Hồng Anh Ký

Chương 46: Một núi lại có một núi cao hơn




Dịch giả: Tà Dương
- Tiền bối là cao nhân phương nào?
Tứ Nhĩ Nhất Thương như sắp khóc. Thanh âm của hắn bị biến điệu, bởi vì năm người trước mắt tuyệt đối không dễ chọc.
Ba lão nhân, một người mặc hắc y, ánh mắt mang theo khí âm độc, dường như chuyện xấu trên trời dưới đất đều do một mình hắn làm, hắn liếc mắt nhìn mọi người một cái, mà ai cũng rùng mình, không dám nhìn vào lão. Còn trên mặt lão dường như viết một chữ "Ta là người xấu", tuyệt đối là một nhân vật phản diện.
Hai người kia thì còn thoải mái hơn. Nhưng trên người bọn họ lộ ra khí chất cao thủ càng thêm đặc. Hai người đứng đấy mà như một ngọn núi cao, khiến người khác không kìm lòng được mà đem lòng ngưỡng mộ. Trong đó có một lão nhân mặc áo vàng, lông mi trắng, còn một lão mặc áo xanh, trên đầu quấn một cái khăn. Ánh mắt bọn họ nội liễm, hiển nhiên tu vi nội công đã đạt đến cảnh giới cực cao. Người như vậy, vừa nhìn là biết tiền bối võ lâm trong truyền thuyết, lão quái vật sống hơn trăm năm cũng không chết.
Mà hai người thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia, dường như là hai người yếu nhất trong năm người này. Nhưng bộ cước của hai người khi hành tẩu đều sinh ra gió, một đôi tay đầy vết chai, hiển nhiên là nhiều năm cầm vũ khí tu luyện võ nghệ mà tạo thành. Một người trong đó, lúc đi ra ngoài đá bay một tảng đã to bằng nắm đấm bởi vì cản đường. Kết quả là tảng đá kia vừa bay đến không trung liền hóa thành bột phấn, gió vừa thổi tới thì tan thành mây khói.
Mọi người hít vào một hơi. Lão nhân mặc áo vàng cười ha ha nói:
- Không nghĩ tới hai huynh đệ chúng ta lại gác cổng cho Chu lão giả tử và Đoàn lão gia tử, thật là đúng dịp. Lão phu họ Long!
Nói xong, lão chỉ qua lão nhân mặc áo xanh, nói:
- Hắn họ Mộc.
Sau đó chỉ hai người thiếu niên:
- Đây là hai huynh đệ, đồ nhi của chúng ta, Trương Tam Lý Tứ!
Mọi người nơm nớp lo sợ, không nghĩ ra được cao thủ họ Long, họ Mộc là ai, còn có đồ nhi tên là Trương Tam Lý Tứ? Một lúc sau, Thanh Phong sợ hãi nói một câu trong kênh, mặt mọi người như mầu đất, không thể tin được. Tứ Nhĩ Nhất Thương run rẩy nói một câu:
- Hai lão nhân gia, có phải là đảo chủ Hiệp Khách đảo?
Lão nhân họ Long cười nói:
- Không nghĩ tới hai người chúng ta đã lâu không hành tẩu giang hồ mà vẫn có người nhận ra. Không sai, tịnh xá của chúng ta đang ở Hiệp Khách đảo, rất nhiều người đều gọi chúng ta là đảo chủ.
- Móa!
- Trời ạ!
- Là hai lão biến thái!
Trong kênh tổ đội tràn ngầm tiếng kêu trời than đất. Cục diện xấu nhất đã xuất hiện, bởi vì đây chính là võ lâm cao thủ có võ công mạnh nhất, mà cho dù không phải là mạnh nhất thì cũng chẳng xê xích gì nhiều. Đảo chủ Hiệp Khách đảo, đại cao thủ có võ công cực kỳ ngưu bức. Quái vật già như vậy, tên tuổi còn dọa người hơn so với Dương Quá và Quách Tĩnh. Võ công bọn họ cao bao nhiêu, thì trong lịch sử cũng không có khảo chứng, nhưng so với ngũ tuyệt mà nói thì cũng không có kém, thậm chí còn có thể mạnh hơn. Chỉ có tên nghịch thiên Thạch Phá Thiên mới có thể đánh bại bọn họ.
