Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 6:




Phòng số 666 Triều Giang Các, bên ngoài cửa sổ lớn sát đất là khung cảnh bến Thượng Hải phồn hoa nhộn nhịp, những chiếc đèn thủy tinh trong phòng bao chiếu những ánh sáng rực rỡ xuống, trên chiếc bàn tròn giữa phòng đều là những món mỹ vị cao cấp.
“Em trai thối, em giỏi nha, mới nửa năm không gặp mà người ngợm cơ bắp phết.”
Tạ Thanh Di tháo kính, cởi mũ và khẩu trang xuống, đồng thời cởi chiếc áo khoác đen, để lộ chiếc áo hai dây màu tím cùng phối với chiếc quần jean cạp trễ, tôn lên dáng người yểu điệu của cô một cách vô cùng rõ ràng.
Không biết là do được Tạ Thanh Di khen ngợi, hay là vì bị dáng vẻ này của cô kí.ch thích, khuôn mặt trắng nõn của Âu Dương Hạo hơi đỏ lên: “Nguyệt Lượng, đã lâu không gặp, chị lại xinh đẹp hơn trước rồi.”
“Ý của em là nước M của em không có internet à?”
“Hả?”
“Ảnh selfie xinh đẹp của chị đăng đầy trên Weibo, em không thấy à? Chậc, hình như em chẳng để ý đến chị chút nào, đúng là tình chị em plastic.”
“Có xem.”
Mặt Âu Dương Hạo càng đỏ hơn: “Ý em là, chị bên ngoài còn đẹp hơn cả trên ảnh chụp.” 
“Thế còn nghe được.”
Tạ Thanh Di cong môi, đi tới trước mặt cậu ta, vỗ tay cậu ta: “Nhưng mà, trẻ con phải lễ phép, Nguyệt Lượng là tên cho em gọi sao, gọi chị.”
Âu Dương Hạo: “… Nhưng A Cửu cũng có gọi chị là chị đâu.”
Tạ Thanh Di: “Em khác với A Cửu, cô ấy là bạn thân của chị, giữa bạn thân với nhau thì dùng nick name là được.”
Âu Dương Hạo: “…”
Chàng trai nhỏ không nói lên lời, cụp mắt, lựa chọn giả chết.
“Nguyệt Lượng, cậu đừng trêu Âu Dương nữa.”
Tần Cửu đã ngồi vào bàn ăn, hô to: “Còn đứng đó làm gì, mau tới ăn đi, vì chờ cậu mà tớ sắp chết đói rồi.”
Cả ba ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn, họ còn đặc biệt gọi thêm một chai rượu vang đỏ hảo hạng để mừng cuộc hội ngộ của họ. 
Âu Dương Hạo đứng dậy rót rượu vào từng ly của mỗi người: “Hôm nay tài xế nhà em lái xe tới đây, mọi người cứ yên tâm uống, có uống say cũng có người đưa về.”
Tạ Thanh Di cầm ly rượu của cô, ưu nhã lắc lắc chất lỏng màu đỏ đậm trong ly: “Được nhưng mà một chai hơi ít, ba người uống không say được.”
“Chuyện này đơn giản, ăn tối xong chúng ta chuyển chỗ, lâu lắm rồi chúng ta không đi hát hò, ăn xong đi thuê một phòng hát karaoke quẩy.”
Tần Cửu nói mấy câu đã sắp xếp xong lịch trình của tối nay, sau đó cầm ly rượu hướng về phía Tạ Thanh Di và Âu Dương Hạo: “Nào, cụng ly.”
“Mừng Âu Dương về nước.”
“Chúc mừng chúc mừng~”
Khi ba ly rượu chạm vào với nhau phát ra một âm thanh thanh thúy.
Bạn thân gặp nhau, tất nhiên là sẽ tám chuyện bất tận rồi.
Tạ Thanh Di định hỏi lần này Âu Dương Hạo về nước chơi bao lâu, thì Âu Dương Hạo đã nhắc đến việc cô lên hotsearch vào hai ngày trước.
