Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1174: Thế lực ngang nhau (1)




Ưng Dương trầm mặc một lát, hắn lại ra lệnh máy ném đá thụ yêu động thủ trước, hai thạch đạn phá không bay tới và mang theo hỏa diễ bay đi xa xa, kích quang phù văn pháo công kích lần nữa, cường độ giảm xuống một cấp, lại dùng công kích thất cấp thấp nhất tiến hành nếm thử.
Lại là hai mặt tấm chắn hiện ra ngăn cản công kích, tấm chắn thuần trắng có lực phòng ngự mạnh không dò xét ra. Lúc này hai Địa Long tiễn phá không bay tới, kích quang phù văn cung cấp tọa độ, từ đó Địa Long tiễn có thể bắn chính xác.
PHỐC!
Một Địa Long tiễn bắn chính xác vào tấm chắn, tấm chắn màu trắng xuất hiện lồ thủng. Địa Long tiên có thuộc tính xuyên thấu hữu dụng!
Vào lúc này Ưng Dương mở to mắt, Địa Long mũi tiễn bắn trúng kỵ binh giáp bạc liền dừng lại.
Kỵ sĩ phía sau tấm chắn cũng sợ hãi không nhẹ, hắn bắt lấy đuôi Địa Long tiễn và giật nó ra.
Hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy thuộc tính xuyên thấu cường đại như vậy. Nếu không có kỹ năng trang bị quang minh hàng rào cường đại, một tiễn này đã lấy mạng của mình. Quang minh hàng rào cũng bị tổn thương không nhỏ, từ tốc độ khôi phục, kỵ sĩ xem ra sau khi chiến đấu kết thúc còn không chữa trị xong.
Khoảng cách nơi này và thành Lưu Bạch rất xa, hiệu quả thần thuật suy yếu như vậy?
Một thanh Địa Long tiễn bắn xuyên qua tấm chắn, kỵ binh phía sau tấm chắn dùng kiếm đón đỡ nhưng lại văng trúng chiến mã bên cạnh.
Chiến mã đau đớn run rẩy, lúc này kỵ sĩ đã giật mình, hắn nhanh chóng rút Địa Long tiễn ra, hào quang lập loè sau đó miệng vết thương khép lại.
- Biến thái ah!
Ưng Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền phát sầu. Đối phương phòng ngự mạnh và hung hãn như thế, hơn nữa số lượng đạt tới hai ngàn người. Cho dù Bạch Hổ trọng kỵ của thiếu gia ở đây cũng không có khả năng tiêu diệt nhanh chóng.
Chính mình tự mình xông lên có thể giải quyết một phần quân địch, vấn đề là mình ra tay tất nhiên sẽ dẫn tới quang minh tế tự chú ý, nếu vạn nhất cường giả đối phương không để ý tất cả tới giết chính mình, chính mình cũng không thể vứt bỏ năm ngàn người chạy trốn ah?
Không trốn cũng không kiên trì tới lúc Đường Hà đã đến ah!
Ưng Dương vô cùng xoắn xuýt, chiến đấu còn phải tiếp tục, hắn miễn cưỡng giữ vững tinh thần, nhìn thấy hai kỵ sx bị thạch đạn nổ nát, dứt khoát co đầu rút cổ trong thành lũy chờ cơ hội.
Khoảng cách quá xa, đối phương có thủ đoạn phòng ngự, chờ tới gần một dặm và nói sau.
Ưng Dương biết rõ Địa Long tiễn khoảng cách trên hai dựm, lực sát thương gấp ba lần hiện tại, địch nhân không có khả năng không sợ công kích tới trong nháy mắt..
Cửa thành lũy không thể chống lại công kích kỹ năng từ đối phương. Tường thành dày hai trượng cũng sợ kỵ sĩ đối phương có thể nhảy qua?
Ưng Dương cũng không nghĩ tới kỵ sĩ đối phương mạnh như thế và hung hãn như thế.
Hai ngàn kỵ binh đi tới cách thành lũy một dặm rưỡi thì dừng lại. Dường như biết rõ Ưng Dương suy nghĩ, chi kỵ cũng bắt đầu biến hóa trận hình.
Chỉ trong thời gian một phút đồng hồ, cũng chia binh thành ba đường, trong đó hai chi tám trăm một chi bốn trăm.
Một kỵ sĩ trong đó đi về phía trước và quát lớn:
- Là chiến sĩ tới từ Đông Tấn?
Hắn nói chuyện chính là ngôn ngữ Đông Tần, việc này làm cho Ưng Dương cảm giác không ổn.
