Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 122: Sơ Lộ Phong Quang





Nhậm Phi Phi thấy Vũ Phàm cũng biết đường bảo vệ mặt mũi của sư phụ hắn, Nhậm Thiên Hành, vốn cũng là ca ca của nàng, nên hảo cảm của nàng dành cho Vũ Phàm cũng tăng lên một ít, nàng liền quyết định giúp đỡ hắn một tay.
- Ta thấy Khương Chính Hạo chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ, đấu với Trần Bình Trọng Trúc Cơ hậu kỳ có chút thiệt thòi, nên ta đề nghị phong ấn tu vi của Trần Bình Trọng lại ngang bằng với Khương Chính Hạo, chỉ so đấu kiếm kỹ, không so đấu tu vi để đảm bảo công bằng các vị thấy như thế nào?
Lời nói của nàng không to không nhỏ, nhưng khắp khán đài đều nghe thấy, chúng đệ tử ngoại môn ở đây hầu như đều đồng tình với quan điểm này của nàng, Trần Bình Trọng thân là Trúc Cơ kỳ thất trọng thiên, cộng thêm một thân thực lực không tồi, nằm trong năm mươi người mạnh nhất ngoại môn, nếu như không phong ấn tu vi mà giao đấu thì quả thật cửa thắng của Vũ Phàm không cao.
Thiên phú là một chuyện, nhưng đánh vượt cấp lại là một chuyện khác, nhất là khi đối thủ của hắn, cũng có thực lực không tệ.
Thất trưởng lão trong lòng hừ lạnh, vốn dĩ lão còn nghĩ mượn được Trần Bình Trọng trấn áp Vũ Phàm, nào ngờ nhảy ra một cái Nhậm Phi Phi phá hỏng chuyện tốt của lão, nhưng lão cũng không thể hiện sự bất bình gì ra ngoài, ngoài mặt lão vẫn vui vẻ đáp ứng lời của nàng:
- Nhậm Phi Phi trưởng lão nói cũng không sai, như vậy đi, ta đồng ý chỉ so đấu kiếm kỹ, hơn nữa, ta sẽ đích thân phong ấn tu vi của Trần Bình Trọng lại, chư vị không có dị nghị gì chứ?
Lão là sư phụ của Trần Bình Trọng, lão đã lên tiếng nói như vậy, ai lại đi tranh với lão làm gì cơ chứ.
Mị Cơ nhấc chén trà đưa lên miệng, khẽ nhấm nháp một ngụm, nàng nhìn thất trưởng lão đầy ẩn ý, dù không ai nói gì, nhưng cũng không ít người suy đoán nhất định thất trưởng lão sẽ giở trò, bởi nếu lão thật sự công tâm, sẽ để cho người khác phong ấn tu vi của Trần Bình Trọng.
Thân ảnh lão chớp động liền xuất hiện trước mặt Trần Bình Trọng, lão đặt tay lên hạ bộ của hắn, bắt đầu phong ấn đan điền, lão nói:
- Đừng làm ta thất vọng!
Trần Bình Trọng khuôn mặt có chút biến sắc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vốn dĩ hắn còn nghĩ sư phụ hắn sẽ phong ấn tu vi hắn xuống Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thực tế lại không phải như vậy, lão chỉ phong ấn đến Trúc Cơ tứ trọng thiên mà thôi.
Lão cố ý nói to:
- Ta thấy bình thường ngươi bộc phát chiến lực trong lúc chiến đấu cũng không tồi, cố gắng phát huy đừng để sơn phong ta mất mặt!
- Vâng thưa sư phụ!
Trần Bình Trọng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, liền hiểu dụng ý của lão, chỉ cần hắn khéo léo một chút là được.
Hắn liếc mắt nhìn Vũ Phàm một cái thật sâu, "tiểu tử ngươi dám vũ nhục ta, ta trả lại cho ngươi gấp trăm lần, khặc khặc", hắn đắc ý lui về một bên tỷ võ đài, chờ Vũ Phàm phi thân xuống.
Trên đài cao, Vũ Phàm thay vì phi thân xuống như nhiều người dự đoán, hắn lại chọn đi bộ, làm mấy vị trưởng lão có mặt ở đây cũng phải bật cười, bọn họ nó nhỏ với nhau.
- Tính ra từ chỗ hắn đến trung tâm tỷ võ đài cũng khá xa, nếu như phi thân không tới thì thật là mất mặt, lựa chọn này cũng không tồi, ha ha ...
- Ha ha ...!ta lại thấy thà phi thân có mất mặt một chút còn hơn là đi bộ như thế này ...!ha ha ...
