Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 54: Thần Long Bát Bộ Thân Pháp!






Ở Đạo Tiên sơn môn, nam đệ tử và nữ đệ tử phải ở hai nơi riêng biệt, nên sau khi Vũ Phàm và Ngưng Nhi xuống Phi Thuyền liền tạm biệt nhau trở về tệ xá của mình ở ngoại môn.
- Sư huynh, cảm ơn huynh đã chăm sóc cho Ngưng Nhi mấy tháng vừa qua!
Ngưng Nhi vẻ mặt có chút e thẹn nói lời cảm ơn với Vũ Phàm, nhìn thấy Vũ Phàm vẫn mang bùa bình an ngày trước nàng đưa cho hắn, trong lòng Ngưng Nhi liền trở nên vui vẻ vô cùng.
- Sư muội quá lời rồi, là hai ta chiếu cố lẫn nhau mới phải, đa tạ sư muội đã bầu bạn với ta sáu tháng vừa qua!
- Ân!
Nói rồi Vũ Phàm lập tức rời đi, để lại Ngưng Nhi tần ngần nhìn theo bóng lưng của hắn.
Ngô Vũ Thiên thấy Vũ Phàm đã đi xa liền tiếp cận Ngưng Nhi, hắn nho nhã mở lời
- Ngưng Nhi muội muội, tối mai ta có làm một bữa tiệc nhỏ mừng chúng ta khải hoàn trở về nên muốn mời muội đến chung vui!
- Đa tạ hảo ý của sư huynh, nhưng ngày mai Ngưng Nhi còn có việc bận, thứ cho sư muội không thể nhận lời.
Nàng nhã nhặn từ chối tên họ Ngô rồi lập tức rời đi.
- Hừ! - Ngô Vũ Thiên hừ lạnh, hắn phất tay áo bực dọc rời đi, tên thủ hạ ở một bên hỏi nhỏ:
- Sư huynh, vậy huynh định như thế nào?
- Còn như thế nào được nữa? - Hắn tức giận quát lớn.

Vũ Phàm đứng trước gian phòng của mình lấy tay nhẹ đẩy cửa bước vào trong, khác với tưởng tượng khung cảnh đầy bụi bặm của hắn, ở bên trong sạch sẽ gọn gàng vô cùng, dường như ngày nào cũng có người đến lau dọn giúp hắn.
Vũ Phàm lấy ngón tay quệt một đường lên mặt bàn, quả nhiên sạch bong hắn nhoẻn miệng cười, hẳn là tên mập mạp đã làm việc này.
Đúng như Vũ Phàm nghĩ, Hứa Chu Tử trên vai vắt một cái khăn đang vui vẻ bước tới, vừa thấy Vũ Phàm hắn đã lao đến ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nhìn như sắp mếu.
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Phàm sư huynh, đệ còn tưởng huynh bỏ đệ đi luôn rồi chứ!
Vũ Phàm thấy hắn như vậy, cười lớn một hồi, lấy tay vỗ vỗ vai hắn, giọng vui vẻ nói:
- Ta còn chưa đột phá Trúc Cơ kỳ có thể đi đâu được cơ chứ! An tâm nếu ta có rời đi sẽ báo trước cho ngươi một tiếng!
Tên Hứa Chu Tử ngoài mặt vui vẻ hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn buồn không thôi
Hắn cũng cảm nhận được khí tức của Vũ Phàm đã mạnh hơn nhiều so với lúc trước, cảm giác như sắp đột phá Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên, nếu theo cái đà này chỉ qua hai năm nữa Vũ Phàm sẽ đạt đến Trúc Cơ kỳ.
- Sư huynh, có thể mang đệ đi theo được không?
Vũ Phàm vỗ vỗ vai của tên mập rồi thở dài một hơi, chuyện này hắn cũng đã nghĩ tới.
Nhưng ở đây tên mập còn được tông môn hỗ trợ bồi dưỡng tu luyện, còn khi đến Thương Huyền tông hắn chưa rõ tình hình ra sao, lỡ như Chu Tử không được theo hắn vào bên trong, chẳng khác nào đánh mất cơ duyên của Chu Tử ở Đạo Tiên sơn môn.
Lúc ấy mọi thứ lỡ dở chỉ tổ thiệt thòi cho Hứa Chu Tử mà thôi, Vũ Phàm dự định sẽ sắp xếp cho Hứa Chu Tử gia nhập vào Lăng gia hoặc Tần gia, nhờ hai người Tần Ngạo và Lăng Mộng Nhi chiếu cố tên mập này thay cho hắn.
- Ta không thể, ngươi tốt nhất vẫn là nên an ổn ở đây tu luyện! Một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Vũ Phàm trả lời tên mập, đồng thời an ủi hắn một câu.
Nói rồi hai người bọn họ trò chuyện một lúc rồi Hứa Chu Tử mới rời đi trả lại không gian yên tĩnh cho Vũ Phàm nghỉ ngơi.
Đầu buổi chiều, sau khi đã sắp xếp xong xuôi sinh hoạt ở trong phòng, Vũ Phàm liền tiến về Vũ Kỹ Các lựa chọn công pháp để tranh thủ sớm ngày tu luyện.
Công pháp tu luyện Thân Pháp cũng tương đối ít, cho nên Vũ Phàm không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn, sau một hồi suy xét kỹ lưỡng Vũ Phàm hắn quyết định học tập môn công pháp Thần Long Bát Bộ.
