Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 65: Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt!






"Nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ đan đã có đủ có lẽ ta nên tiến về đại điện thử vận may một phen! Còn tên Ngô Vũ Thiên, dựa theo tính tình của hắn thì hẳn là đã đến đại điện rồi, ta cũng không cần phí công ở ngoài này tìm kiếm nữa, hơn nữa, thân phận đệ tử Hoàng Thiên tông này cũng không còn tác dụng, sơ hở lớn nhất để bọn họ nhận diện chính là tu vi và phi kiếm của Trúc Cơ kỳ tu sĩ!"
Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ tìm một góc khuất thay ra y phục, lại mặt vào một bộ đồ bình thường, nhìn vào không thể nào phân biệt là đệ tử của Đạo Tiên sơn môn hay là Hoàng Thiên tông.
Đây là hắn cố tình làm như vậy để đối thủ phải kiêng dè suy nghĩ một hai, mà một khi trong tâm có vấn đề sát tâm liền không vững hắn sẽ có thêm cơ hội.
Vũ Phàm vẫn đeo mặt nạ trên mặt để phòng khi hắn có gặp được Ngô Vũ Thiên trên đường tiến về đại điện truyền thừa, hắn cũng có thể ngay lập tức ra tay mà không sợ để lộ thân phận.
Một lát sau, Vũ Phàm cũng tiến đến chân núi đại điện truyền thừa, tùy tiện ẩn nặc ở một tán cây rậm rạp trong khu rừng dưới chân núi, lẳng lặng quan sát xung quanh một lượt.
Ở chỗ này đệ tử hai tông phái liên tục qua lại, đụng độ cũng không ít nhưng người chịu thiệt thòi đều là đệ tử Đạo Tiên sơn môn.
Bây giờ hắn còn đeo mặt nạ sẽ hấp dẫn chú ý của người khác cho nên đành phải tháo mặt nạ xuống, rồi tìm kiếm một lộ tuyến vắng vẻ mà đi tới.
Triệu Lệ Dĩnh ở cách đó không xa chợt thấy bóng lưng của Vũ Phàm, nàng nhìn thấy bộ pháp quen thuộc Thần Long Bát Bộ khi nãy của Vũ Phàm.
"Là hắn?"
Nàng lập tức dồn chân khí thúc đẩy phi kiếm truy theo sau lưng Vũ Phàm, Triệu Lệ Dĩnh tức giận la lớn:
- Tên kia đứng lại cho ta!
Vũ Phàm liền dừng lại, vẻ mặt khờ khờ hỏi nàng:
- Xin hỏi sư tỷ cho gọi ta là có việc gì?
Khuôn mặt hắn vô cùng sợ sệt làm nàng có chút nhíu mày, "không lẽ là ta nhận nhầm người, hừ, hắn cũng rất xảo quyệt, ta phải thử hắn mới được!", nàng vẫn như cũ một bộ tức giận.
- Ngươi còn giả bộ với ta, sư huynh hắc sắc đạo bào?
Nàng vừa nói vừa quan sát thần sắc của hắn, nhưng mà Vũ Phàm một bộ sắc mặt sợ sệt không đổi, trông không hề giống như giả bộ, biểu cảm vô cùng chân thật làm nàng khó lòng phân biệt.
- Sư tỷ, không phải tỷ nhận lầm người chứ, đệ chỉ là một tên đệ tử của Đạo Tiên sơn môn, làm gì có cái gì hắc sắc đạo bào nào chứ!
Giọng hắn vô cùng lo lắng đáp lời nàng, làm Triệu Lệ Dĩnh nhíu mày, "chắc có lẽ là thân pháp giống nhau mà thôi!", nàng thở dài rồi nói:
- Ta xin lỗi, ngươi đi đi!
Vũ Phàm nghe thấy vậy liền trưng ra một bộ vui vẻ lập tức cáo từ xoay người rời đi nàng rồi rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Chợt nàng thấy nốt ruồi ở ráy tai phải của hắn, giống với tên kia y như đúc, lúc hắn hôn nàng, nàng liền nhìn thấy đặc điểm này.
Đến lúc nàng nhìn lại, Vũ Phàm đã chạy được một đoạn xa:
- Tên kia, ngươi dám lừa ta? Mau đứng lại cho ta!
Triệu Lệ Dĩnh thiên tư thông minh bẩm sinh nên nàng liền nhận ra Vũ Phàm, bộ pháp quen thuộc ngay cả nốt ruồi ở ráy tai phải cũng y chang làm sao mà là hai người được, chắc chắn là hắn.
Vũ Phàm vận dụng Thần Long Bát Bộ chạy như điên về phía đại điện, đệ tử hai tông môn càng lúc càng nhiều, đột nhiên hắn la lớn:
- Sư tỷ Hoàng Thiên Tông đánh người rồi a! Sư tỷ Hoàng Thiên Tông đánh người rồi a!
Mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía hai người bọn họ, ở chỗ vắng người thì bọn họ còn dám tung ra hắc thủ, hơn nữa đều là giết người xong liền hủy thi diệt tích chứ không dám ra tay công khai.
Nhưng đây lại là chốn đông người mà cả hai đều là tông môn chính phái nên đệ tử hai bên đều cố gắng thu liễm tâm tư, hành động của Triệu Lệ Dĩnh lúc này tất nhiên sẽ thu hút mọi người.
