Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1178: Đường Hà bạo lực




Trong tập đoàn bộ binh này có dong binh, có đại khái sáu ngàn quân chính quy của Phạm quốc. Hiển nhiên mới tập kết tạm thời chi đại quân này mà thôi, sau khi trải qua sàng chọn cũng không phí bao nhiêu thời gian.
Nói cách khác thời điểm hai ngàn kính tượng kỵ sĩ xuất chinh thì hai vạn bộ binh đã bị thành Lưu Bạch sàng chọn ra. Địch nhân căn bản định dùng kỵ binh tiêu diệt đối thủ, hơn nữa cũng muốn kéo dài thời gian đợi hai vạn bộ binh tới, từ đó thay đổi thế cục.
Bên ngoài thành Lưu Bạch là vùng núi hơi nghiêng, một lần tập trung hai vạn quân đội cũng có phần chen chúc.
Trong thành có năm ngàn minh quân, trọng thương hơn tám trăm người, tất cả đều đặt trong thành lũy, có hơn hai trăm binh sĩ đang bảo hộ thương binh trong thành, còn lại gần bốn ngàn người, trong đó có một ngàn mang thương chiến đấu.
Người chết không nhiều lắm, nếu Đường Hà tới chậm một ít, tràng diện sẽ sụp đổ.
Chiến hạm phù không trên cao đã sớm lui lại, bởi vì tần suất sử dụng vũ khí từ xa quá cao đã không cách nào phóng ra kích quang phù văn và Ma Tinh Pháo.
Hai máy ném đá thụ yêu đã mất hết thạch đạn, lúc này chậm chạp ngưng tụ yêu lực công kích, sau đó hấp thu bùn đất trên mặt đất hóa đá, khuếch trương, ném đi ra ngoài cùng nổ tung.
Quá trình này chậm chạp hơn nhiều, phạm vi sát thương nhỏ đi, chỉ có điều một khi trúng mục tiêu, địch nhân không chết cũng tàn phế, uy lực tăng lên một chút, cái giá lớn là thụ yêu nhanh chóng tử vong.
Đại đa số chiến xa bị phá hủy, còn có ba chiếc, hai chiếc bên phải tòa thành, một chiếc bên trái tòa thành, một chiếc bên phải là chiến xa vận chuyển hàng hóa.
Có tất cả hai trăm binh sĩ bày trận sau chiến xa, trên chiến xa vẫn còn chậm chạp phóng Địa Long tiễn, cung tiễn thủ trên tòa thành đang yểm hộ ba chiến xa, từ đó địch nhân không thể nghênh kích chính diện.
Hai bên vị trí tòa thành này không dễ công kích, đối phương cưỡng ép tiến lên vài lần, bên cạnh chiến xa có hơn ba trăm thi thể nằm đó.
Năm ngàn binh sĩ chết ít tổn thương nhiều, lá bùy mang theo tùy thân đã dùng sạch sẽ, năng lực chiến trận cũng dùng sạch, rất nhiều áo giáp cũng giảm phòng ngự. Vũ khí tùy thân hư hao nghiêm trọng, vũ khí chính hư hao một nửa, nhiều binh sĩ đang dùng vũ khí phụ chiến đấu.
Kỵ binh binh cũng giao vũ khí dư thừa cho bộ binh sử dụng, cung tiễn thủ sắp dùng hết cung tiễn, bọn họ sử dụng trường mâu trong thành nhưng cũng sách hư hao sạch.
Tất cả mọi người đang kiên trì, hi vọng kiên trì tới lúc viện quân tới.
Địch nhân trùng kích liên tục không dứt, mỗi lần đều đầu nhập một ngàn năm trăm tới một ngàn tám trăm binh lực, tổn thất hai ba trăm mới rút lui. Tổn thất hai ba trăm đó ít nhất phải sát thương ngoài năm mươi người của quân tiên phong.
Hiện tại song phương đều có tổn thương nhiều, chết ít, bởi như vậy, thành Lưu Bạch bên này có ưu thế rõ ràng. Hai vạn bộ binh mang mục sư, vết thương nhỏ có thể trị liệu tại chỗ.
Tiên phong doanh khuyết thiếu luyện khí sĩ, bị thương dựa vào trận pháp trên khải giáp, còn có đan dược mang theo tùy thân.
Đối phương cũng không có xuất động cường giả đuổi tận giết tuyệt, tiên phong doanh còn có ba trăm kỵ binh hạng nặng không hề tổn thương, không chịu xuất động mà đứng xa chờ, chỉ cần cường giả địch nhân xuất động, tất cả binh sĩ tiên phong doanh sẽ phát động chiến trận hạn chế lực lượng lĩnh vực của đối phương, sau đó ba trăm kỵ binh hạng nặng sẽ liều chết đánh cược một lần.