Những người khác thì có lẽ sẽ nghe không rõ, nhưng Vũ Phàm lại khác, hắn nghe rất rõ những lời bàn tán này, nhưng hắn cũng chỉ cười thầm mà thôi, hắn có dụng ý khác nên mới làm như vậy.

Trần Bình Trọng thấy Vũ Phàm bày ra bộ dạng như vậy trong lòng cũng cười lạnh, tuy hắn bị phong ấn tu vi nhưng trình độ thân pháp vẫn còn đó, hắn nghĩ nghĩ, cuộc chiến lần này với Vũ Phàm, hắn thắng là cái chắc.
Ngoài mặt, y vẫn thể hiện bộ dáng kiên nhẫn, đạo mạo, chờ Vũ Phàm tiến lên tỷ võ đài.
Lúc Vũ Phàm đã đứng trước mặt hắn, hắn nói:
- Khương sư huynh, nếu huynh không ngại, ta có thể chỉ điểm thân pháp cho huynh một chút.
Bên ngoài khán đài, từng trận cười nhỏ vang lên ở khắp mọi nơi, chuyện này quả thật là hài hước.
Vũ Phàm chắp tay nói:
- Đa tạ hảo ý của Trần sư đệ, mong sư đệ chỉ điểm!
Trọng tài tuyên bố một lượt các quy tắc, rồi nhìn hai người bọn họ, lão nói:
— QUẢNG CÁO —
- Hai người các ngươi đã rõ chưa?
- Đã rõ thưa trưởng lão!
Cả hai đồng thanh đáp lời, nghe thấy vậy, lão đạp nhẹ một cước, thân hình lão lướt đi trên mặt đất, bay ra khỏi tỷ võ đài, miệng nói:
- Ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu!
Trần Bình Trọng bởi vì che giấu tu vi nên lúc ban đầu liền tỏ ra yếu thế một chút, hắn điểm chân lùi lại, cẩn thận quan sát Vũ Phàm.
Đột nhiên hắn thấy khóe miệng của Vũ Phàm nhếch lên cười quỷ dị, hắn thầm kêu không ổn, nhưng đã chậm, Vũ Phàm điểm nhẹ chân xuống đất, thân hình hắn lao nhanh về phía trước, chớp mắt đã áp sát tới chỗ của Trần Bình Trọng.
- Cái gì?
Các vị trưởng lão lẫn đệ tử có mặt ở đây liền một trận kinh ngạc, nhanh, phải nói thân pháp của Vũ Phàm rất nhanh.
Trong tích tắc, Vũ Phàm rút kiếm ra khỏi vỏ, chém ngang một đường, Quang Lưu Kiếm lao nhanh như sấm, kiếm kình tạo thành một cơn cuồng phong bay về phía Trần Bình Trọng.
Tên Trần Bình Trọng bị bất ngờ, đành phải lùi lại, nhưng hắn cũng không phải dạng vừa, tay hắn nắm chặt kiếm, chém ra một chiêu Nộ Liên Trảm chặn lại thế công của Vũ Phàm.
Oành!
Kiếm kình của Vũ Phàm vậy mà chấn nát chiêu thức của tên họ Trần, ầm ầm lao tới, làm hắn buộc phải phi thân né tránh.
- Oa, Khương sư huynh quả nhiên không hổ danh là đệ tử của Kiếm Vương a!
- Mạnh thật!
Nhậm Phi Phi nở một nụ cười thỏa mãn, nàng cảm thấy Vũ Phàm càng lúc càng thú vị.
"Tên tiểu tử này, tâm tư cũng không nhỏ a!"
Trong phạm vi của Chu Võng Thúc Phược, nhất cử nhất động của Trần Bình Trọng đều bị Vũ Phàm nắm trong tay, hắn cũng lướt theo đối phương, liên tục oanh kích.
Luận về tốc độ, Vũ Phàm không ngại bất kỳ đối thủ nào, hắn theo đuổi chính là tốc kiếm.
"Chết tiệt, bị hắn gài rồi!" Trần Bình Trọng trong lòng kêu khổ không thôi, bây giờ hắn mới nhận ra lúc nãy là đối phương cố ý làm như vậy là để hắn nghĩ đối phương thân pháp yếu kém, liền mất đi phòng bị, giờ thế thượng phong đã nằm trong tay Vũ Phàm, hắn muốn lấy lại thế công, một là phải thoát ra khỏi vòng vây, hai là phải bộc phát chiến lực.
Trần Bình Trọng cẩn thận suy nghĩ, rồi liền đưa ra quyết định trước dùng thân pháp thoát khỏi vòng vây của Vũ Phàm, sau lại bộc phát chiến lực mới là tốt nhất, hấp tấp nóng vội bạo phát sẽ để lộ sơ hở mất.