- Tên khốn ...!nhà ngươi! Ngươi ...!ngươi ...
Nàng lập tức nhận ra chỗ không đúng, tức giận đến run rẩy, bộ ngực sữa của nàng rung lên từng hồi, nàng chỉ kiếm về phía hắn khó nhọc nói.
Vũ Phàm trưng ra bộ mặt hoa hậu thân thiện, miệng lưỡi vô sỉ bẻ thẳng thành cong, bẻ cong thành thẳng nói:
- Sư tỷ, tiểu đệ và tỷ không thù không oán đột nhiên tỷ truy theo đánh ta là hà cớ gì?
Triệu Lệ Dĩnh đột nhiên cứng họng:
- Ngươi ...!ngươi ...!vô sỉ!
Nàng không thể nào nói rằng mình bị hắn phi lễ và cướp sạch đồ được, như vậy thì quá mất mặt, dù gì nàng cũng là đệ tử chân truyền của Đại trưởng lão ngoại môn hơn nữa lại còn là thiên kiêu chi nữ của Triệu gia ở Trung thổ.
Chưa kể đến hắn tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên còn nàng là Trúc cơ kỳ bát trọng thiên, cho dù có nói ra thì làm gì có ai tin nàng cơ chứ.
Biết nàng không thể nói ra những chuyện vừa nãy, Vũ Phàm liền vô sỉ nói:
- Ta vô sỉ hay tỷ vô sỉ, đột nhiên vô duyên vô cớ truy sát đánh người, lại còn mắng người khác là vô sỉ.
Mấy người xung quanh nhanh chóng to nhỏ bàn tán làm nàng ngượng đến đỏ mặt, nàng tức giận nói:
- Hừ, ...!ta ...!ngày sau ta lại tính sổ với ngươi! — QUẢNG CÁO —
Nói rồi nàng dùng dằng bỏ đi.
"Tức chết bổn cô nương mà! Tên mặt dày vô sỉ! ...!Nhưng mà hắn ...!cũng ...! có chút thông minh! ...!a...!tên lươn lẹo, đổi trắng thay đen, tức chết ta mất! A a a ...."
Nàng chửi rủa hắn không ngừng nhưng chính nàng cũng phải thừa nhận Vũ Phàm là một người thông minh thậm chí là hơn cả nàng.
Nghe thấy tiếng la thất thanh của Vũ Phàm mấy người Lăng Hàn cũng nhanh chóng chạy qua, Mộng Nhi và Ngưng Nhi đồng thanh cùng hỏi hắn:
- Vũ Phàm, huynh không sao chứ?
- Vũ Phàm, ngươi không sao chứ?
Vũ Phàm gật đầu mỉm cười với bọn họ:
- Ta không sao!
Tần Ngạo và Lăng Hàn liếc nhìn Vũ Phàm cười một cái âm hiểm, Tần Ngạo khích vai Vũ Phàm nói nhỏ:
- Ngươi làm gì nàng rồi a?
Vũ Phàm chối bay chối biến, hắn cười ha ha nói:
- Ta làm gì có đủ năng lực làm gì nàng cơ chứ!
Nói rồi hắn cười hắc hắc thành tiếng.
Từ đằng xa, Nhạc Thanh Phong mặt hằm hằm tiến lại gần Vũ Phàm, hắn ngang nhiên đi đến trước mặt Vũ Phàm rồi nói:
- Ngươi là người vừa chọc giận nàng?
Vũ Phàm liền chắp tay cung kính nói:
- Đệ không mạo phạm gì tỷ ấy ...
Bành!
Khục! Khục!
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm còn chưa nói hết câu tên này đã đấm một quyền vào bụng Vũ Phàm, chấn hắn văng ra xa hơn bốn năm trượng cả thân thể nặng nề đập lên nền đá, ho ra một búng máu xương ngực truyền đến từng hồi đau nhức.
Mộng Nhi và Ngưng Nhi định phản ứng lại với tên này thì Lăng Hàn và Tần Ngạo đã cản lại, bọn họ đã nhận ra ám hiệu quen thuộc của Vũ Phàm, nhịn!
"Nhịn! Ta nhất định phải nhịn!"
Vũ Phàm mặt cúi gầm, ánh mắt sắc bén như lão hổ, từ từ bò dậy.
Tên Nhạc Thanh Phòng lướt đến muốn đạp lên đầu Vũ Phàm thì đột nhiên Triệu Lệ Dĩnh xông đến một kiếm chém ngang trước mặt hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhạc Thanh Phong khẳng khái nói:
- Ta muốn dạy cho hắn một bài học mà thôi!
Triệu Lệ Dĩnh bực mình nói lớn:
- Chuyện của ta không cần ngươi quản!
Nhạc Thanh Phong thu lại cước bộ, hắn xoay người rời đi không đáp lại lời nàng.
Đột nhiên Triệu Lệ Dĩnh tiến lại gần đưa tay định đỡ hắn dậy, chỉ thấy hắn hất tay nàng ra, đôi mắt hắn hung quang mãnh liệt, làm nàng có chút sợ hãi đây cũng chính là đôi mắt lúc hắn uy hiếp nàng.
- Kệ ngươi!
Nàng tức giận dùng dằng bỏ đi.
Vũ Phàm nhìn về phía Nhạc Thanh Phong ở đằng xa, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, hắn sẽ nhịn xuống một nước này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.