Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 57: Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt!






Ngay trong tối hôm đó, Vũ Phàm đã liệt kê xong danh sách các vật phẩm có thể cần khi tiến vào thăm dò bí cảnh, đưa cho Hứa Chu Tử thay hắn đi thu mua một phen.
- Vẫn như mọi lần, đệ tách ra mua thành từng đợt ...!mà tốt nhất là nên sử dụng nhiều lớp trung gian để giao dịch!
Vũ Phàm cẩn trọng dặn dò Hứa Chu Tử lại một lượt, hắn phải làm như vậy để tránh cho người ta để ý và khó có thể truy ra hắn khi có việc không hay xảy ra.
- Vâng thưa sư huynh!
Hứa Chu Tử cẩn thận nhớ từng chữ mà hắn dặn dò rồi liền xoay người rời đi.
Bởi vì Vũ Phàm nghĩ: "trong bí cảnh tranh đoạt bảo vật tất sẽ có xảy ra xung đột và chém giết lẫn nhau, cẩn thận chuẩn bị một chút vẫn là hơn", chính vì vậy mà Vũ Phàm rất thận trọng trong chuyện này.
Hơn nữa lần này tham gia còn có đệ tử của thượng tông, không biết chừng Vũ Phàm sẽ xảy ra va chạm với bọn họ, nếu xử lý không khéo sẽ dẫn đến một hồi tai họa ngập đầu.
Vũ Phàm dùng thần thức nhìn vào bên trong Chân Nguyên Hải, Hoàng Kim Xích Ngô Công vẫn còn đang hấp thụ chỗ năng lượng mà hôm qua nó cắn nuốt đám Xích Túc Ngô Công, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hoàn tất, Vũ Phàm hy vọng nó sẽ kịp thời thức tỉnh trước khi hắn bước vào bên trong bí cảnh.
Dẹp chuyện Ngô Công sang một bên, Vũ Phàm từ không gian giới chỉ lấy ra Ám Hồn Kiếm ngắm nghía một lúc, rồi hắn sử dụng tinh thần lực của mình điều khiển nó đâm về phía cột nhà.
Phập!
Ám Hồn Kiếm cắm sâu vào trong cột đến gần hết thân kiếm mới chịu dừng lại, xem ra hiệu quả công kích cũng không tệ, Vũ Phàm khẽ nhíu mày dùng tinh thần lực nhấc nó ra khỏi cây cột.
"Hô, thật nặng!" Hắn cảm thán một câu, chuôi Ám Hồn kiếm rung lên bần bật rồi từ từ nhấc ra khỏi cây cột.
Xiu!
Ám Hồn Kiếm thành công rút ra khỏi cây cột bay vụt trở lại trong tay Vũ Phàm, hắn cười lạnh một cái, đây sẽ là một trong những sát chiêu bất ngờ của hắn, không ai nghĩ tới một tên Luyện Khí kỳ có thể điều khiển phi kiếm tấn công từ xa cả.
— QUẢNG CÁO —
Vốn dĩ Trúc Cơ kỳ tu sĩ có thể khống vật từ xa là bởi chân khí đã hóa lỏng có thể quán chú vào bên trong đồ vật, từ đó dùng chân khí điều khiển thay cho tinh thần lực nên dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy mà chân khí càng mạnh hiệu quả tấn công càng mạnh.
Còn hiện tại Vũ Phàm hắn đơn thuần chỉ là dùng tinh thần lực đến chống đỡ nên có chút miễn cưỡng, cũng may là tinh thần lực của hắn cũng không yếu có thể nói là rất mạnh.
Có lẽ là do tâm tư của hắn khác với người thường, bình thường Luyện Đan Sư ít ai lại nghĩ đến việc dùng tinh thần lực trở thành một môn công kích như Vũ Phàm cả.
Vũ Phàm lấy ra bốn cái phi châm ở trong nhẫn trữ vật lại dùng tinh thần lực lần nữa điều khiển chúng, cực hạn của hắn bây giờ là điều khiển mười lăm vật thể cùng một lúc, tuy nhiên nếu dùng để công kích thì lực đạo sẽ yếu hơn so với điều khiển ba bốn cái phi châm rất nhiều.
Phập! ...!Phập!
Bốn cái phi châm cắm sâu vào trong cột nhà như bị người ta dùng lực đóng vào, hắn mỉm cười tà dị.
Còn nhớ bốn năm trước, khi hắn khảo hạch Luyện Đan Sư nhất phẩm đã dùng tinh thần lực điều khiển một lúc năm loại linh thảo phối trộn theo tỷ lệ thập phần chính xác làm cho mấy vị trưởng lão ở dược viên bất ngờ một hồi.
Theo như giảng dạy của sư phụ hắn cảnh giới tu luyện tinh thần lực gồm có mười cảnh giới: Nhất Thể, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Đạo, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Dương, và Thập Hợp.
