Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 80: Vũ Phàm Ngươi Là Tên Ngốc!






Ngày hôm sau,
Đại sảnh của Lăng gia lúc này rất náo nhiệt, bởi vì hôm nay có thành chủ của Thanh Sơn thành ghé thăm.
Hai bên trò chuyện vui vẻ một được một lúc lâu thành chủ đại nhân mới mở lời đề cập đến chuyện hôn sự ngày trước.
- Lăng huynh, tổ phụ ta ngày trước có ước hẹn với tổ phụ của Lăng gia nếu đời này hai nhà chúng ta có nam có nữ, liền sẽ kết thành thông gia, không biết Lăng gia tổ phụ có truyền xuống lời này hay không?
Lăng Phong, gia chủ Lăng gia cũng là phụ thân của Lăng Mộng Nhi, vui vẻ nói:
- Chuyện này đương nhiên tổ phụ có truyền xuống gia huấn, không biết Ngạo huynh đây đột ngột nhắc đến chuyện này là có ý gì?
Lăng gia mấy năm nay một đường quật khởi trở thành gia tộc luyện khí bậc nhất ở phương bắc, nay lại gửi gắm Lăng Hàn đi học luyện đan, dự định lấn sân sang luyện đan, một khi thành công Lăng gia sẽ trở thành gia tộc bất khả xâm phạm ở phương bắc.
Tu sĩ bình thường ai lại muốn trêu chọc một gia tộc vừa luyện khí vừa luyện đan được cơ chứ, thậm chí bọn họ còn muốn kết thân với những gia tộc như vậy, khi có việc cần còn có mối giao hảo để nhờ vả.
Thành chủ đại nhân chính là muốn nhân cơ hội bọn họ còn chưa hoàn toàn quật khởi, thiết lập mối quan hệ thông gian sau này cùng tiến cùng lùi, lỡ như Lăng gia có thất bại, Ngạo gia bọn hắn cũng không tổn hại gì.
Ngạo thành chủ nói:
- Hôm nay Ngạo mỗ muốn thay mặt cho khuyển tử ngỏ lời cầu hôn với Lăng gia tiểu thư, Lăng Mộng Nhi, không biết ý của Lăng huynh thế nào?
Lão vừa dứt lời, xung quanh đã bắt đầu to nhỏ nghị luận, chuyện này nói thẳng ra cũng rất có lợi cho Lăng gia, được Ngạo gia bảo hộ ở Thanh Sơn thành, bọn họ sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn nữa.
Lăng Mộng Nhi nghe thành chủ Thanh Sơn thành nói như vậy, mặt nàng lập tức biến sắc, đôi mắt lo âu nhìn về phía phụ thân nàng, khuôn mặt tái mép.
Lăng Phong cũng chỉ nhìn thoáng qua nàng một cái rồi nói:
- Ha ha, Ngạo huynh, chuyện này có chút đường đột, Lăng gia cần phải có thời gian để bàn bạc kỹ lưỡng, hơn nữa cũng phải hỏi qua ý kiến của tiểu nữ trong nhà, mong huynh thông cảm!
Ngạo Khang cười lớn đáp lời:
- Ha ha, không sao, không sao, chuyện hôn sự là chuyện đại sự cả đời, mọi người cứ bàn bạc kỹ lưỡng, Ngạo gia có thể chờ!
Lăng Phong liền vui vẻ đáp lời lão:
- Đa tạ Ngạo huynh đã hiểu cho Lăng gia!
Hai bên nói chuyện vui vẻ một hồi, Ngạo gia mới rời đi, lúc này chỉ còn người của Lăng gia ở đại sảnh, Lăng Phong lên tiếng hỏi:
— QUẢNG CÁO —
- Chư vị trưởng lão, mọi người cảm thấy việc này như thế nào?
Đại trưởng lão Lăng gia đứng dậy thong thả nói:
- Gia chủ, ta nghĩ chuyện này là một chuyện tốt cho Lăng gia, đại công tử Ngạo gia cũng là anh kiệt thế hệ này, gả Mộng Nhi cho hắn không tính là thiệt thòi.
Mộng Nhi lên tiếng chen vào.
- Phụ thân ...
Lăng Phong lập tức khoát tay ra hiệu cho nàng im lặng, lão nói:
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đối phương cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngươi lo lắng cái gì?
Mộng Nhi cúi đầu, nàng vẫn cố gắng nói:
- Nhưng con ...
Lão lập tức cắt ngang lời nàng:
- Được rồi, để các vị trưởng lão nói trước!
Mộng Nhi đôi mắt ngấn lệ, nàng biết ngày này rốt cuộc cũng sẽ tới, mấy vị biểu tỷ và biểu muội của nàng cũng như vậy, không hề có quyền được lựa chọn ý trung nhân của mình, đối với gia tộc, bọn họ chỉ là công cụ mà thôi.
Mấy vị trưởng lão Lăng gia sôi nổi bàn luận một phen, hầu hết ai cũng tán thành cuộc hôn nhân này, xét về nhiều khía cạnh, đều là có lợi cho Lăng gia.
Duy chỉ có Mộng Nhi là vô cùng phiền muộn, đôi mắt nàng ướt ướt, hai tay nắm chặt váy áo, trong lòng lo lắng không thôi.
Nửa đêm,
Lăng Mộng Nhi đến phòng của Vũ Phàm, nàng nói với hắn ra ngoài cùng nàng đi dạo một vòng.
