao?
Tranh thủ thời gian xử lý xong Phạm quốc, hắn còn muốn di chuyển gia viên đấy. Lưu Bạch không cảm thấy gì cả, hắn có hơn mười nhi tử, một đống huynh đệ tỷ
muội đều sợ thần điện trả thù đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.