“Em có một người bạn là rapper, lần trước bọn em tụ tập người này có nói đời tư của tên Kiều Mạch Luân rất hỗn loạn, có vô số tai tiếng, Nguyệt Lượng, nếu chị cần…”
“Đừng nhúng tay vào.”
Tạ Thanh Di làm động tác dừng lại: “Anh ta mắng người, chị đã dạy dỗ lại anh ta. Anh ta mua hotsearch bôi đen chị, hiện tại phải công khai xin lỗi, tự vác đá đập chân mình, giờ chị đã không còn quan tâm đến chuyện này nữa rồi. Hơn nữa chị cũng không phải người quét rác của cái showwbiz này, chị không có thời gian đi tìm hiểu những thứ xấu xa của anh ta để tự làm bẩn mắt mình.”
Thấy cô nói như vậy, Âu Dương Hạo gật đầu: “Vâng, chị còn định quay chương trình game show đó không?”
“Quay chứ, việc gì phải vì một tên cặn bã mà làm chậm tiến độ quay.”
Tạ Thanh Di gắp một chiếc càng cua, chậm rãi ăn: “Hơn nữa nếu tự ý rút lui sẽ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, A Cửu sẽ không chịu đâu.”
Tần Cửu khẽ ho, nói với cô: “Không có lương tâm, tớ là loại người tham tiền sao?”
Tạ Thanh Di chớp mắt, cười nói: “Là tớ.”
Tần Cửu cười thành tiếng.
Thấy cô không bị ảnh hưởng bởi hotsearch bôi đen, Âu Dương Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang tán gẫu về những tin đồn thú vị khác.
-
Một bữa cơm tràn ngập trong tiếng cười đùa.
Đến gần 8:30 tới, họ mới uống xong ngụm rượu vang đỏ cuối cùng.
Tần Cửu một tay chống bàn đứng dậy: “Ăn no uống no rồi, giờ là lúc đổi địa điểm để tớ trổ tài ca hát!”
Tạ Thanh Di và Âu Dương Hạo đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc và cùng nhau bước ra ngoài.
Hành lang dài được trải bằng tấm thảm nhung in họa tiết hoa, ba người vừa đi vừa nói vừa cười.
Đột nhiên, điện thoại của Tạ Thanh Di rung lên.
Cầm lên xem thì thấy mẹ gửi một tin nhắn ảnh đến.
Trong một quán rượu cạnh một bờ biển đẹp như tranh vẽ, mẹ cô và hai người mẹ nuôi đang nướng BBQ, ba người phụ nữ lớn tuổi nhưng bảo dưỡng rất kỹ, khí chất trưởng thành ưu nhã đang tạo dáng trước ống kính.
Cùng với dòng chữ: [Ba cô gái già. Xấu hổ/]
Tạ Thanh Di cười khúc khích, đưa bức ảnh này cho Tần Cửu và Âu Dương Hạo ở bên cạnh xe: “Chúng ta tụ tập, họ cũng tụ tập.”
Tần Cửu và Âu Dương Hạo cùng nhau nhìn, sau đó sử dụng điện thoại của Tạ Thanh Di để gửi một tin nhắn thoại---
“Xin chào những người đẹp.”
“Chúc những người đẹp chơi vui vẻ.”
Tạ Thanh Di cũng gửi thêm một tin nhắn thoại: “Mẹ, bọn con chuẩn bị đi hát karaoke, mẹ và hai mẹ nuôi đừng chơi quá muộn, chú ý…”
Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ “Nghỉ ngơi”, ánh mắt đã bị bóng dáng cao lớn trên cầu thang xoắn ốc thu hút.
Đầu ngón tay thả lỏng, tin nhắn thoại chưa hoàn chỉnh được gửi đi.
Tạ Thanh Di hơi sững sờ, nếu như ban đầu cô cho rằng mình nhận sai vì ở bãi đỗ xe ngầm thiếu ánh sáng, thì bây giờ cô chắc chắn mình không thể nhận sai trong không gian sáng sủa như thế này.
Dù sao, cái chiều cao và dáng cười, cùng tông tóc màu nâu lạnh này, không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên được.
Là Tưởng Kiêu.