Đi đến cái đình giữa hồ, Mộng Nhi đượm buồn nhìn bóng trăng trên mặt nước, nàng lấy hết dũng khí hỏi hắn.
- Vũ Phàm, ngươi ...!ngươi có thể mang ta đi đến Trung Thổ hay không?
Vũ Phàm chậm rãi trả lời nàng:
- Sư tỷ, Trung Thổ là nơi như thế nào đệ cũng không nắm rõ, hơn nữa, sư tỷ ở đây đang được Lăng gia che chở, tông môn bảo bọc, không nên theo đệ chịu khổ, nhỡ đâu lỡ mất con đường tu luyện thì thật là đáng tiếc.
— QUẢNG CÁO —
- Ta không ngại khổ, ...!ta chỉ muốn đi cùng ngươi mà thôi!
Vũ Phàm im lặng trong chốc lát, hắn nói:
- Sư tỷ, ta nghĩ ...
- Thôi được rồi, đừng nói nữa, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi hãy suy nghĩ rồi trả lời ta.
- Vâng, sư tỷ hỏi đi!
- Ngươi có muốn lấy ta làm thê tử hay không?
Vũ Phàm lặng người đi một lát, hắn suy nghĩ kỹ rồi trả lời nàng.
- Sư tỷ, ta nghĩ ta không phù hợp với sư tỷ!
Hắn không phải là không thích Lăng Mộng Nhi, nhưng bây giờ trong tay hắn chẳng có gì cả, chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ nhỏ bé, gia thế không có làm sao có thể che chở nàng.
Hơn nữa, chọc giận Ngạo gia và Lăng gia cùng một lúc chỉ càng làm tình hình thêm rắc rối, chỉ thêm khổ nàng mà thôi, cho nên hắn mới trả lời nàng như vậy.
Lăng Mộng Nhi cúi đầu, miệng lí nhí nói nhỏ:
- Ta ...!ta hiểu rồi!
Nàng thật ra không hiểu suy nghĩ sâu xa của Vũ Phàm, đơn giản là nàng nghĩ hắn chỉ thích Tiếu Ngưng Nhi mà thôi, con tim nàng có chút thắt lại.
Nàng nhón gót chân hôn lên má hắn một cái rồi nói.
- Vũ Phàm, ta thích ngươi!
Nàng nhét vào tay hắn một cái bùa bình an rồi xoay người bỏ chạy, để lại hắn tần ngần đứng đó với ngổn ngang suy nghĩ như tơ vò.
"Vũ Phàm ...!ngươi là tên ngốc ...!"
Thấy hắn đứng đó trân trân không đuổi theo, nàng buồn bã chửi rủa hắn, nhưng nàng biết cũng dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không thể thay đổi được gì cả.
Ba ngày sau, Vũ Phàm vừa ra khỏi thành không lâu thì trên dưới Lăng gia cũng đã nhất trí tán thành mối hôn sự này của Lăng Mộng Nhi và Ngạo Tuấn Kiệt, thành chủ đại nhân liền cho người bố cáo khắp thành chuyện hỉ sự này.
Lăng Mộng Nhi khóc đỏ cả mắt, nàng đã dùng mọi cách để năn nỉ phụ thân nàng, thậm chí dọa sẽ tự sát, nhưng lão cũng không thể làm gì khác trước áp lực của trưởng lão hội, làm gia chủ của một gia tộc cũng không hề dễ dàng gì.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm đột nhiên dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn về phía Thanh Sơn thành, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn được gặp Lăng Mộng Nhi.
"Sư tỷ, chúc tỷ hạnh phúc!"
Vũ Phàm thúc vào hông ngựa, phi nước đại trở về tông môn, bây giờ hắn sẽ sắp xếp một chút cho Hứa Chu Tử, rồi mang theo Tiếu Ngưng Nhi tiến về Trung Thổ.
Từ nay về sau chuyện ở Thanh Sơn thành không còn liên quan đến hắn nữa.
...
Lăng Mộng Nhi ở trong gian phòng của mình run rẩy cầm viên độc dược trên tay, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Hồi ức vui vẻ của nàng và hắn ùa về một lượt, nàng đau lòng khôn xiết.
"Vũ Phàm ngươi là tên ngốc! ...!Hy vọng kiếp sau có thể bầu bạn với ngươi!"
...
Xế chiều, mãi không thấy Mộng Nhi ra ngoài, Lăng Hàn liền đến tìm nàng.
- Mộng Nhi, Mộng Nhi ...!
Trên dưới Lăng gia nhốn nháo thành một bầy, các vị trưởng lão nhao nhao bàn tán với nhau về chuyện hôn sự, rốt cuộc nên dàn xếp như thế nào với Ngạo gia.
Lăng Hàn lặng người đờ đẫn nhìn đám người bọn họ, không một ai quan tâm đến cái chết của nàng, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích mà thôi.
Ôm biểu muội trong lòng, Lăng Hàn gào thét khản cổ trong biệt viện, đôi mắt hắn đỏ quạch, hắn hận, hận cả cái gia tộc này.
- Aaaaaaaaa ....!khốn nạn, các ngươi là lũ khốn nạn!
Hắn điên cuồng chửi trên dưới Lăng gia, những kẻ đã cưỡng ép muội muội của hắn đến bước đường cùng này.
Lúc này đám người kia mới giật mình hổ thẹn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.