Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 15: Hồng Hoa Ngư




Dạ Vô Song và Hương Hương sau khi thỏa mãn thân thể thì thay y phục, cùng nhau xuống tầng trệt của Đông gia Lữ Điếm gọi thức ăn. Hai nàng đã nếm qua không biết bao nhiêu loại mỹ vị trên đời, nên một bữa cơm trưa phàm tục tại một khách điếm thoạt nhìn tầm thường này lại cho hai nàng cảm giác ngon miệng lạ thường.
Hương Hương gắp một miếng thịt cá cho vào miệng nhai, vừa nuốt xuống, mùi vị bình dân nhưng không kém phần tinh tế lập tức khiến hai gò má nàng ửng hồng, môi mọng cong lên thành nụ cười bay bổng:
- Oa, mỹ vị a, Vô Song tỷ tỷ, sao ta chưa từng biết tới loại nêm nếm này?
Dạ Vô Song vừa nhã nhặn nhai cơm vừa giải thích:
- Thật ra ta cũng không biết công thức này, ta chỉ biết đây là thực đơn gia truyền của Đông gia do Tiểu Tuyền sáng tạo. Năm đó ta đã ăn tiên quả cùng thịt tiên thú đến ngán tận cổ, nên Tiểu Tuyền liền bỏ ra công sức nghiên cứu, cuối cùng tạo ra loại mỹ vị này, nàng không cho ta biết công thức bởi vì nàng nghĩ yếu tố huyền bí cũng là một loại nêm nếm.
Hương Hương khẽ ồ một tiếng, sau đó chợt nở nụ cười bất lương:
- Nếu ta biết công thức, ta cũng có thể nấu cho tỷ ăn.
Dạ Vô Song híp mắt nhìn Hương Hương:
- Để nàng nấu có khác gì ta tự hại mình trúng xuân dược đây…
Hương Hương che miệng cười hì hì:
- Tỷ cũng không cần phải đoán đúng như vậy chứ.
Dạ Vô Song trợn mắt nhìn mỹ phụ đang cười không có hảo ý trước mặt mình, cuối cùng bỏ cuộc im lặng ăn cơm, để cho Hương Hương cười đến run run đôi vai, tiếng cười khe khẽ giòn tan của nàng thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh, cả nam giới lẫn nữ giới đều bị phong vận chín mọng mê người của nàng hấp dẫn đến không dời mắt đi được.
Tại một góc trong sảnh ăn của Đông gia Lữ Điếm, có hai nam nhân ria mép xồm xoàm cũng đang nhìn hai mỹ nữ ngồi ở phía xa. Bọn hắn nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái rồi trả tiền ra về, bộ dạng cũng rất gấp gáp.
Ăn xong, Dạ Vô Song dẫn Hương Hương rời khỏi Tây Môn Thành thông qua cửa Đông, một đường vừa đi bộ vừa ngắm cảnh đến tận bờ sông Đông Hà. Vừa bước vào làng chài bên bờ sông, khí tức sông nước liền phả vào mặt hai mỹ nữ. Hương Hương khẽ khịt mũi một cái, ngạc nhiên nói ra:
- Là mùa Hồng Hoa Ngư a! Vô Song tỷ tỷ, chúng ta nuôi một cặp được không?
Dạ Vô Song nhìn lấy bộ dáng mắt to làm nũng của Hương Hương, khẽ lắc đầu, cười nói ra:
- Thôi được rồi, ta chịu thua nàng rồi, mùa Hồng Hoa Ngư nào nàng cũng đòi nuôi một cặp, về sau chúng đắc đạo rời đi thì lại đến khóc lóc với ta, lần này nàng rút kinh nghiệm một chút, mang chúng theo đi Đại Tiên Giới.
Dứt câu, nàng lấy ra một cái bể cá trong suốt không quá to mà cũng không nhỏ, một bàn tay nữ nhân có thể nâng được, đưa cho Hương Hương đi bắt cá. Hai mắt Hương Hương tỏa sáng, cười toe toét nhón lên hôn lên môi Vô Song tỷ tỷ của nàng một cái, sau đó lon ton chạy xuyên qua làng chài, thẳng đến bờ sông Đông Hà.
Dạ Vô Song phì cười, rải bước đi đến một sạp cá trong làng, hỏi:
- Gần đây có Đạo Ngư từ đại hải bơi vào hay không?
Chủ sạp lắc đầu:
- Đạo Ngư đã từ rất lâu rồi không có bơi theo sông Đông Hà về phía Nam nữa, dù có thì cô nương cũng đã chậm một tháng rồi, bình thường Đạo Ngư lúc bơi vào sẽ dẫn theo ngư vương, nhưng từ lâu nay đã không có ngư vương nào xuất hiện ở sông Đông Hà, chỉ có tôm cá bình thường, hoặc có giá trị nhất là Hồng Hoa Ngư.
- Vậy sao? Đa tạ.