Nhưng mà ngặt nỗi, hắn loay hoay nãy giờ, không thể nào thoát khỏi thế công của Vũ Phàm, đối phương không những thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, mà kiếm pháp cũng nhanh không kém, hắn tin rằng chỉ cần mình lơi tay một khắc thôi, liền sẽ bị Vũ Phàm đánh bại.
Vũ Phàm thấy Trần Bình Trọng càng lúc càng lúng túng, hắn càng tự tin mà ép tới, từ Huyễn Ảnh Kiếm Pháp dần dần chuyển sang Sát Long Kiếm Kỹ, thế công cũng vì vậy mà thay đổi, từ vây công tiêu hao sang trảm sát.
Các vị trưởng lão ở đây liền nhận ra điểm này, không ít người tấm tắc khen ngợi Vũ Phàm.
- Hảo, hai môn công pháp, vậy mà chuyển đổi vô cùng liền mạch, đúng là thiên tài kiếm đạo!
Thế công Sát Long Kiếm Kỹ vô cùng hung hãn, tên họ Trần liên tục bị Vũ Phàm chèn ép, sớm đã tiêu hao không ít, hơn nữa, hắn không tìm thấy sơ hở để phản công, một phút khinh thường đối phương lúc đầu, bây giờ hắn phải trả giá quá đắt.
Hắn thấy không thể nào dùng tốc độ phá vỡ vòng vây, liền quyết định mạo hiểm bộc phát chiến lực.
Hắn hét lớn đầy khí thế:
- Hoành Sơn Kiếm!
— QUẢNG CÁO —
BÀNH!
Kiếm chiêu của hắn lao nhanh về phía trước, nhưng lại chỉ đánh trúng tàn ảnh của Vũ Phàm, chiêu thức bùng nổ dữ dội không khí cũng bị chấn nát, nổ ầm ầm từng đợt, dư uy lan ra cả khán đài, làm bên ngoài một trận hô vang.
- Oa, thật đã con mắt nha!
Ngược lại, ở bên trong tỷ võ đài, Trần Bình Trọng thấy chiêu vừa rồi chém hụt, liền chửi thầm trong lòng.
"Mẹ nó! Tiếc thật!"
Vũ Phàm cười lạnh, hắn thấy cũng không cần phải dây dưa nữa, đột nhiên tốc độ của hắn tăng vọt.
- Cái gì? Khương sư huynh vẫn còn giữ sức kìa!
- Đâu, đâu ta thấy hai người bọn họ đều đang bộc phát chiến lực lần cuối nha.
Cả khán đài ồ lên một mảnh kinh ngạc, mọi người đều không ngờ rằng từ nãy đến giờ Vũ Phàm còn chưa bung hết sức lực.
Bồng Lai Kiếm trong tay của Vũ Phàm liên miên không dứt, lại phối hợp với thú hỏa, sức sát thương bùng nổ vô cùng vô tận, cả khán đài phút chốc bị bao phủ trong biển lửa lẫn kiếm quang.
"Là ngươi ép ta!"
Trần Bình Trọng gầm lên giận dữ, đột nhiên sức lực và tốc độ hắn tăng vọt, lao về phía Vũ Phàm mà đối chiến, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vì ai cũng hiểu, nếu là bộc phát chiến lực, tất không thể kéo dài.
Mà hắn bây giờ đang che giấu tu vi tứ trọng thiên, cộng thêm chiến lực bộc phát, đã ngang với Trúc Cơ lục trọng thiên, nhưng có điều hắn không biết, đó là cho dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đi chăng nữa, đụng phải Vũ Phàm cũng chỉ có một chữ chết.
Bởi hắn là Cổ Sư, thuộc tính tăng phúc từ cổ trùng đã giúp hắn đạt được ngưỡng chiến lực của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Vũ Phàm thấy y đột nhiên bạo phát mạnh mẽ liền nhận ra điểm không đúng, lập tức đạp cước lùi lại, hắn cười lạnh, nhử cho đối phương tung hết sức mà truy theo hắn.
Vũ Phàm như một cái bóng ma di chuyển trên tỷ võ đài, tên Trần Bình Trọng thực lực cũng không đến nỗi tệ, nhưng loay hoay nãy giờ vẫn không cách nào hóa giải được chiêu thức và thân pháp của Vũ Phàm, lúc này hắn càng lúc càng mất bình tĩnh.
Kéo dài thời gian không được, tốc chiến tốc thắng cũng không xong, hắn đã sớm không trụ nổi mới phải đưa ra quyết định như vậy.
Ngược lại, Vũ Phàm lại rất thong thả, hắn cắn nát Hồi Khí Đan ở trong miệng rồi nuốt xuống, chân khí nhanh chóng bổ sung lại phần tiêu hao.
