Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 12:




Vừa nhìn thấy dáng người mảnh khảnh và xinh đẹp kia, mấy vị giám khảo đang ngồi suýt nữa không nhận ra.
Đây chính là tiểu công chúa kiêu căng trong showbiz sao?
Mà Tạ Thanh Di lúc này là đang sử dụng mặt mộc—
Cô thật sự lười chờ để được make up. Sau khi thay quần áo xong, cô đã nhờ chuyên viên make up đội tóc giả và bôi dưỡng môi cho cô, sau đó liền tới đây thử vai luôn.
Tự nhiên, thanh thuần, giống như bông hoa trà trắng trong trên ngọn núi tĩnh lặng, gió thổi vi vu.
Hai mắt biên kịch sáng lên, hưng phấn siết chặt chiếc bút trong tay, chồng chéo hình tượng Tô Hàn Yên trong lòng ông ta với tạo hình của Tạ Thanh Di.
Mục Kim Xuyên không ngờ tạo hình của Tạ Thanh Di lại hợp với nhân vật như vậy, tuy tạo hình đã qua cửa nhưng quan trọng là kỹ thuật diễn.
“Cô Tạ, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể bắt đầu rồi.”
Nhân viên công tác hô: “Action.”
Tạ Thanh Di cúi đầu, khi cô ngẩng đầu lên một, vẻ mặt bình tĩnh của cô lập tức chuyển sang trạng thái thoải mái hưởng thụ.
Những nữ sinh vô tư, ôm sách vở ngồi trong lớp học, chăm chỉ miệt mài rong ruổi trong đại dương tri thức.
Sau khi bị bán, chịu khổ mười mấy năm, cuối cùng những khổ tận cam lai đó cũng kết thúc, giờ cô đã được ăn cơm no, được đi học, trong lòng “Tô Hàn Yên” vô cùng biết ơn anh.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh trầm đục.
Các bạn trong lớp tò mò nhìn ra ngoài, “Tô Hàn Yên” không thích náo nhiệt, vẫn chăm chỉ đọc sách.
Cho đến khi đột nhiên có tiếng hét lớn từ ngoài lớp — “Không ổn rồi, máy bay của Nhật đã vào thành phố rồi!”
Lớp học trở nên lộn xộn, “Tô Hàn Yên” vội vàng đẩy người bạn đang ngủ gật bên cạnh, lo lắng nhắc nhở: “Nhanh, chạy!”
“Tô Hàn Yên” cũng muốn chạy nhưng trước khi chạy, cô không quên ôm chặt sách vở bút viết vào ngực…

Nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình bước ra từ phòng thử vai, Nhạc Nhạc lập tức tiến lên đón: “Chị ơi, mọi chuyện thế nào rồi.”
Tạ Thanh Di cầm lấy cốc nước Tạ Thanh Di đưa, uống một ngụm giải khát: "Cũng ổn.”
Dù sao, cô đã dốc hết sức để diễn, bản thân cô cũng cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi hoàn thành việc thử vai, phản ứng của ban giám khảo cũng rất tốt, đặc biệt là vị biên kịch lầm lì ít nói kia còn nhìn cô với ánh mắt phát sáng.
“Bây giờ phải xem họ ấn tượng với màn thử vai của Hạ Tiêu Vũ hơn hay là chị hơn.”
Tạ Thanh Di đưa cốc nước cho Nhạc Nhạc, cầm điện thoại di động: “Làm xong nhiệm vụ hàng ngày chưa.”
Nhạc Nhạc gật đầu: “Xong rồi ạ.”
“Được rồi.” Tạ Thanh Di cầm điện thoại, trở lại phòng thay đồ.
Để làm nổi bật vóc dáng gầy gò của thiếu nữ, cô đã bảo chuyên viên make up cầm băng dính quấn N vòng lên ngực, để hai quả đồi hùng vĩ kia trở thành đồng bằng.
Chuyên viên make cẩn thận tháo băng dính ra, thở dài: “Cô Tạ, chỉ là thử vai thôi mà, cô làm vậy là quá liều rồi.”
“Tôi không may mắn lắm, nếu mà bốc được vai mặc sườn xám thì nhất định sẽ có lợi thế.” Tạ Thanh Di hơi ưỡn ngực.
Chuyên viên make up: “…”
Nghệ sĩ này có vẻ không khó hòa đồng như người ta nói trên mạng, ít ra vẫn rất nghiêm túc với công việc của mình đấy chứ?
***
Trên đường trở về, Tạ Thanh Di đang ngắm nghía ảnh mình trong bộ đồng phục học sinh thời dân quốc.
Nhạc Nhạc ngồi ở hàng ghế đầu chợt kinh ngạc nó: “Vãi, Lâm Mộng Dao đang làm cái gì vậy?”