Nhóm người chơi này của bọn hắn mà muốn đối kháng với hai vị đảo chủ? Chỉ sợ ngay cả hai tên thiếu niên này cũng không đánh được đi!
Sự xuất hiện của bọn họ, khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vọng, đây chính là tuyên cáo cho hành trình thất bại đến Bách Hoa cốc lần này. Tứ Nhĩ Nhất Thương thở dài một tiếng, tràn ngập sự hiu quạnh. Thật sự là thiên ý, hắn tốn bao nhiêu công sức mới bắt được linh hồ, nay đã trôi theo dòng nước. Sớm biết vậy thì đã đưa cho Hồ Ly Chưa Thành Tinh, nói không chừng còn được mỹ nhân để ý.
Thanh Phong run rẩy hỏi một câu:
- Còn vị tiền bối đi cùng hai vị đảo chủ...
- Hắn à!
Long đảo chủ cười, sờ râu trên cằm nói:
- Đạo hiệu của hắn là Bách Tổn, lần này chúng ta hành tẩu giang hồ, vô tình thấy hắn đang làm một số chuyện xằng bậy. Vì yên ổn giang hồ, chúng ta quyết định đưa hắn đến Hiệp Khách đảo. Một là không cho hắn tiếp tục gây họa, hai là tu vi người này cực cao, có thể cùng chúng ta nhìn ra ảo diệu của Thái Huyền Kinh trên Hiệp Khách đảo.
- Chúng ta muốn đi Bách Hoa cốc, có phải hay không...
Thanh Phong tiếp tục cẩn thận hỏi.
- Đánh bại chúng ta, Bách Hoa cốc có thể ra vào tự do.
Tuy mọi người đã biết rõ kết quả này, nhưng khi nghe chính Long đảo chủ nói ra, một chút hi vọng còn sót lại đã bị dập tắt triệt để. Đánh bại hai vị đảo chủ, đối với người chơi giai đoạn bây giờ chính là việc khó lên trời. Bọn hắn không phải tên tiểu tử ngốc Thạch Phá Thiên, có một thân võ công thông thiên triệt địa, chỉ sợ triệu tập mấy trăm vạn người chơi cùng nhau vây công, mới có thể đem hai lão già này mài chết! Huống chi ở đây còn có hai tên đệ tử, cùng một lão già đỉnh cấp cao thủ tà phái chưa rõ kia nữa. Hai người Trương Tam Lý Tứ thì đừng nói, chỉ dựa vào hai người bọn họ đã đem giang hồ chó gà không yên, phàm là những ai không phục tùng đều bị bọn họ đánh cho đầu óc choáng váng, ngay cả giang hồ ở trong Hiệp Khách Hành cũng không ai có thể chế trụ bọn họ. Còn lão cao thủ tà phái kia lại càng không đơn giản, có thể làm cho hai vị đảo chủ tự mình áp giải, thì đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ?
Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm gì. Hai vị đảo chủ đứng đó, dường như đang đợi mọi người quyết định, Trương Tam Lý Tứ có chút tò mò nhìn mấy người. Chỉ có tên Bách Tổn đạo nhân kia quát một tiếng:
- Các ngươi có chủ ý gì, nhanh chóng đi lên mà đánh một trận. Nếu không thì cút về, đừng ở đây làm lão phu mất hứng.
Mọi người trao đổi trong kênh tổ đội cũng đủ. Tứ Nhĩ Nhất Thương thở dài một hơi nói:
- Riêng về võ công, thì hai vị đảo chủ đã là thiên hạ vô địch, chúng ta không có ước vọng xa vời...
Long đảo chủ khoát tay một cái nói:
- Thiên hạ vô địch thì không dám nhận. Bây giờ là thời đại Đại Giang Hồ, không phải lúc mà Hiệp Khách đảo nắm quyền. Thiên hạ ngũ tuyệt không nói, còn có vô số cao thủ tuyệt đỉnh, nhân tài ẩn dật khắp nơi. Xa có Kiều Phong Đoàn Dự, độc lĩnh phong tao, gần có Quách Tĩnh Dương Quá, hiệp chi đại giả. Không nói Độc Cô tiền bối cầu một lần thất bại mà không được, còn Đông Phương giáo chủ thiên hạ bất bại, ngay cả Tam Phong chân nhân cũng là học cứu thiên nhân, bọn ta đều vô cùng khâm phục. Còn về các cao nhân nước ngoài khác *( ý là cao thủ của tác giả khác), Lý Thám Hoa lệ bất hư phát, Lãnh thủ tọa phúc vũ phiên vân, hai chúng ta không dám nói rằng thiên hạ vô địch.
