Nhưng giơ tấm chắn lên các binh sĩ cũng phải di động, tốc độ cũng phi thường chậm, Tô Kính bên này không phải không dùng thủ đoạn công kích khác, chiến hạm lên đất liền đã sử dụng hỏa lực Thanh Long hạm áp chế, cũng đưa lính xây dựng lên bãi cát.
Xếp đặt đại lượng chiến xa đơn giản, hình thành chiến xa tạm thời lao thẳng về phía đối phương, cũng không có khả năng trực tiếp phá hủy chiến xa, muốn muốn hủy diệt bốn chiến xa xếp thành tường cũng cần thời gian ngoài nửa giờ.
Tô Kính nhìn chiến đấu phía dưới, biết rõ không có ý nghĩa gì, năm sáu chục vạn quân địch sẽ bị tiêu diệt trong một giờ. Căn bản không có bất cứ uy hiếp nào khác, sức chiến đấu của đối phương cũng không thấp, vấn đề ngư nhân đang ở trên đất bằng cho nên ăn thiệt thòi. Chính mình lại mang bốn khẩu ngũ hành đại pháo theo phi xà hạm, nếu đối phương tập kết thì cho một pháo.
Nếu không bố trí đại trận, chính mình phải dựa vào Bạch Hổ thần binh đánh nát bấy, hơn nữa không cần trả giá quá nhiều.
Ưng Dương chỉ huy trận chiến đấu này, bởi vì không có độ khó gì cho nên Tô Kính thu quân trở về.
Thời điểm địch nhân trên hòn đảo này không còn quá mười vạn, Bạch Hổ trọng kỵ mới rút lui ra ngoài, tất cả quân đội đều lui vào trên biển. Bọn họ không có biện pháp chiếm lĩnh nơi đây, chung quanh có quá nhiều thông đạo, mỗi thông đạo đều đi thông một thành thị của Ngư Nhân đế quốc.
Tô Kính cần làm chính là thông báo tình hình nơi này cho Đông Tần đế quốc, sau đó chờ Đông Tần đế quốc phái đại quân tới. Đế quốc phái quân đội đương nhiên không có khả năng là bản thổ phân phối, mà là muốn cửu đại gia tộc và mười hai Đạo Cung để hoàn thành vấn đề này.
Tô Kính không có ý định độc hưởng quân công Ngư Nhân đế quốc lần này, bởi vì địch nhân quá mức cường đại, cho nên hắn muốn tất cả thế lực tham dự vào, chính mình chỉ cần kiếm đầu to là được.
Đối mặt mấy vạn địch nhân còn lại, Ưng Dương lẻ loi một mình giết đến tận đi. Đám ngư nhân còn lại không có cường giả, cường đại nhất chính là quan quân ngư nhân cũng không thể tổ chức chiến trận vượt qua bốn trăm người.
Ưng Dương vung vẩy lông vũ to lớn trong tay tiến hành giết chóc trên hòn đảo, cái túi của hắn không ngừng mở ra thu hoạch linh hồn và thi thể ngư nhân vào bên trong.
Lần này cái túi chấn động không có da người rơi xuống, mà là da cá mang theo lân phiến của ngư nhân.
Ưng Dương cuối cùng cũng kết thúc công việc, hạm đội đã rút khỏi hơn trăm dặm, Ưng Dương nhìn hòn đảo không còn lại người sống, lúc này mới mang theo túi da nhỏ ném vào bên trong trận pháp chuẩn bị tốt. Trận pháp mang theo ánh sáng màu xanh mông lung và nổ tung, cũng truyền bá hạt giống thị huyết hoa đi khắp nơi.
Mỗi một hạt giống thị huyết hoa đều bị ánh sáng màu xanh bao phủ sau đó rơi vào trong đất bùn, sau đó bắt đầu hấp thu máu tươi trong bùn đất và phát triển.
Ưng Dương làm xong vấn đề này đã cảm giác nguy hiểm, hắn dứt khoát mở cánh chim sau lưng ra và phóng lên cao, tốc độ bay lên của hắn quá nhanh, thời điểm mấy trăm ngư nhân xuất hiện trên mặt biển thì hắn đã bay lên không trung vạn trượng, sau đó mới đuổi theo hướng hạm đội Tô Kính rút lui.
