[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 18:




Phát ra lệnh truy nã, chuyện của Nhiên Đăng như cáo một đoạn lạc, Đế Tuấn đem mười hai viên Định Hải thần châu mình cướp được hợp lại cùng với Thái Nhất, tính cho Thường Hi dùng, dù sao thì linh bảo này cũng không cùng thuộc tính với bọn hắn.
Bất quá, cần có hảo hảo xử lí một việc trước đã.
“Thường Hi, có việc gì ngươi chưa nói cho ta biết không?”
Nhìn con ngươi như bốc lên hai ngọn lửa của Đế Tuấn, Thường Hi rụt cổ, bộ dáng tại sao lại lạnh vậy, không cần mà…
“Không có.” Thường Hi bất giác trả lời.
“Thật sự không có?” Đế Tuấn chọn mi nhìn mỗ thỏ, chợt kinh ngạc phát hiện, Thường Hi đã lớn một chút, ban đầu khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, hiện giờ lại thành mười bảy mười tám tuổi, tuy vẫn còn ngây ngô, nhưng hình dạng đã đủ lớn.
Đường cong khuôn mặt bớt đi tính trẻ con, thân thể cường tráng hơn một ít, nhưng loại cường tráng này không làm cậu trở nên thô lỗ, ngược lại càng tuấn mỹ mê người, hơn nữa thân thể còn mang hương vị thanh mát trong sáng của ánh trăng….. Đế Tuấn ẩn ẩn có chút xúc động, chợt hiểu, trò khôi hài khi nãy không đơn giản do sự mê hoặc của Nhiên Đăng, chỉ sợ tiểu gia hỏa này bất tri bát giác thu nạp thêm một đống kẻ hâm mộ não tàn.
Còn Đế Tuấn bởi vì vậy ăn, dấm, càng, nhiều!!
Cả đám yêu đều im re kia, cư nhiên dám nhìn lão bà của hắn, quả thực là không muốn sống nữa mà, ngày mai đem tất cả bọn chúng ném hết xuống Hồng Hoang khai hoang hết, dù sao thì toàn đám đều tinh lực tràn đầy.
Thường Hi tất nhiên không biết suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (trăm chuyển ngàn quay)trong đầu Đế Tuấn, vẻ mặt vô tội: “Thật sự là không có gì cả.”
Cậy vốn thành thành thật thật ngốc trong nội điện, nếu không xảy ra trò khôi hài này bây giờ cậu còn đóng cửa, chưa ra đâu, xuất hiện là vì nghe Đế Tuấn trở về, bằng không ngay cả chân cũng không chịu bước ra khỏi cửa kìa, được chứ?
Mỗi lần ra ngoài lại đối diện với đủ loại ánh mắt mạc danh kỳ diệu của chúng yêu: say mê, thương tiếc, quái dị, hưng phấn,… mặt Thường Hi đều cương hết lại, có thể cho cậu an ổn mà an thai được không, để cậu làm một mỹ nam tử an tĩnh không được sao?
Mà chúng yêu hiển nhiên không nhận được ý tưởng của Thường Hi, Thường Hi đi đến đâu đều bị long trọng vây xem, mà chúng yêu còn thể hiện nguyên vẹn hết tinh túy trên mạng của công dân thời hiện đại: vây xem để tỏ thái độ, vây xem để đề cao sự nổi tiếng.
Sau đó tích sự về Thường Hi lấy vận tốc ánh sáng truyền bá cả yêu tộc, đặc biệt là các yêu quái đã được nghe Thường Hi hiện thân thuyết pháp  ở Vũ Di Sơn, sau khi tên Nguyệt Thần được phổ biến rộng rãi, chúng yêu đối mặt với Thường Hi càng thêm quỷ dị khó lường.
Tiếc hận có, cuồng nhiệt có, hưng phấn có……. Thường Hi nghiễm nhiên được nhận đãi ngộ như minh tinh, chúng yêu âm thầm dần dàn bất đầu đối với Đế Tuấn đủ loại hận, hâm mộ, ghen tị.
Vị kia chính là Nguyệt Thần đại nhân đó!! Trời biết bọn họ cỡ nào muốn sinh con cho Nguyệt Thần đại nhân!! Chỉ cần lọt vào mắt xanh của ngài thôi, ngay cả hiến thân căn bản không thành vấn đề hiểu không? Bọn họ có thể đánh quái, ấm giường, chủ động giúp tắm rửa sạch sẽ, tuyệt đối không cần lo, phục vụ tương đương năm sao.