Ở cảnh giới đầu tiên Nhất Thể thì hầu như ai cũng đạt đến bởi đây là tinh thần lực tự nhiên bẩm sinh đã có của mỗi người, tuy nhiên độ mạnh yếu lại phụ thuộc vào thiên phú tinh thần lực của người đó.
Cảnh giới thứ hai cũng là cảnh giới hiện tại của Vũ Phàm - Lưỡng Nghi, cảnh giới mà phàm nhân gọi là nhất tâm nhị dụng có thể phân tâm làm nhiều việc cùng lúc, hiện tại hắn đã tiếp cận đến Lưỡng Nghi cao đẳng, cùng lúc có thể điều khiển mười lăm vật thể.
Hơn nữa cũng đã có dấu hiệu muốn đột phá đến Tam Tài cảnh giới, màu sắc thần hồn bản nguyên bên trong thức hải của Vũ Phàm cũng đã chuyển màu, bắt đầu có màu xanh nhạt xen kẽ màu trắng, ngày hắn đột phá cũng không còn xa.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc cơ kỳ bình thường nếu không tu luyện tinh thần lực thì chỉ dừng lại ở cảnh giới Nhất Thể cao đẳng, hiếm hoi lắm mới có người đặt chân vào Lưỡng Nghi sơ đẳng nhờ vào thiên phú siêu việt, mà muốn được như vậy thiên phú tinh thần lực của người này ít nhất cũng phải là Thiên giai trở lên.
Tạm gác chuyện này sang một bên, Vũ Phàm quay sang điều phối giải dược và độc dịch chuẩn bị cho mấy ngày tới tiến vào bí cảnh.
Đến nửa đêm, ngoài trời tối mịt, chỉ nghe tiếng dế kêu réc réc xung quanh mấy bụi cỏ rậm rạp, lúc này Vũ Phàm toàn thân hắc y che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, cẩn thận mở cửa ra nhìn ngó xung quanh một hồi rồi hắn phi thân tiềm hành ở trong bóng tối.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đi lòng vòng qua mấy con đường ngoằn nghèo, xác định không có người bám theo, mới đổi hướng đi sâu vào rừng trúc, hắn đi qua cả khu vực chợ đen hôm trước tầm một dặm thì đến một mỏm đá lớn, Vũ Phàm lại nhìn một lượt xung quanh rồi đặt tay lên đó, một cái cửa động bí mật mở ra.
Vũ Phàm men theo cầu thang đi xuống bên dưới, mặc dù lúc này đã là nửa đêm nhưng bên dưới có không ít người đang giao dịch mua bán.
Vũ Phàm đi đến một góc khuất trong động, hắn dựa lưng vào vách tường rồi nói.
- Đồ của ta đã có chưa?
Chỉ thấy từ bên trong quăng ra một cái túi trữ vật cỡ nhỏ, Vũ Phàm nhặt lên mở ra xem xét một lúc rồi mới thu lại đồ vật ở bên trong vào không gian giới chỉ của hắn.
Vũ Phàm lấy ra năm trăm viên Luyện Khí Đan bỏ vào bên trong túi trữ vật rồi ném trả lại vào bên trong.
Ra khỏi động phủ bí mật Vũ Phàm không có quay trở lại phòng của mình ngay mà lại đi lòng vòng đến một chỗ vắng vẻ để thử vũ khí.
Lần này hắn đặt người ta làm một cái ám khí gọi là Vô Thanh Tụ Tiễn, có thể đeo ở cánh tay, được hắn điều chỉnh một chút dùng phi châm làm tên.
Lần trước trong lúc giết ba tên tà phái Vũ Phàm liền phát hiện ra rằng nếu như vừa có thể chém ra kiếm khí cùng lúc lại bắn ra ám khí sẽ mang lại hiệu quả công kích tốt hơn.
Vũ Phàm truyền chân khí vào bên trong Vô Thanh Tụ Tiễn thông qua tiếp xúc ở cánh tay, sau đó lại dùng tinh thần lực để kích hoạt nó, ba cái phi châm lập tức bay ra, tốc độ nhanh vô cùng, xuyên thủng qua cả một viên đá lớn hai người ôm trước mặt, cắm sâu vào bên trong mặt đất.
Phập ...!Phập!
"Không tồi!" Vũ Phàm vui vẻ nhận định.
Hắn đột nhiên dùng tay đánh một quyền Cách Sơn Chấn Quyền chấn nát tảng đá, xong xuôi hắn cúi người nhặt lại bốn thanh phi châm rồi mới rời đi tránh để lại dấu vết cho người khác truy tới.
Vũ Phàm thả thần thức kết hợp với ngũ quan cảm nhận xung quanh một lượt cẩn thận rồi mới tung người rời đi, biến mất vô thanh vô tức trong bóng đêm.
— QUẢNG CÁO —
Kể từ cái ngày bi kịch đó Vũ Phàm hiểu rõ một điều: "người không vì mình trời tru đất diệt", cho nên lúc nào cũng vậy hắn đều cẩn thận chuẩn bị chu đáo nhất có thể..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.