Hắn đứng trên thành lũy và lộ nửa người ra ngoài, nói:
- Đúng thế!
- Ha ha, muốn hấp dẫn ta đi ra, sau đó tiêu diệt đúng khôg. Đại bộ đội của các ngươi còn lộ trình bốn tiếng mới tới đây. Trong bốn tiếng này ta đã đủ sức giết các ngươi.
Kỵ sĩ khẩu khí kiêu căng, căn bản không có đặt Ưng Dương vào mắt.
Ưng Dương thở dài, nói:
- Nếu không phải lo lắng lão gia hỏa trong nội thành, ngươi cho rằng đánh thắng được ta?
Kỵ sĩ kia nói chuyện bình thản, hắn trả lời Ưng Dương:
- Yên tâm, trước khi đại bộ đội của ngươi tới, thành Lưu Bạch sẽ không lại phái người nào. Ngươi có thể dám ra đây ứng chiến với ta một trận.
- Không dám.
Ưng Dương trả lời.
Kỵ sĩ lặng đi một lúc, hắn cười khinh miệt:
- Yên tâm, thời điểm ngươi bày trận ta sẽ không phát động công kích, ta muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi mang về thành Lưu Bạch, đưa lên tế đàn và dâng cho Quang Minh thần.
- Vậy ngươi lui ra sau hai trăm trượng đi.
Ưng Dương thấy đối phương nói chuyện như thế tự nhiên khó chịu, thành lũy này với hắn có cũng được mà không có cũng không sao, chẳng qua là một loại thủ đoạn yếu thế, thực dã chiến, chẳng lẽ hắn còn sợ hay sao?
Nếu đối phương ngạo khí như thế, trước khi đại quân Đường tới sẽ không chịu tăng binh, hắn muốn quang minh chính đại ăn chi kỵ binh hai ngàn người này.
Nghĩ tới đây Ưng Dương cũng không mang theo hai trăm binh sĩ trong nội thành, hắn đi ra khỏi thành lũy, triệu hoán các binh sĩ còn lại tập kết.
Quả nhiên kỵ sĩ kia lui về phía sau hai trăm trượng, chờ đợi Ưng Dương bày trận.
Năm trăm trọng kỵ bố trí ở bên trong, hai cánh là năm trăm kị binh nhẹ, sau trọng kỵ chính là đao thuẫn binh, đằng sau là bộ binh hỗn hợp, tay rìu ở cuối cùng.
Ưng Dương cũng lo lắng đối phương trùng kích cường hãn và đục xuyên qua đội hình của mình.
Tay rìu công kích có thể tiêu diệt kỵ binh hạng nặng, nếu đối phương trùng kích điên cuồng cũng là thời điểm lực trùng kích thấp nhất. Hi sinh đao thuẫn binh, dùng tay rìu tiêu diệt tinh nhuệ của đối phương cũng đáng giá.
Về phần chiến xa lại bố trí phái sau thành lũy, nếu như cần có thể phóng ra tiêu diệt kẻ địch.
Chiến hạm phù không trên cao không thể đầu nhập chiến đấu, mà là mang tình báo đưa cho Đường Hà.
Đường Hà nhìn thấy kỵ binh đối phương thì sắc mặt đại biến, lúc này thống soái một vạn tinh nhuệ tăng thêm tốc độ, bỏ đại bộ đội đi nhanh tới vị trí của Ưng Dương.
Một vạn người này cũng là hạch tâm của Đường Hà.
Đám thân binh không biết vì sao Đường Hà sốt ruột, Đường Hà cũng không cách nào giải thích, bởi vì tình báo với Phạm quốc là hắn lọc ra, ví dụ như có một kỵ sĩ đoàn tồn tại, hắn cho rằng sẽ không bố trí tại thành Lưu Bạch. Bởi vì thành Lưu Bạch bên này không có áp lực chiến tranh, mà kỵ sĩ đoàn này là tinh nhuệ của Phạm quốc chuyên đóng ở vương thành.
Một trong ba đại kỵ sĩ đoàn của Phạm quốc, kính tượng kỵ sĩ đoàn.
Hai kỵ sĩ đoàn khác không có tư liệu nhưng Đường Hà biết rõ kính tượng kỵ sĩ đoàn có sức chiến đấu cường đại.
Tuy Ưng Dương cường đại, năm ngàn tiên phong doanh lại không phải tinh nhuệ, căn bản không ngăn được hai ngàn kính tượng kỵ sĩ đoàn trùng kích. Ưng Dương không biết sống chết, lúc này hắn buông tha chiến xa, buông tha tòa thành dã chiến với địch nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.