Nhưng…. Bọn họ còn chưa chờ có thể sinh con cho Nguyệt Thần đại nhân, lại đợi nghe tin Nguyệt Tần đại nhân mang thai cho người khác!! Quả thực ngược chết!!!
Ghê tởm hơn là, người lọt vào mắt xanh của Nghuyệt Thần đại nhân, cư nhiên là một tên… Cực. Kỳ. Tra. Nam!!!
Cái này quyết đoán là không thể nhịn!!!
Nguyệt Thần đại nhân biểu tình khổ sở! Rời xa tra nam quý trọng sinh mệnh, chỉ cần người quay đầu lại, chúng ta lúc nào cũng ở đằng sau người!!
Hiển nhiên sự cuồng nhiệt của chúng yêu đã đem bề ngoài cứng ngắc, nội tâm nhát gan của mỗ thỏ dọa sợ rồi, cho nên khi sự việc bộc lộ Thường Hi không dám ra cửa, đương nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của chúng yêu.
Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản chúng nó dùng cả sinh mệnh để yêu thương Nguyệt Thần đại nhân!
Cho nên khi Đế Tuấn trở về liền đối mặt với khung cảnh làm hắn không ngừng phẫn nộ.
“Hừ! Bọn yêu quái tại sao lại thành thế này??” Nhìn ánh mắt của Thường Hi khiến hắn không thể nhịn nổi muốn đem Thường Hi khóa lại vĩnh viễn cũng không cho ai khác thấy.
Thường Hi buồn rầu vò đầu: “Ta cũng không biết nữa, sau cái ngày ngoài ý muốn đó ta không xuất hiện nữa mà, ai ngờ qua vài ngày bọn họ thành vậy.”
“Không biết?”
“Không biết.”
Đế Tuấn cúi đầu nhìn tiểu lão bà của hắn: “Nhưng ta lại không vui.”
“A??” Thường Hi hậu tri hậu giác “Kỳ thật ta cũng hiểu được có chút không hợp, ngươi là ân nhân cứu mạng của bọn họ, ta bất quá chỉ điều chế chút thuốc trị thương cho bọn họ mà thôi, phân lượng trong lòng họ, đáng lý ngươi phải hơn mới đúng.”
“Ta ghét cách bọn họ nhìn ngươi!” Đế Tuấn nhấn mạnh.
Thường Hi nháy nháy mắt, ngạc nhiên nhìn Đế Tuấn, hắn đang ghen + làm nũng sao? Quay người ôm Đế Tuấn, “Yên tâm, chỉ là hiểu lầm nhất thời thôi, không phải đã giải thích ra rõ rồi sao? Về sau tình huống kiểu này sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
“Nhưng ta vẫn mất hứng.”
Thường Hi buồn cười nhìn Đế Tuấn, lần đầu tiên thấy bộ dạng này của hắn.
“Còn nữa, ta đã đem về hai quả trứng của Phượng tổ mà ngươi muốn, thiên tân vạn khổ(trăm cay nghìn đắng) mới làm Phượng tổ hiểu, còn phải thu bọn họ làm đồ đệ, kết quả trở về lại gặp chuyện này.”
Thường Hi sờ sờ đầu Đế Tuấn, bị hắn tránh đi.
“Ta cần bồi thường.” Đế Tuấn hợp tình hợp lí mà nói.
“Được rồi, ngươi muốn ta bồi thường ngươi thứ gì?”
Trong lòng Thường Hi hiện tại đều tràn đầy hình ảnh làm nũng của Đế Tuấn, đem bộ mặt hung tàn khác của mỗ điểu quên sạch, còn rất hưởng thụ vẻ mặt khó có được này, Đế Tuấn nói yêu cầu gì cũng vô tư đáp ứng.
Tiếp theo Thường Hi bắt đầu n ngày n đêm làm cho cậu vô cùng hối hận, Đế Tuấn đem cậu như thành bánh rán mà lăn qua lăn lại, lật tới lật lui không ngớt, thậm chí vì không cho Tiểu Kim Ô biết, phát rồ che lại quả trứng trong bụng Thường Hi.
Đến khi Đế Tuấn cuối cùng cũng dừng lại, đừng nói là ra Kim Ô điện, Thường Hi ngay cả đứng cũng không vững, giường còn không xuống được nữa kìa?!
Đế Tuấn vô cùng thỏa mãn mang khuôn mặt như gió xuân thổi vào đi ra khoe, à không, đi đả kích tình địch, còn Thường Hi một mình trong tẩm điện cắn góc chăn.
Cậu quả thực quá ngây thơ, tại sao lại có thể bị Đế Tuấn làm nũng liền mềm nhũn hóa thành nước hả, cho nên nhất thất túc thành thiên cổ hận (một lần sảy chân để hận nghìn đời, một sai lầm để hận mãi mãi), không biết bay giờ cậu thối lui có kịp không ta?
