Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 124: Triệu Hoàng Yết Tâm Tư





Sáng sớm hai ngày sau,
Bên trong Khương phủ, Bạch Khởi ba chân bốn cẳng chạy đến hậu viên, cước bộ của tên nhóc này bây giờ đã bắt đầu có chút hình thái, hô hấp cũng có phần ổn định hơn trước, so với trang lứa cũng coi như là không tệ.
Quách lão đứng ở đằng xa, tùy hứng ném một viên đá nhỏ về phía Bạch Khởi với lực đạo vừa phải, viên đá bay vọt về phía tên nhóc làm nó giật nảy mình, nhảy lùi lại né tránh, đôi mắt láo liên cảnh giác nhìn xung quanh, điệu bộ hệt như Vũ Phàm lúc luyện võ.
"Ha ha ...!đúng là chủ nào tớ nấy!"
Lão cười cười, vui vẻ gật gù nhìn đứa trẻ ở trước mặt.
"Quái, là ai ném ta?" Bạch Khởi nghĩ nghĩ, rồi lấy tay vuốt vuốt lồng ngực dẹp xuống hiềm nghi trong lòng mình, nó lại tiếp tục chạy về phía hậu viên.
- Công tử, công tử ...!
Vũ Phàm vừa diễn luyện xong bài Trường Sinh Công nên cả người tỏa ra sinh cơ bừng bừng không dứt, khí chất cũng vì vậy mà siêu phàm thoát tục làm cho Bạch Khởi nhìn đến ngây ngốc, bất chợt đôi mắt nó ánh lẻ vẻ quyết tâm một lòng muốn trở thành tu sĩ như Vũ Phàm vậy.
Tiếu Ngưng Nhi nhỏ giọng hỏi nó:
- Nhóc con, có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp như vậy?
Bạch Khởi cung kính đáp:
- Thưa tiểu thư, thưa công tử, Kiếm Vương đại tiên nhờ người gửi thư cho công tử.
Vũ Phàm nhíu mày, hắn nói:
- Mau đưa ta xem.
Bạch Khởi cung kính giơ lên ngọc giản trong tay, nhưng nó vẫn đứng ở ngoài cổng hậu viên, không dám tiến vào nửa bước, đây là quy định chung của tất cả các phủ trong Trung Thổ thành, Khương phủ cũng không ngoại lệ.
Vũ Phàm dùng thần thức nhấc bổng ngọc giản lên, đưa đến trước mặt, một nguồn tin tức khổng lồ truyền vào thức hải của hắn.
Tiếu Ngưng Nhi đứng ở một bên thấy Vũ Phàm có vẻ đăm chiêu, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Phu quân, ổn chứ?

Vũ Phàm khẽ thở dài, hắn nói:
- Có lẽ ta phải đi xa một chuyến ...
- Ân ...!khi nào thì chàng rời đi?
Vũ Phàm nhìn Tiếu Ngưng Nhi một cái thật sâu, hắn lấy tay vuốt tóc mai của nàng, đôi mắt có chút ưu phiền, đối với hắn, bây giờ nàng là người thân duy nhất còn ở bên cạnh hắn.
- Khoảng giữa mùa thu năm nay, đây đến đó ước chừng cũng 5 tháng nữa, sư phụ hẹn gặp ta ở Ẩn Nặc Thành vào đầu mùa đông.
- Ân, muội biết rồi.
Nói rồi nàng quay người nói vọng vào bên trong.
- Diệm Cơ, ngươi mau ra xem ai đến thăm ngươi này.
Diệm Cơ nghe thấy vậy chạy ùa ra ngoài, nó nhảy cẫng lên vì sung sướng.
- A ...!ca ca ...!— QUẢNG CÁO —
Ở ngoài cổng hậu viên Bạch Khởi sớm đã giang rộng hai cánh tay đón Diệm Cơ đang chạy ở phía trước mặt.
Tiếu Ngưng Nhi nép người vào vai của Vũ Phàm, ánh mắt trìu mến nhìn hai đứa nhỏ, thấy bọn chúng vui vẻ cũng làm trái tim nhỏ bé của nàng có chút ấm áp kỳ lạ.
Để hai đứa nhỏ gặp nhauvui vẻ được một lúc Vũ Phàm mới lên tiếng nhắc nhở bọn nhỏ quay về làm việc của mình.
Trước khi Bạch Khởi rời đi, Vũ Phàm cũng muốn xem xét thể trạng của nó một chút.
Hắn chỉ bước ra hai ba bước chân, đã đứng trước mặt Bạch Khởi, hắn đặt tay lên bả vai của đứa nhỏ, truyền một tia chân khí vào bên trong nội thể xem xét.
"Không tệ, kinh mạch cũng đã được đả thông một chút, nhưng vẫn còn quá nhiều tạp chất lưu lại, nhưng cũng không đến nỗi tệ vẫn có hy vọng a!"