Hơn nữa bên cạnh Tưởng Kiêu còn có một người phụ nữ.
Dáng người anh quá cao, che kín dáng người của người phụ nữ kia, nhìn từ góc độ này, cô chỉ có thể thấy mắt cá chân tinh tế và đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen của cô gái đó.
Trong lòng trầm xuống, thấy họ sắp đi xuống tầng, Tạ Thanh Di vô thức nhắc bước đuổi theo.
Có lẽ là do người xui xẻo uống nước cũng bị giắt kẽ răng, cô vừa mới bước được hai bước thì bị ặt chân, nếu không phải Âu Dương Hạo nhanh tay lẹ mắt thì cô đã có một màn vồ ếch rồi---
“Nguyệt Lượng, chị không sao chứ?”
Âu Dương Hạo nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, trong mắt lộ ra sự lo lắng không thể che giấu.
Tạ Thanh Di chỉ cảm thấy mắt cá chân hơi đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, bên hông mắt cá chân hơi ửng đỏ, cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, vì vậy lắc đầu, khẽ nói: “Không sao.”
Cô đứng thẳng dậy, và nhìn lên cầu thang lần nữa.
Trùng hợp là anh cũng đang nhìn cô.
Như có tiếng nổ mạnh ở bên tai, trái tim cô đập nhanh một cách khó hiểu, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Giống như là bị anh nhìn thấy bộ dạng chật vật đuổi theo, cũng giống như bị anh phát hiện tình cảm của mình…
Ngay khi tâm trí cô đang rối bời, đôi mắt hồ ly màu xanh kia đã dời đi.
Cũng không biết Tưởng Kiêu nói gì với người phụ nữ bên cạnh, sau đó họ xoay người đi lên tầng, từng bước đi về phía Tạ Thanh Di.
“Vãi nồi, Nguyệt Lượng, đó là Tưởng Kiêu sao?” Tần Cửu ở bên cạnh Tạ Thanh Di thấp giọng cảm thán, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang nhảy cẫng nên như chồn ăn dưa.
Là Tưởng Kiêu.
Hơn nữa Tưởng Kiêu còn đang hẹn hò với một người phụ nữ.
Người phụ nữ này là Lương Gia Di, đại tiểu thư của tập đoàn Lương Thị, vậy tức là chuyện nhà họ Tưởng và nhà họ Lương liên hôn với nhau là sự thật?
Âu Dương Hạo cũng biết Tưởng Kiêu, thấy Tạ Thanh Di không có động tĩnh gì, cậu ta không nhịn được nhìn về phía cô.
Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn sáng sủa của cô tái nhợt, vẻ mặt không được tốt lắm.
“Nguyệt Lượng, chân đau không?” Cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Tưởng Kiêu có bạn gái từ khi nào vậy?”
Trái tim Tạ Thanh Di càng hụt hẫng hơn khi nghe thấy hai chữ bạn gái.
Anh lừa cô.
Rõ ràng anh nói anh đến Thượng Hải là để bàn chuyện công việc.
Nhưng bây giờ thì sao, bàn công việc cái quần đùi gì, rõ ràng là bàn chuyện yêu đương!
Cho đến khi Tưởng Kiêu và Lương Gia Di đi đến trước mặt, Tạ Thanh Di vẫn mím môi im lặng như cũ.
Tần Cửu và Âu Dương Hạo lễ phép chào: “Anh Tưởng, cô Lương, thật trùng hợp.”
Tưởng Kiêu ừ một tiếng, tùy ý liếc nhìn bàn tay đáng nắm lấy cánh tay Tạ Thanh Di của Âu Dương Hạo, giọng nói rõ ràng: “Nguyệt Lượng, làm sao vậy?”
Đôi mắt Tạ Thanh Di khẽ di chuyển, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Đúng, đây mới là phản ứng bình thường của anh.
Người đàn ông trưởng thành độc thân bao nhiêu năm đi ăn với phụ nữ là chuyện rất bình thường.
Làm ầm ĩ mọi chuyện lên như cô mới là không bình thường.