Tiểu Kim Ô: (#‵′) Mama ngươi không cần ta sao?
Thường Hi tĩnh dưỡng trong tẩm điện chừng ba ngày, trong khoảng thời gian đó Đế Tuấn mang tới vô số lá cây đủ loại khẩu vị đưa Thường Hi ăn lấy lòng, thậm chí còn tìm ra một loại nhục linh chi hương vị giống thịt, Thường Hi tâm tình tốt hơn, tuyệt bút vung lên bỏ đi mấy chuyện lúc trước.
Nhục là thịt, linh chi là cỏ linh chi, một loại thuốc đông y.
Sau khi Thường Hi bế quan luyện hóa hai mươi bốn hạt Định Hải thần châu, thì Đế Tuấn và Thái Nhất lại thu nạp chúng yêu, mở rộng thế lực, tính sau khi cuộc chiến kết thúc liền thành lập thế lực.
Một tháng lại trôi qua, lúc mọi người đang bận rộn, Thường Hi đột nhiên cảm giác có dị động trong tẩm điện, mà thần thức lại kỳ lạ nhận tới một trận đau đớn.
Hắn kinh ngạc đi tới, đến khi nhìn Hi Hòa đau đớn ôm bụng nằm trên giường, rốt cục hiểu được dị động kia là từ đâu ra.
Hi! Hòa! Sanh! Con!
Chẳng qua, ai có thể nói cho cậu, vì sao Hi Hòa sinh con, bụng cậu cũng đau đau là sao hả! Mịe nó! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thường Hi đau đớn ôm bụng, nhóc con trong bụng cậu không biết có phải là do thân thể cậu thuần âm nên không hấp thu đủ dương khí, vì vậy đến giờ còn chưa có động tĩnh, đứa trong bụng còn chưa có động đâu, thế mà cậu, bây giờ, liền cảm nhận được cảm giác sinh con là sao hả, chuyện này quả thật sụp hố mà. (aka lừa đảo)
Thường Hi: Tự nhiên nghĩ không muốn sinh, không biết bây giờ đổi ý lại có còn kịp không ha?
Giây tiếp theo Đế Tuấn liền tới, tuy lão bà hắn không cùng lũ yêu này tiếp xúc nhiều, nhưng sự ghen tuông của Yêu Hoàng, chúng tiểu yêu kia há lại có khả năng hiểu sao? Cho nên Kim Ô điện lớn lớn, nhỏ nhỏ, trong trong, ngoài ngoài, đều có nhãn tuyến của Đế Tuấn.
Kỳ thật, mỗi ngày làm việc, có thể nhìn lão bà của mình mà dưỡng mắt cũng tốt, ai cha, vẫn cảm thấy lão bà lại lớn thêm một chút đâu, si hán – Đế Tuấn nghĩ.
Cho nên lúc này, Đế Tuấn cũng cảm giác có điều dị thường, không chút do dự đi vào.
Cho tới khi nhìn thấy Thường Hi ôm bụng cùng Hi Hòa, Đế Tuấn còn tường cả hai cùng sinh nữa kìa….
Bất quá sau khi nghe Thường Hi giải thích, Đế Tuấn mới chuyển mắt nhìn Hi Hòa.
Chín viên ánh sáng cực nóng trong bụng Hi Hòa bây giờ đã muốn tả xung hữu đột, dây dưa không dứt, Đế Tuấn nhíu mày, phóng xuất uy áp của bản thân, chín viên sáng liền thành thành thật thật không lộn xộn.
Cảm giác của Thường Hi và Hi Hòa dễ chịu hơn một ít.
Sau đó, Hi Hòa bắt đầu đem từng viên sinh ra, những viên sáng kia cũng thật kỳ lạ, vừa rời đi thân thể của Hi Hòa, liền hóa thành những quả trứng kim sắc, phía trên còn có ngọn lửa màu vàng bám vào trông rất xinh đẹp.
Chỉ có điều Thường Hi cũng không rảnh quan tâm nhìn tụi nó xinh đẹp bao nhiêu, toàn thân hắn cứng ngắc cảm thụ cảm giác kỳ quái này.
Cảm giác từng quả trứng trôi ra ngoài……
Mẹ nó! Đau thì thôi đi! Tại sao ngay cả cảm giác sinh tụi nó ra cũng nhận được là sao hả!!
Quả thực ngược muốn khóc! Ô ô ô, cậu sẽ không bao giờ sinh con nữa! (இдஇ)
Nghĩ! Cũng! Không! Muốn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.