Thống soái hai vạn bộ binh thành Lưu Bạch có cảnh giới không khác gì Ưng Dương, hắn lại không có năng lực bộc phát hung tàn như Ưng Dương, thực cưỡng ép xuất đầu, chỉ cần bị sát khí tiền phong doanh quấy nhiễu sẽ không thể phi hành, lại bị ba trăm kỵ binh hạng nặng dùng kỹ năng chiến trận nghiền ép, không chết cũng tàn phế.
Không có cường giả nguyện ý làm như vậy, hơn nữa đối phương cũng đang chờ viện quân của tiên phong doanh tới.
Đường Hà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dứt khoát trực tiếp trùng kích, cũng không chỉnh đốn trận hình. Bởi vì hành quân cao tốc, phía trước có bốn chiến xa không có mang theo khôi lỗi chiến xa. Một ngàn kỵ binh đều là Yên Vân thú, đây là kỵ binh tốt nhất. Sau đó là chiến xa vận binh, binh sĩ trực tiếp nhảy ra khỏi chiến xa và tạm thời kết trận.
Trên bầu trời, Khổng Tước chiến hạm sử dụng Ma Tinh Pháo bắn phá điên cuồng.
Trong chiến tâận của đối phương có không biết bao nhiêu thần thuật sư phản kích, từng đạo ánh sáng chói lọi phóng lên trời triệt tiêu Ma Tinh Pháo.
Đường Hà cười lạnh, đây đúng là quân đội cường đại, hắn lần thứ nhất nhìn thấy thần thuật sư có thể điên cuồng phóng thích thần thuật như thế, lại có thể phá vỡ Ma Tinh Pháo công kích.
Đáng tiếc bọn họ không phá hết kích quang phù văn pháo công kích, đại lượng bộ binh bị kích quang phù văn pháo đánh lăn lộn trên đất, chịu đựng thống khổ không sao kể xiết.
Ánh sáng trắng chói lọi nhiều lần trùng kích trận hình của địch nhân, khuếch tán triệt tiêu cảm giác đau đớn, mà lúc này Đường Hà thả ra thần long đan, kỵ binh đứng đầu trùng kích.
Thần long cực lớn há miệng phun ra từng đạo thần quang xé rách chiến trận của đối phương, sau đó một ngàn kỵ binh cắt vào.
Sau khi thần long trùng kích liền bay lên trời, nó lại tấn công xuống dưới lần nữa, hai vạn quân địch trước trường thành bị cắt thành hai đoạn.
Công kích cuồng bạo như thế, chủ soái đối phương căn bản không có nghĩ đến, hơn nữa bị cắt chính là tinh nhuệ của thành Lưu Bạch, cũng không có trùng kích dong binh.
Bị thần long trùng kích, bộ binh tinh nhuệ của thành Lưu Bạch chết tổn thương thảm trọng.
Đường Hà thuần túy dùng đạo pháp dã man không nói lý, bộ binh phía sau tấn công, đối mặt địch nhân đã rối loạn. Một khi đối phương tán loạn thì ưu thế trang bị của minh quân sẽ phóng đại.
Nhất là chiến tranh quy mô nhỏ, không cần kỹ năng chiến trận thì trường đao chế thức chém một đao cắt qua áo giáp của địch nhân.
Một khi ánh sáng của thần thuật biến mất, những chiến sĩ giáp bạc này có sức chiến đấu ngang hàng với binh sĩ minh quân binh sĩ, trang bị sẽ yếu đi nhiều, vừa rồi không có chiến trận phối hợp cho nên đã giết hơn năm trăm người.
Binh sĩ Đông Tần tự động tạo thành bách nhân trận giống bánh răng cực lớn và công kích luân chuyển, tướng địch bị cuốn vào trong và bị nghiền áp.
Sau khi bộ binh trùng kích, khác với kỵ binh, sau lưng bọn họ không còn bao nhiêu địch nhân.
Đường Hà hạ đạt mệnh lệnh, Ưng Dương lập tức lĩnh một ngàn bộ binh xông qua bên trái giết vào đám dong binh. Đồng thời hắn cũng khởi động kỹ năng chiến trận hấp thu lực lượng bộ binh phía sau, lông vũ màu xanh trên tay của hắn tỏa ra hào quang màu vàng, sau đó tản ra biến thành không biết bao nhiêu mũi tên bắn vào địch nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.