Mí mất cô cụp xuống, sử dụng kỹ năng diễn xuất mười mấy năm của mình, khi cô ngước mắt lên, biểu cảm đã trở thành sáng sủa tự nhiên: “Ồ, là anh ư?”
Cô đưa tay đỡ trán, nở nụ cười xấu hổ: “Chắc là do em hơi say, vừa rồi suýt nữa thì ngã xuống.”
Nhấn mạnh âm cuối, cô cảm nhận được có một ánh mắt đang rơi xuống mắt cá chân mình.
“Đau không?” Tưởng Kiêu hỏi.
Giọng điệu nhẹ nhàng, đến từ sự quan tâm của một người anh trai.
“Không sao, không đau lắm.”
Tạ Thanh Di khẽ đáp, ra hiệu cho Âu Dương Hạo không cần đỡ cô nữa, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ tóc ngắn mặc bộ vest sang trọng đứng bên cạnh Tưởng Kiêu: “Anh, vị này là?”
Kể từ khi quyết định tiến quân vào giới showbiz năm 18 tuổi, Tạ Thanh Di rất ít khi tham gia các bữa tiệc tối của người nổi tiếng với thân phận “Thiên kim tiểu thư của tập đoàn XL.”
Cô biết nhà họ Lương có một tiểu thư nhưng vị tiểu thư này vẫn luôn sống ở nước ngoài, còn Tạ Thanh Di thì luôn bận rộn với công việc cho nên từng gặp qua vị Lương tiểu thư này.
Mặc dù vừa nãy A Cửu và Âu Dương đã chào hỏi qua nhưng Tạ Thanh Di vẫn lựa chọn cách giả ngu, mỉm cười và chờ đợi câu trả lời.
Nhìn độ cong khóe miệng cô, Tưởng Kiêu nói: “Đây là tiểu thư Lương Gia Di của tập đoàn Lương Thị.”
Dừng một chút, anh lại giới thiệu với Lương Gia Di: “Cô Lương, đây là em gái của tôi, Tạ Thanh Di, hai người kia là bạn của em ấy.”
Lương Gia Di nhướng mày, trầm ngâm liếc nhìn Tạ Thanh Di: “Xin chào cô Tạ, ngôi sao lớn quả nhiên vô cùng rực rỡ.”
Tạ Thanh Di híp mắt cười: “Cô Lương quá khen, cô cũng rất xinh đẹp, khí chất tốt, đặc biệt là bộ vest hôm nay cô mặc, đứng bên cạnh anh Kiêu trông giống như đồ đôi vậy, rất xứng đôi.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Lương Gia Di hiện lên một tia vi diệu nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Cô ta quay sang nói với Tưởng Kiêu: “Không ngờ Tổng giám đốc Tưởng còn có một cô em gái là ngôi sao lớn đó.”
Tưởng Kiêu không nói gì, đưa mắt nhìn Tạ Thanh Di.
Anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của cô gái dường như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn trắng lạnh trong hành lang, hiện lên vẻ sáng bóng như ngọc.
Mà ở đuôi đôi mắt hạnh xinh đẹp kia hơi ửng hồng, nhìn là biết là đã uống rượu.
“Muộn rồi, ăn uống xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Anh chậm rãi dặn dò.
Tạ Thanh Di cười: “Anh à, anh đừng quản em, em với đám A Cửu đã có lịch trình sẵn rồi, anh chỉ cần chăm sóc tốt cho cô Lương là được.”
Giọng điệu của cô vô cùng ái muội, giống như quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt.
Tưởng Kiêu trầm mặc hai giây, không đáp lại lời cô mà quay sang nói với Tần Cửu: “Chắm sóc tốt cho em ấy, nhớ đưa em ấy về nhà cẩn thận.”
Từ trước đến nay, Tần Cửu luôn kính trọng và có chút sợ hãi Tưởng Kiêu, chủ yếu là người này vừa lợi hại vừa bí ẩn, giống như sương mù nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấy, khiến người ta vô thức cảm thấy sợ hãi.
“Anh Tưởng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Kiêu khẽ gật đầu, giọng điệu khách sáo xa cách: “Vậy bọn anh đi trước đây.”