Mọi người không biết nói gì, Tứ Nhĩ Nhất Thương cười khổ:
- Những lời đảo chủ nói chúng ta đều hiểu. Cho dù bất kỳ vị tiền bối cao nhân nào đến đây thì với chúng ta đều giống nhau. Ngày hôm nay có thể chứng kiến phong thái của các vị tiền bối đã coi như là may mắn rồi, chúng ta không vào sơn cốc nữa, chỉ mong hai vị chỉ điểm một chút võ công, để lúc ta trở về còn có cái gì đó mà khoe khoang.
Hóa ra mọi người đã thương nghị rồi. Lần vào sơn cốc này xem ra đã xa vời, nhưng cứ như vậy mà đi thì không cam lòng, trước khi đi định chuẩn bị giao thủ với hai vị đảo chủ một lần, để biết xem thực lực của cao thủ tuyệt đỉnh là như nào, và nhìn xem bao lâu thì mới có thể chống lại NPC.
Dù sao thì trong tương lai, người chơi sẽ là chủ yếu. NPC có cường đại, nhưng hệ thống cũng không thể thiết trí thành vô địch được, nếu không thì người ta còn chơi cái rắm à?
Long đảo chủ cười cười, lắc đầu nói:
- Ta biết ý của các ngươi. Chẳng qua giao thủ với chúng ta, các ngươi cũng chẳng học được gì, lấy thân thủ của các ngươi, người có võ công mạnh nhất thì cũng chỉ có thể ngăn cản được hai chiêu, hơn nữa cũng không nhìn thấy chúng ta xuất thủ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cười khổ.
Lẽ nào ngay cả việc này cũng không được?
Long đảo chủ cười nói:
- Các không cần nghi ngờ.
Long đảo chủ chỉ vào Tứ Nhĩ Nhất Thương nói:
- Ngươi, Bạo Vũ Lê Hoa Thương của ngươi chú ý một chữ nhanh, chẳng qua nội lực của ngươi so với ta chênh lệch quá lớn, một chưởng của ta đánh ra, ngươi tuyệt đối không ngăn cản được. Còn ngươi, tiểu tử dùng đao, võ công của ngươi hiển nhiên là người mạnh nhất trong nhóm người, đao pháp của ngươi có một chiêu phòng ngự rất mạnh, có thể miễn cưỡng đỡ được một chiêu, nhưng tuyệt đối không có cơ hội sự dụng đao thứ hai.
Lão lại nhìn mọi người xung quanh, nói tiếp:
- Võ công của những người khác cũng đồng dạng. Tiểu tử Ưng Trảo Môn có khinh công không tệ, nhưng không trốn thoát khỏi chưởng phong của ta, trong vòng chưởng phong của ta hắn phải chết. Hai tiểu tử Thông Tí Môn, có một bộ hợp kích, nhưng không đủ thuần thục, đối với chúng ta mà nói, đây đều là chuyện trẻ con. Về phần những người khác, hai nữ tử thì căn cơ quá kém, không thể đến gần chúng ta trong vòng ba trượng, tiểu tử tân thủ kia có một thương pháp lợi hợi, chẳng qua nội lực quá kém, cho dù đánh trúng chúng ta cũng không làm mất một góc áo... Ô!
Mỗi một câu nói của Long đảo chủ, làm mọi người đều buồn bã. Hắn nói đúng, đám người mình ở trước mặt mấy lão quái vật, quả thật chẳng đáng nhắc tới. Sau khi nghe xong lời cuối, ngay cả dục vọng động thủ mấy người cũng chẳng có, nếu đều là một chiêu chết ngay thì có thể thấy chênh lệch như thế nào.
Chẳng qua tiếng "Ô" cuối cùng của Long đảo chủ, lại gợi lên sự chú ý của đám người. Chỉ thấy ánh mắt lão nhân gia nhìn chằm chằm vào A Phi, giống như là nhìn thấy một món đồ chơi kỳ lạ. Trong lòng A Phi phát lạnh, ánh mắt của đối phương vừa thâm thúy vừa sắc bén, làm cho hắn có cảm giác như bị lột sạch quần áo, lộ ra mảnh ngực trắng tinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.