Dạ Vô Song lấy ra một viên linh thạch phẩm cấp Tiên Thiên, ném cho chủ sạp rồi quay lưng rời đi. Chủ sạp cầm viên linh thạch trong tay, nhìn nhìn một chút thì giật nảy cả mình, hắn ban đầu còn nghi ngờ đôi mắt của chính mình, nhưng sau khi cảm nhận được Tiên Thiên chi khí tản mát ra từ trên viên linh thạch màu xanh, hắn cũng bị dọa sợ đứng tim, một viên Tiên Thiên Linh Thạch này nếu đem bán có thể nuôi cả nhà hắn ăn uống no nê trong vòng hai năm.
Đối với tu sĩ ở Thiên Nhân Giới thì kim tệ không đủ giá trị để mua bí kíp tu pháp hay đan dược bảo binh, vì vậy mà bọn họ tự chế tạo ra một loại tiền tệ của riêng mình, đó là: một loại đá quý do nguyên khí của bản thân tu sĩ ngưng thành. Ở đẳng cấp Hậu Thiên, loại đá quý này có màu đen, được gọi là Hậu Thiên Ngọc, một trăm viên mới có thể sánh ngang với một viên Tiên Thiên Linh Thạch. Trên Tiên Thiên Linh Thạch còn có Hóa Linh Hồn Thạch, Hợp Thể Tử Ngọc, cuối cùng là Vấn Đạo Phù.
Dạ Vô Song đi vòng quanh làng chài hỏi thăm chút tung tích của Đạo Ngư, nếu nàng cảm thấy câu trả lời có mang theo thông tin đáng lưu ý, nàng lại tiện tay ném một viên Tiên Thiên Linh Thạch cho người trả lời. Sau khi hỏi đủ rồi, Dạ Vô Song rải bước tiến đến bờ sông, ở đó, Hương Hương đang ngồi thích thú ngắm nhìn một đôi Hồng Hoa Ngư bơi lội bên trong bể cá trong suốt mà Vô Song tỷ tỷ cho nàng.
Hồng Hoa Ngư là một loài cá trên thân mang hoa văn tương tự hoa đào, mang sắc hồng sắc đỏ cực kỳ xinh đẹp, vào buổi tối, toàn thân Hồng Hoa Ngư sẽ phát ra ánh sáng mờ ảo rất bắt mắt, đây là một loại thú nuôi rất được tiểu hài tử ưa thích, bao gồm cả lão tổ bà bà vạn tuổi của Thanh Dao Các. Từ nhỏ tới lớn, Hương Hương vẫn chưa bao giờ hết yêu thích Hồng Hoa Ngư, nàng đã nuôi hơn chục đôi Hồng Hoa Ngư đến lúc bọn chúng đắc đạo hóa hình nhân loại mà lên đường chu du thiên hạ, truy cầu cảnh giới cao hơn, nhưng có bao nhiêu đôi là thật sự thành công thì nàng cũng không biết.
Nhìn thấy Hương Hương ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt lấp lánh ngắm nhìn Hồng Hoa Ngư trong bể cá như một nữ hài tử, Dạ Vô Song không khỏi nở nụ cười, đặt tay lên đầu nàng mà vuốt ve mái tóc đen dài.
Hương Hương đứng lên, tươi cười hỏi Dạ Vô Song:
- Tỷ còn nhớ đêm đó không?
- Đêm đó?
Hương Hương ửng hồng đôi gò má, hơi thẹn thùng đáp:
- Lần đầu của ta với tỷ…
Dạ Vô Song nhớ lại, khẽ cười:
- Ân, nhớ chứ, ta múa cho nàng xem một bài tiên vũ.
Hương Hương nhìn lấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Vô Song, ánh mắt tràn ngập nhu tình:
- Ta còn nhớ rất rõ, tiên quang trên người tỷ lúc múa không khác gì ánh sáng của Hồng Hoa Ngư trong đêm. Sở dĩ ta luôn luôn thích nuôi một đôi Hồng Hoa Ngư là vì ta muốn một ngày nào đó ta có thể cùng tỷ múa qua một khúc tiên nhạc như vậy…
Dạ Vô Song cười hì hì, khẽ nâng cằm Hương Hương lên, cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, sau đó khẽ nói:
- Chúng ta đi tìm vài thứ giúp nàng kéo dài thời gian tới lúc đăng thiên.
Hương Hương nhìn thật sâu vào đôi mắt của tình tỷ tỷ, một lúc lâu không nói gì.
Dạ Vô Song nhẹ giọng hỏi:
- Hương Hương, sao vậy?
Tô Thúy Hương mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì, ta chỉ thấy tỷ thật đẹp…
Dạ Vô Song cười, véo má Hương Hương một cái:
- Nha đầu, không cần vuốt mông ngựa, tỷ tự biết mình xinh đẹp thiên hạ vô song.
Hương Hương lè lưỡi xì một tiếng, không thèm nói chuyện với nữ nhân tự luyến này nữa. Dạ Vô Song cười khanh khách, nắm tay Hương Hương mà rời khỏi làng chài bên sông Đông Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.