Vũ Phàm đưa cho Bạch Khởi thêm một bình Tịnh Thủy linh dịch pha loãng, nói với hắn:
- Mỗi sáng sớm uống một giọt trước khi luyện tập Trường Sinh Công.
- Dạ vâng thưa công tử.
Nói rồi hắn dẫn Tiếu Ngưng Nhi rời đi, hôm nay hắn muốn đưa nàng đi dạo một vòng quanh Trung Thổ thành, sẵn tiện đến gặp Triệu gia huynh muội, Triệu Hoàng Yết và Triệu Lệ Dĩnh.
Bạch Khởi cẩn thận cất bình ngọc vào trong túi áo, xong xuôi hắn còn lấy tay vỗ vỗ mấy cái cho an tâm, rồi nó cúi đầu thật sâu cáo biệt hai người Vũ Phàm và Ngưng Nhi.
...
Triệu Lệ Dĩnh cẩn thận nhìn nam tử đang tiến về phía nàng ở đằng xa, mấy ngày trước nàng vẫn có chút xem thường hắn, nhưng bây giờ nàng lại có cảm giác nhìn không thấu đối phương, đột nhiên nàng nhớ đến câu nói của ca ca nàng ngày trước về hắn.
Triệu Hoàng Yết thấy Vũ Phàm liền đứng dậy, ngữ khí vô cùng hòa nhã nói.
- Khương huynh, lâu ngày không gặp!
Vũ Phàm chắp hai tay nói với hắn:
- Triệu huynh, lâu ngày không gặp!
Nói rồi, Hoàng Yết đưa tay ngỏ ý mời Vũ Phàm và Ngưng Nhi ngồi xuống cùng hai huynh muội bọn họ đối ấm.
Triệu Hoàng Yết ngoại giao cũng rất khôn khéo, suốt cả một buổi trò chuyện hắn không hề nhắc đến chuyện thực lực chân chính của Vũ Phàm, bởi bản thân y cũng biết rõ đây là một trong những chuyện mà Vũ Phàm không muốn bàn luận quá nhiều, cũng vì vậy mà hảo cảm của Vũ Phàm đối với Hoàng Yết cũng tăng lên một bậc.
Nói chuyện được một lúc thì Hoàng Yết thấp giọng nói:
- Mấy hôm trước ta vừa nhận được tin báo Chu Liệt Quốc đã thất thủ ở biên giới phía Nam, Thất Đại Tà Phái đã tràn vào bên trong đánh giết và cướp bóc khắp nơi ở khu vực phía Nam.
Vũ Phàm đang nâng chén rượu lên thì đột nhiên khựng lại một chút, hắn nở một nụ cười khổ, thở dài một hơi rồi nói:
- Ài, cái kết cục này, ngày đó ta cũng đã sớm đoán ra.
Hoàng Yết nhíu mày, hắn hỏi lại Vũ Phàm.
- Lời này của Khương huynh là có ý gì? Xin Khương huynh nói rõ.
Vũ Phàm sắc mặt đượm buồn, hắn nói:
- Bên trong Chu Liệt quốc hoàng triều có người của Thất Đại Tà Phái, hơn nữa, tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ là điều thứ nhất.
Hơn nữa, chuyện chiến sự này vốn dĩ quan trọng, lại trở thành một cuộc khảo hạch năng lực của các vị công tử hoàng tộc, nếu là người tài thì không nói, nhưng ta đa phần là kẻ ham sống sợ chết, ham vinh hoa hư ảo, lấy tính mạng binh sĩ phục vụ cho mục đích riêng của bản thân là điều thứ hai.
Và cuối cùng là, hoàng triều Chu Liệt quốc không có đủ phân lượng để hiệu triệu quần hùng.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Yết gật gù, lời của Vũ Phàm nói không sai biệt là mấy so với tình báo của Triệu gia, điểm này cho thấy khả năng của Vũ Phàm quan sát rất tốt, đây không phải là thứ mà bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng đưa ra nhận định một cách rõ ràng như vậy.
- Vậy theo huynh thấy, Chu Liệt quốc có hy vọng hay không? Có thể nào diệt trừ nội gian trước rồi đối phó với quân chủ lực sau?
Vũ Phàm chợt cười khổ, hắn nói:
- Nội gian đã tồn tại ở trong Chu Liệt quốc một thời gian dài, thế lực cũng đã cắm rể vững chắc, muốn diệt trừ sạch sẽ nội gian thì hoàng triều Chu Liệt quốc cũng tổn thương nguyên khí trầm trọng, mà vậy lại là cơ hội thuận lợi cho đám Thất Đại Tà Phái đẩy mạnh tiến công, mặc dù chúng sẽ có tổn thất, nhưng tính kỹ thì lại có thể nắm được Chu Liệt quốc trong tay, nên có thể nói, bọn chúng chính là kẻ mong chờ nội chiến nhất.
Hoàng Yết gật đầu, hắn uống cạn chén rượu trong tay, hoàn toàn đồng ý với lời của Vũ Phàm, hắn lại hỏi tiếp:
- Vậy theo Khương huynh phải làm sao?