Tạ Thanh Di: “… Vâng.”
Tần Cửu cùng Âu Dương Hạo: “Anh Tưởng, cô Lương, hẹn gặp lại.”
Người đàn ông mặc vest đen cùng người phụ nữ mặc vest trắng cùng nhau xoay người rời đi.
Đợi đến khi họ đi xa, Tần Cửu không kiềm chế được trái tim bà tám của mình, kinh ngạc nói: “Vãi nồi, vãi nồi, vãi nồi, dưa hôm qua tớ hóng được là thật! Bọn họ đang hẹn hò sao?”
Tạ Thanh Di: “…”
Âu Dương Hạo: “Tưởng Kiêu đã 25 tuổi rồi, có yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa cô Lương này cũng khá tốt, là con gái duy nhất của nhà họ Lương, nếu nhà họ Lương và nhà họ Tưởng liên hôn, mạnh mạnh hết hợp với nhau, đối với cả nhà họ Tưởng và nhà họ Lương là chuyện tốt.”
Tần Cửu gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cô Lương này cả diện mạo lẫn khí chất đều không tồi, mặc dù tớ cảm thấy dụng mạo vẫn không thể sánh được với Tưởng Kiêu nhưng xét về gia cảnh, cũng rất xứng đôi.”
Vẻ mặt Tạ Thanh Di càng xấu hơn khi nghe thấy hai người bạn thân bên cạnh nói như thế.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, khẽ nói: “Tớ hơi chóng mặt, sáng mai còn phải đến phim trường Viễn Sơn quay quảng cáo, chắc là tớ không đi karaoke được nữa đâu.”
Tần Cửu và Âu Dương Hạo đều dừng lại: “Hả? Không đi nữa?”
“Có lẽ do lâu rồi không uống rượu, tửu lượng hơi suy giảm.” Cô cười áy náy nhìn hai người họ: “Hai người đi chơi vui vẻ, hóa đơn cứ tính cho tớ.”
Tần Cửu và Âu Dương Hạo thấy sắc mặt cô quả thật không tốt lắm, cho nên cũng không ép buộc cô: “Được rồi, vậy cậu về nghỉ ngơi sớm đi. Âu Dương, bảo tài xế của em đưa Nguyệt Lượng về, chúng ta đặt xe khác.”
“Vâng ạ.”
“Thôi, để tài xế chạy lòng vòng như thế phiền phức lắm, tớ đặt xe là được.”
Không để cho họ từ chối, Tạ Thanh Di đã nâng bước tiến về phía trước, đưa lưng về phía họ, vẫy tay: “Bye bye, hôm khác chúng ta quẩy tiếp.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Tần Cửu và Âu Dương Hạo nhìn nhau, trong lòng hơi nghi hoặc.
Tại sao họ cảm thấy rằng tâm trạng của Nguyệt Lượng không tốt lắm.
*
Lúc này Tạ Thanh Di chỉ muốn ở một mình.
Trong lòng cô đang mắng Tưởng Kiêu 108 lần là kẻ lừa đảo, sau đó lại mắng mình 109 lần là kẻ tự đa tình.
Anh muốn đi chơi với phụ nữ, tại sao phải nói cho cô?
Ngay cả khi anh trai ruột Tạ Minh Duật của cô yêu đương, cũng không cần thiết phải báo cáo với cô.
Hơn nữa, Tưởng Kiêu còn chẳng phải anh trai ruột của cô.
Thậm chí còn không thể coi là họ hàng thân thích, nói trắng, cô chỉ là một cô em gái tương đối quen thuộc của anh.
Nhận thức được điều này khiến cảm xúc của Tạ Thanh Di càng thêm ủ rũ.
Đeo kính râm và đeo khẩu trang vào, cô ủ rũ bước ra khỏi Triều Giang Các.
Vừa định bắt taxi thì nhìn thấy một chiếc xe Bentley đậu ở ven đường.
Trong ánh mắt nghi ngờ của cô, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Đôi mắt màu xanh lục dưới ánh đèn lờ mờ bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu chậm rãi nói: “Lên xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.