Dựa theo mô tả của môn công pháp này, khi tu luyện đến đại thành có thể di chuyển nhanh như thần long thấy đầu không thấy đuôi một ngày có thể đi vạn dặm, trong lúc đối chiến muốn tiến liền có thể tiến, muốn lui liền có thể lui không gì có thể cản, hơn nữa bộ pháp quỷ dị khó đoán, uyển chuyển như thần long bay lượn tầng mây.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều thi triển công pháp này tiêu hao chân khí không nhỏ hơn nữa phương pháp tập luyện cũng tương đối hà khắc, phải luyện tập ở dưới đáy sông mượn lực nước nghịch lưu để luyện tập.
Mà việc này đối với Vũ Phàm tuyệt đối là có lợi không có hại, một công đôi việc hắn vừa có thể luyện tập thân pháp lại vừa có thể luyện tập nhục thân nên liền lựa chọn công pháp này để học tập.
Ba tháng sau, tiết trời cuối đông chớm xuân, trời vẫn rét từng cơn cắt da cắt thịt, vẫn chưa có dấu hiệu ấm trở lại, mùa đông năm nay có vẻ kéo dài hơn mọi năm.
Dưới chân thác, nước đang ầm ầm chảy về hạ nguồn, lực nước ở phụ cận chân thác rất lớn, nội lực dòng chảy mạnh mẽ đến độ có thể đẩy mọi thứ cản đường về phía trước.
Lúc này sâu bên dưới đáy sông có một thiếu niên trẻ tuổi thân thể vạm vỡ tràn đầy sức sống đang dùng hết sức lực bình sinh di chuyển theo một lộ tuyến kỳ dị đi ngược về phía chân thác.
Dòng chảy bên dưới con sông ầm ầm nện lên thân thể của hắn, liên tục cản bước tiến của Vũ Phàm một cách mạnh bạo, hắn khó nhọc đi về phía trước, chân khí trong cơ thể một phần liên tục tỏa ra khắp thân thể để bồi dưỡng nhục thân, một phần liên tục cung cấp chân khí duy trì bộ pháp Thần Long Bát Bộ.
Vũ Phàm liên tục luyện tập môn thân pháp này trong vòng ba tháng thời gian đến nay cũng đã nhập môn, coi như cũng không tệ, mặc dù nhìn hắn ở dưới này có chút nặng nề chậm chạp nhưng khi lên bờ tuyệt đối là nhanh đến khoa trương.
Một khi tu luyện đến tiểu thành, hắn liền không cần phải ở dưới đáy sông luyện tập nữa mà có thể luyện tập môn thân pháp này ở bất cứ đâu.
Mặt trời cũng đã dần ló dạng, từng ánh nắng xuyên qua tầng nước ánh xạ thành từng tia sáng lung linh ở dưới đáy sông.
Vũ Phàm liền thu công, nhanh chóng từ bên dưới mặt nước trồi lên, đến mặt nước hắn vọt thẳng lên không trung như tên bắn rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên bờ, nhẹ rũ mình một cái rồi giơ tay chào Lăng Mộng Nhi.
- Lăng sư tỷ, tìm đệ sớm như thế này là có chuyện gì a?
Lăng Mộng Nhi bĩu môi nói:
- Ngươi lúc nào cũng vậy, bộ không có việc gì không được tìm ngươi sao?
Nàng giận dỗi hừ lạnh giả bộ quay mặt đi chỗ khác, Vũ Phàm cười ngượng một cái rồi đáp lời nàng:
- Lăng sư tỷ, đệ cũng không phải là có ý đó!
Lăng Mộng Nhi giọng giận dỗi nói: — QUẢNG CÁO —
- Kệ ngươi! Đây, Nhất Niệm của ngươi đã cải tạo xong, ngươi tự mình đến kiểm tra đi!
Vũ Phàm tâm niệm khẽ động Nhất Niệm kiếm liền bay vụt về phía hắn, kiếm đã cầm chắc tay hơn trước, nhưng cảm giác rất vừa vặn, thân kiếm được đúc kiên cố ổn định, lưỡi kiếm sắc bén hơn rất nhiều.
- Hảo! - Vũ Phàm buông lời khen ngợi.
Mấy tháng trước hắn nhờ Lăng Mộng Nhi thông qua mối quan hệ của nàng mà gửi gắm cải tạo lại Nhất Niệm kiếm trở thành một thanh Nhân giai tinh phẩm binh khí, chuẩn bị cho hắn sau này đi về Thương Huyền tông.
Kiếm dùng đã quen tay nên hắn không muốn đổi hơn nữa tâm niệm tương thông nên đành phải bỏ ra hơn năm trăm viên Luyện Khí Đan để cải tạo và nâng cấp.
- Hứ, ta phải bỏ biết bao nhiêu tâm tư mới giúp ngươi được, vậy mà ngươi chỉ quan tâm đến thanh kiếm!
Lăng Mộng Nhi hừ lạnh lên tiếng trách hắn, Vũ Phàm mới nhận mình thất lễ, liền chắp tay nói với nàng:
- Lăng sư tỷ, là ta sai, mong tỷ rộng lượng bỏ qua!
- Được, vậy ngươi phải đáp ứng ta một chuyện!
- Mời sư tỷ cứ nói!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.