Lưu lại một mình hắn là vì Ưng Dương dám phi hành ở độ cao như thế, cũng không bị lôi đình công kích. Cường giả Ngư Nhân đế quốc cũng biết phi hành nhưng có thể sẽ bị hạn chế còn nhiều hơn cả luyện khí sĩ nhân loại.
Ưng Dương bỏ chạy, tất cả thông đạo thành thị của Ngư Nhân đế quốc lập tức mở ra, các ngư nhân tướng quân đi lên đảo, nhìn thấy trên đao không có thi thể nào, chỉ có máu tươi không ngừng chảy khắp mặt đất, sắc mặt bọn họ tức giận và đi tìm khắp bốn phía.
Trong nháy mắt số lượng đại quân Ngư Nhân đế lên đảo đã đột phá ba vạn, hơn ba vạn người này được tướng quân ngư nhân cường đại chỉ huy hình thành trận pháp.
Hòn đảo này rất trọng yếu, không được phép mất.
Qua hai giờ sau, các ngư nhân tướng quân đình chỉ tìm kiếm, Tô Kính dứt khoát quay trở lại địa ngục tam đảo. Lúc này tới đây dò xét, hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của quân đội ngư nhân.
Đối phương chỉ cần bày trận dưới nước, phái đại quân giữ vững vị trí tất cả cửa ra vào, bản thân mình cũng không có biện pháp thoát khỏi vòng vây, mà những thông đạo này còn tồn tại, quân đội ngư nhân sẽ không ngừng giết tới tận hòn đảo.
Dựa vào minh quân đi chặn đánh ngư nhân? Đầu óc Tô còn chưa bị hỏng. Những ngư nhân này giết không dễ dàng, chỗ tốt không lớn. Nếu như Đông Tần đế quốc cảm thấy phiền toái, hoàng thất nên hiệu triệu mới đúng.
Tô Kính quay trở lại địa ngục tam đảo, lập tức thông qua truyền tống trận của Tàng Kiếm Đạo Cung gửi một phong thư cho nhiếp chính vương, nói rõ vị trí Nhân Ngư đế quốc xuất hiện dễ dàng tập kích phía sau quân đội viễn chinh.
Tuy nhiếp chính vương Khương Dạ chán ghét Tô Kính và Vô Ưu công chúa nhưng không dám bỏ qua tình báo này. Lợi ích của hắn là một thể với đế quốc, đế quốc tổn thất chính là hắn tổn thất.
Cho nên Khương Dạ lập tức tuyên bố ý chỉ, yêu cầu tất cả thế lực gia tộc điều quân đội, tiến tới hòn đảo này, phải phong tỏa thế công của đối phương.
Tô Kính có cự hạm di động Kim Ngọc Phù Đồ, hắn không có ý định sử dụng nó. Hiện tại hắn có binh lính sung túc là dựa vàothể tích to lớn của Kim Ngọc Phù Đồ mang theo đại lượng tân binh huấn luyện.
So sánh ra, Ngư Nhân đế quốc cường đại cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Nhiếp chính vương Khương Dạ đồng thời còn phái một chi quân đội hoàng gia do một quấn chúa chỉ huy, số quân đội này đạt tới bốn vạn, thân phận quận chúa đồng thời còn thống soái quân của tất cả gia tộc đố phó Ngư Nhân đế quốc.
Người cửu đại gia tộc và mười hai Đạo Cung không nói gì, một quận chủ làm nguyên soái, bọn họ cũng đoán ra là ai.
Quận chúa này chỉ mới nổi danh trong hai năm gần đây, vốn không có chút thu hút nhưng nhiếp chính vương tự mình sắc phong, lại được các trưởng lão hoàng thất thông qua.
Nói cách khác quận chúa này là người của nhiếp chính vương.
Sức chiến đấu của bốn vạn tinh nhuệ hoàng gia đủ sức chống đỡ hai mươi vạn tinh binh của cửu đại gia tộc. Hơn nữa lần này nhiếp chính vương đạt được Quy Khư Đạo phái ủng hộ.
Trong ba đại đạo phái chỉ có Quy Khư Đạo phái là tự lập trên biển, cũng không kết giao nhiều với đế quốc nhưng Quy Khư Đạo phái vẫn thừa nhận đế quốc thống trị.
Lần này Quy Khư Đạo phái cung cấp ba ngàn luyện khí sĩ, mười vạn đạo binh, cộng thêm hơn sáu mươi vạn quân đội. Cả đế quốc chấn động, nhiếp chính vương Khương Dạ còn có hậu viện cường đại như thế.