Trong chiến đấu, kỵ nhất là nóng vội, tên họ Trần bây giờ vô cùng nóng nảy, một lòng muốn hạ gục Vũ Phàm, hắn chỉ chăm chăm phản công, nên đâm ra cũng để lộ sơ hở không ít.
Nhưng Vũ Phàm lại giả vờ như không thấy, cố ý dẫn dụ đối phương, tên họ Trần thấy mình đang dần lấy lại thế tiến công, nên càng đánh càng hăng, từ phòng thủ chuyển sang vây công, thế công cũng không thua kém gì Vũ Phàm lúc nãy.
Đột nhiên, Vũ Phàm cường ngạnh tấn công trở lại, Triền Nhạn Kiếm Kỹ và Thương Tùng Nghênh Khách nối tiếp nhau phản công đối phương, chỉ trong hai chiêu ngắn ngủi liền đánh vào điểm sơ hở của hắn, chọc lên bả vai hắn một vết thương nhỏ.
- Hay ...!hay quá!
Đám đệ tử ngoại môn reo hò không thôi, đây là trận đấu Trúc Cơ sơ kỳ mà bọn họ thấy kích thích nhất từ trước đến nay.
Doanh Tấn Khải mặt đen như đáy nồi, Trần Bình Trọng thân ở trong trận có lẽ không nhận ra, nhưng hắn ở bên ngoài quan sát, liền nhận thấy một điều, đó chính là chỉ khi Vũ Phàm cố ý muốn lui thì tên kia mới có thể công, nói cách khác, thế trận là do Vũ Phàm quyết định.
Đây là thực lực đáng sợ cỡ nào, con ngươi Doanh Tấn Khải co lại một chút, bản thân hắn cũng âm thầm tính toán lại chuyện của hắn và Vũ Phàm.

Trần Bình Trọng bị thương, phong độ liền rơi xuống một đoạn, trong lúc mất bình tĩnh, hắn lại bị Vũ Phàm đâm tới một kiếm nữa.
"Bạch Vân Xuất Tụ"
Oành ...!oành! — QUẢNG CÁO —
Kiếm khí đâm thẳng về phía trước, xuyên thủng đạo bào của tên họ Trần, may là hắn kịp né một chiêu này, nếu không đã bị Vũ Phàm đả thương bắp chân.
Nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Vũ Phàm lại ép tới.
"Đoạn Vĩ"
BÀNH!
Kiếm khí chí cương hung mãnh, lao về chỗ của tên họ Trần nhanh như thiểm điện, hết cách, hắn phải giơ kiếm lên chống đỡ, nếu như không phải so đấu bằng kiếm kỹ, hắn cũng không đến mức như này.
Hai tay hắn tê rần, ngực cũng lõm xuống một đoạn, mặt nhăn nhó vì đâu, có lẽ một chiêu vừa rồi lắm hắn bị nứt mấy cái xương.
Đột nhiên không khí như cô đặc lại, toàn bộ chân khí dồn về tay của Vũ Phàm, khí thế của Vũ Phàm cũng tăng vọt.
"Không ổn" Trần Bình Trọng kêu thảm trong lòng, hắn đạp cước lùi lại chạy trốn.
Vũ Phàm mặt mày nghiêm túc, cầm chặt Nhất Niệm trong tay, truy theo tên kia sát rạt.
Vũ Phàm liền thi triển Mai Hoa Kiếm dồn Trần Bình Trọng về một góc, tên này bây giờ chỉ có thể toàn lực thở dốc chống đỡ, ngay cả phản công cũng không có cơ hội.
Vũ Phàm quan sát không sai, tên này một khi phòng thủ, liền để lộ sơ hở ở vai trái, cũng là chỗ hắn đâm lúc nãy.
- Kết thúc thôi!
Dứt lời, Vũ Phàm liền thi triển Sát Long Kiếm kỹ, chém tới Trần Bình Trọng, kiếm khí mang theo uy áp cường đại, phủ xuống người tên họ Trần, ép đến hắn hô hấp cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt tái mép, hư ảnh chân long huyễn hóa sau lưng Vũ Phàm, theo mũi kiếm mà chém tới.
OÀNH!
Thân ảnh của Trần Bình Trọng như diều đứt dây bay ra khỏi khán đài, bất tỉnh nhân sự.
Thất trưởng lão thẫn thờ ngồi trên ghế, lão còn cho rằng tên họ Trần kia có thể trấn áp Vũ Phàm, nhưng lão đã sai rồi.
Vũ Phàm thu kiếm, chắp tay hành lễ bốn phương, tám hướng trong tiếng hò reo vang dội ở xung quanh.
- Khương sư huynh!
- Khương sư huynh!
- ....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.