Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 20: Đấu giá bắt đầu (hạ)




Giọng nói già nua của Trần trưởng lão từ tốn vang lên:
- Cô nương, chỉ nên gọi giá khi mình thật sự có đủ tài lực, bằng không thì đây không phải chỗ chơi đùa của nữ hài tử.
Nhân viên chủ trì giữ giọng trung lập nói ra:
- Việc này không trái với nội quy của Bách Ngư Đường. Nếu một người bị nghi ngờ là không thể trả tiền thì người đó cần phải chứng minh một chút. Luật của bổn đường cũng không chấp ghi nợ.
Dạ Vô Song gọi một hạ nhân vào, đưa hắn một cái nhẫn trữ vật, cũng lười nói chuyện với Trần trưởng lão.
Hạ nhân mang nhẫn trữ vật xuống cho nhân viên chủ trì, hắn vừa vận công nhìn vào trong nhẫn thì xanh cả mặt, lúng túng tuyên bố:
- Vị, vị tiểu thư kia có dư dả Tiên Thiên Linh Thạch để chi trả khoản tiền 100 viên…
Lúc này, Hương Hương mới hướng Trần trưởng lão cười nhạt một tiếng:
- Tiểu tử không biết điều.
- Phụt!
Lần này dù tầng hai có đồng loạt muốn thổ huyết thì cũng phải nuốt vào, không ai dám nói gì. Đây là một câu sỉ nhục ném thẳng vào mặt Trần trưởng lão, đám cá kèo như bọn họ hoàn toàn không thể gánh nổi trách nhiệm, nên cả đám đều hoàn toàn câm lặng, không dám nói gì để tránh bị lôi vào vũng nước đục.
Thế nhưng, lạ ở chỗ, bên phía Trần trưởng lão cũng không có đáp lời, chỉ im lặng không thèm nói gì.
Lúc này, Dạ Vô Song mới lười biếng hỏi:
- Ai ra giá cao hơn ta?
Nhân viên chủ trì bình tâm lại, gõ búa gỗ:
- Một trăm Tiên Thiên Linh Thạch lần một. Một trăm Tiên Thiên Linh Thạch lần hai!
Lúc này, Hồ lão bản mới khẽ gọi giá:
- Một trăm lẻ hai.
Cả lầu hai đồng loạt trợn mắt một cái:
- Ầy, quả thật là thương gia có khác, vượt qua một trăm viên Tiên Thiên Linh Thạch vẫn có thể bỏ ra được…
- Đây là vì ngươi thiếu kinh nghiệm thôi a.
- Ồ? Ta dỏng tai lắng nghe a.
- Ngươi không biết, Hồ lão bản chính là cung cấp môn phục cùng nhiều loại y phục khác độc quyền cho Đại Ngọc Môn. Đệ tử của đại môn phái đi lịch lãm cần rất nhiều y phục chất lượng cao, cho nên Hồ lão bản giàu có cũng không phải chuyện gì kỳ lạ…
- Thì ra là thế, thì ra là thế, có lý…
Thời điểm nhân viên chủ trì nhắc giá đến lần thứ hai, âm thanh mỹ lệ của Dạ Vô Song lại vang lên:
- Thật mất thời gian, đây là lý do ta ghét đấu giá a… Một ngàn Tiên Thiên Linh Thạch.
Người bên dưới vừa định bàn tán thêm chút nữa, nhưng tất cả lại lập tức nuốt hết đống câu chữ vào trong, nhìn tên nhân viên chủ trì đấu giá chằm chằm. Mà bản thân tên nhân viên bị nhìn chòng chọc như vậy cũng trợn cả mắt lên, cười gượng thông báo:
- Một ngàn Tiên Thiên Linh Thạch cho Kim Linh Ngư, có ai ra giá cao hơn không?
- Một ngàn Tiên Thiên Linh Thạch lần một…
- Một ngàn lần hai…
- Một ngàn lần ba…
- Kim Linh Ngư về tay vị tiểu thư ở lầu ba!