Vũ Phàm cười nhạt:
- Hoàng triều Chu Liệt quốc không hiệu triệu được quần hùng, một phần là không có cao nhân áp chế quần hùng, một phần là lợi ích bỏ ra chưa đủ hấp dẫn để nhân sĩ tu chân giới bán mạng cho hoàng triều, giải quyết được hai vấn đề này liền có thể hiệu triệu quần hùng chống lại địch nhân.
Triệu Lệ Dĩnh lập tức chen lời, nàng nói:
- Khương huynh nói thì dễ, nhưng làm thì khó, hoàng triều Chu Liệt quốc lấy đâu ra cao nhân có thực lực siêu việt hết thảy các tông môn ở nội quốc?
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Đúng là hoàng triều Chu Liệt quốc không có cao nhân nào đủ sức làm như vậy, nhưng mẫu quốc thì có, chỉ là Chu Liệt Quốc chưa xuất ra đủ cái giá mà họ mong muốn mà thôi.
Triệu Lệ Dĩnh lại chen lời hắn:
- Nói như huynh thì vẫn là phải chịu thiệt thòi!
Vũ Phàm cười lớn, hắn nói:
- Nếu như không chịu thiệt thòi trước mắt, lấy gì ổn định đại cục về sau? Hơn nữa, tình thế hiện tại cũng đã chứng minh cho lối suy nghĩ của hoàng triều Chu Liệt quốc là sai, họ quá tính toán chi li, làm đại sự mà cái lợi nhỏ không buông được, lại chỉ muốn tay không bắt giặt thì không thể nào mà thành công.

Hoàng Yết gật đầu tán thành ý kiến của Vũ Phàm.
- Ta đồng ý với Khương huynh, hoàng triều Chu Liệt không muốn bỏ ra tài nguyên để hiệu triệu thiên hạ, thậm chí ngay cả mời chào cao thủ cũng do dự không quyết, chỉ hy vọng dựa vào uy danh của hoàng triều để chiếm lợi cho nên mới rơi vào kết cục hôm nay.
Vũ Phàm lại nói.
- Đó là một chuyện, chuyện tiếp theo là chế độ quân công không thích hợp, chế độ quân công mà hoàng triều Chu Liệt quốc áp dụng, thực ra chỉ có lợi cho hoàng tộc kinh đô mà thôi, mà nhiều người cũng nhận ra điểm này, thành ra bọn họ cảm thấy không phục, lòng quân bất trung, điều binh tất bại.
- Đúng vậy!
Hoàng Yết nói tiếp.
- Ta thấy quân đội của Chu Liệt quốc phải chia nhỏ đội ngũ hơn nữa, mỗi nhóm một nhóm trưởng, nhiều nhóm một đội trưởng, nhiều đội một phu trưởng, để binh sĩ có thể giám sát lẫn nhau, phòng trừ gián điệp, luận công thăng chức cho người có tài, mới hy vọng có thể ổn định đội ngũ, tạo động lực cho binh sĩ phấn đấu.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Tư tưởng chuyên quyền của hoàng tộc Chu Liệt quốc quá lớn, muốn quyền lực tập trung vào con cháu hoàng tộc, cho nên một người lại được quản lý rất nhiều nhân mã, dưới trướng lại không cho phân cấp, dẫn đến quân đội lỏng lẽo, chỉ huy tác chiến cũng khó khăn, đây chính là điểm yếu chí mạng của bọn họ.
Lời này của Hoàng Yết và Vũ Phàm không sai, Vũ Phàm nhớ lại ngày đó ở chiến trường, khi bị Hồ Di Hòa sai tấn tiền đồn của địch nhân, nhưng cũng chỉ có thể hành động theo nhóm bình đẳng, một nhóm nhỏ không có nhóm trưởng chỉ huy, hoàn toàn dựa vào lời của Hồ Di Hòa giao phó lúc ban đầu mà tác chiến, lâm trận không có người dẫn đầu, không ai nghe ai, mạnh ai nấy đánh, mạnh ai nấy chạy, thất bại là điều hiển nhiên.
Sau trận chiến đó, Vũ Phàm liền nhận ra điểm mấu chốt này, hắn liền nhớ kỹ trong lòng, sau này xây dựng thế lực của bản thân, hắn sẽ tận lực né tránh đi chuyện này, tránh đạp lên vết xe đổ của tiền nhân.
Vũ Phàm chợt nhớ lại khung cảnh khốc liệt ngày trước, miệng hắn thấy đắng chát, hắn nâng vội chén rượu trong tay uống cạn.
- Mà sao Triệu huynh lại nhắc đến chuyện này? — QUẢNG CÁO —
Triệu Hoàng Yết cười cười rồi nói:
- Ta muốn nhúng tay vào phương Bắc!
Vũ Phàm gật gù, hắn nói:
- Vậy ...!
Hoàng Yết chen ngang.
- Ta biết huynh xuất thân từ Thanh Sơn, nên muốn nghe ý kiến của Khương huynh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.