Toàn trường triệt để không biết nói gì. Nhiều người không rõ là mình nên nể phục tài lực của nữ tử kia hay là thầm chửi một câu “phá gia chi nữ” nữa. Đồng thời, bọn họ cũng bắt đầu nghĩ ngắn nghĩ dài mà suy đoán thân phận của hai nữ nhân trên lầu ba kia. Một người thì gọi giá lên trời, một người thì dám chửi thẳng mặt Trần trưởng lão, đây có thể là thiên kim của loại thế gia cổ lão nào mà lại xem Tiên Thiên Linh Thạch như rau củ quả ngoài chợ…
Có điều, bọn họ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, bởi vì Đại Ngọc Môn cũng là một trong những tông môn thượng phẩm rất có tiếng tăm hiện nay, bọn họ tuy không phải nằm trong ba vị trí đầu, nhưng chắc chắn là xếp được thứ năm, hoàn toàn không phải là loại hồng mềm dễ bóp. Mà giọng nói của hai nữ tử này rất xa lạ, mọi người đều đã ở Tây Môn Thành mấy đời rồi mà vẫn chưa hề nghe qua, cũng như chưa từng thấy phong thanh của hai nữ tu sĩ bá đạo như vậy…
Bọn họ chỉ có thể đoán mò là một thế lực xa xưa nào đó lâu nay ẩn cư sâu bên trong những vùng đất hoang vắng tại trung tâm của Đại Trung Vực, nay lại bắt đầu trở mình xuất thế, thả ra đệ tử thiên phú nghịch thiên nhìn đời bằng nửa con mắt…
Bách Ngư Đường im lặng được một lát thì lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại, vì những danh mục đấu giá tiếp theo cũng rất dụ người, mà giá cả lại trong tầm với của những người ở lầu hai. Trải qua vài màn đấu giá sôi động tiếp theo, ai nấy đều thầm gật đầu: ân, đấu giá là phải như vậy, phải có cạnh tranh như vậy, còn thể loại ép giá thẳng tít trời xanh như lúc nãy chỉ là một giấc mơ thôi, ân, chính là một giấc mơ rất xấu xí, có người lại mang 1000 Tiên Thiên Linh Thạch ra ném như bắp cải đầy ruộng…
Về phần Kim Trùng thì lão chính thức chết lặng cả người rồi, có ngạc nhiên hơn nữa cũng chỉ tổ mệt mỏi. Lão đã thấy qua thủ đoạn Chân Khí thông thiên của tiểu thư, hiện tại nàng ném ra vài trăm Tiên Thiên Linh Thạch thì đúng là quá bèo, còn chưa đủ trình độ làm khó được nàng. Đối với những đại năng đến từ vị diện cao thì mấy viên đá này không khác gì sỏi dưới sông, có cầm về cũng chỉ để làm đồ trang sức.
Tiếp theo thì Hương Hương cũng không có quậy phá giá cả của ai nữa, chỉ khi có vài loại cá đặc biệt thơm ngon bổ dưỡng được mang ra đấu giá thì nàng mới ra tay ném chút Hậu Thiên Ngọc để nhặt về vài lô, có điều chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm đám người lầu hai khóc không ra tiếng rồi, trong mắt Hương Hương thì ném ra vài ngàn Hậu Thiên Ngọc không phải là gì ghê gớm, nhưng những người kia thì không thể cứ vung tay như vậy. Cho nên, hầu hết cá ngon tôm bổ đều bị Hương Hương thu mất một nửa số lượng lô hàng.
- Tiếp theo chính là hạng mục đấu giá cuối cùng của bổn đường hôm nay!
- Mạn phép giới thiệu với các vị, một loài cá siêu cấp hiếm gặp, đã từ rất lâu rồi không có xuất hiện qua tại Tây Môn Thành…
- Bách Ngư Đường đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, theo dõi hơn một năm mới có thể tìm thấy dấu vết của nó, sau đó lại mất thêm một năm để bắt nó về mà không làm mất đi “hải linh lực” cực kỳ cường đại trên người nó.
- Hơn nữa, loài linh ngư này sở hữu hải linh lực rất đặc thù, vô cùng có lợi cho việc tu hành của các vị tu sĩ!
Dạ Vô Song đang ngủ gật trên ghế thì chợt mở mắt, mỉm cười với Hương Hương:
- Tới rồi…
Hương Hương chớp chớp mắt nhìn vào bể kính một lúc, thời điểm mực nước bắt đầu dâng lên, nàng cũng cảm nhận được gì đó từ bên dưới, hỏi lại Vô Song tỷ tỷ:
- Là Đạo Ngư sao?
Dạ Vô Song gật đầu:
- Thứ này rất kỳ lạ, năm xưa chính là do Thiên Đạo Thần Viện phối giống ra, về sau, bọn hắn muốn nhân giống chúng để độc chiếm nguồn cung, nhưng lại bị chính sản phẩm của mình vã vào mặt mình, ha ha…
Nói tới đây, xem ra Dạ Vô Song rất là thống khoái, gương mặt lộ rõ nét cười mỹ lệ bức nhân. Hương Hương vừa thích thú ngắm tình tỷ tỷ vừa tò mò hỏi lại:
- Ngay cả Thiên Đạo Thần Viện cũng không nhân giống Đạo Ngư được?
Dạ Vô Song cười hì hì đáp:
- Thiên Quy của bọn hắn chính là đạo trời, mà việc Đạo Ngư tràn làn khắp nơi lại trái với Thiên Quy, cho nên thời điểm bọn hắn định thử nhân giống Đạo Ngư thì bị thiên phạt của chính mình quất vào mông, hắc hắc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.