Tạ Thanh Di: “Hử?”
Nhạc Nhạc vội đưa điện thoại cho Tạ Thanh Di: “Cô ta lên hotsearch.”
Tạ Thanh Di liếc nhìn từ khóa hotsearch: # Lâm Mộng Dao Tô Hàn Yên #
Hotsearch đứng đầu bảng Weibo là bức ảnh chụp Lâm Mộng Dao trong bộ sườn xám màu xanh đậm do Lâm Mộng Dao đăng với dòng cap: [Dư hà thu tẫn hàn yên lục, giang sơn một mảnh đoàn minh ngọc.]
Bức ảnh này là bức ảnh cũ trước đây nhưng việc đăng một bức ảnh như vầy lên mạng, cộng thêm một dòng cap đầy mập mờ như thế, khó có thể khiến cư dân mạng không suy nghĩ lung tung—
[Câu thơ này có hai chữ “Hàn Yên”, có phải là đang ám chỉ việc Dao Dao sẽ đóng vai nữ chính của “Nguyệt Mãn Tây Lâu” không!]
[A a a a a a a a a a, Dao Dao quá tuyệt vời!]
[Chị mặc sườn xám quá là đẹp luôn, moa ha ha ha, chị hãy đăng thêm đi, em muốn xem.]
[Nghe nói đoàn làm phim của “Nguyệt Mãn Tây Lâu” cũng mời Hạ Tiêu Vũ đến thử vai, tại sao lại không chọn ảnh hậu mà lại chọn Lâm Mộng Dao? Với cái kỹ thuật diễn kia của cô ta, không dám khen tặng.]
[Lầu trên, Hạ Tiêu Vũ sắp ba mươi tuổi rồi, trong kịch bản nữ chính bắt đầu xuất hiện từ năm 16 tuổi, nữ diễn viên già rồi thì không nên đóng vai thiếu nữ trẻ.]
[Bạn có bệnh à? Hạ Tiêu Vũ mới 28 tuổi, lớn tuổi chỗ nào? Hơn nữa, nói theo cách nói của các người thì Lâm Mộng Dao cũng 24 tuổi rồi, cũng chẳng tốt hơn là bao.]
[Những kẻ công kích tuổi tác của nữ diễn viên đều là rác rưởi.]
Khu vực bình luận nhanh chóng trở thành bãi chiến trường, Tạ Thanh Di ngồi ăn dưa xem kịch, ngón tay lướt như bay xuống.
“Mới thử vai xong đã mua hotsearch, đến khi có thông báo chính thức mà nữ chính không phải cô ta, cô ta không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tạ Thanh Di cũng không hiểu rõ làm hành động lần này của Lâm Mộng Dao là có ý gì.
Chẳng lẽ kim chủ daddy của Lâm Mộng Dao trâu bò như vậy ư, đã cho cô ta quyền quyết định nội bộ rồi?
Sau một lúc im lặng, cô lướt ngón tay trên màn hình, tìm thấy WeChat của anh trai mình.
Diane: [Anh trai yêu dấu, anh có đó không?]
Tạ Minh Duật: [.]
Nhìn cái dấu chấm lạnh nhạt kia, Tạ Thanh Di trợn trắng mắt, giả bộ lạnh lùng cái gì chứ.
Diane: [Giúp em hỏi thăm xem về Tổng giám đốc Vương của điện ảnh Vân Mộng, em muốn biết ông ta đã đầu tư bao nhiêu vào “Nguyệt Mãn Tây Lâu"]
Tạ Minh Duật: [?]
Diane: […]
Cô gửi ghi âm giọng nói, giải thích một lần: [Em rất thích kịch bản bộ này, cho dù em không được diễn thì cũng muốn đầu tư cho nó.]
Dù sao cô cũng có tiền.
Tạ Minh Duật: [Ừ, anh sẽ bảo thư ký đi kiểm tra.]
Diane: [Cảm ơn anh trai của em, moah moah, tặng anh một bông hoa nhỏ.jpg]
Tưởng rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ Tạ lại gửi một tin nhắn khác: [Khi nào em có thời gian về nhà ăn cơm tối?]
Tạ Thanh Di nghĩ về lịch trình của mình, trả lời: [Tối nay?]
Tạ Minh Duật: [Được.]
***
Buổi tối cùng ngày, chiếc Maybach màu đen vừa lái ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, một chiếc ô tô bình thường màu bạc cũng đi theo ngay phía sau.
“Tiểu thư, có xe theo sau.” Tài xế nhắc nhở.
Tạ Thanh Di không thèm nhấc mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Đừng lo, để cho họ đi theo.”
Đến cả một tiểu khu quy mô nhỏ như Ngự Cảnh Uyển mà họ còn không đi vào được, huống chi là khu biệt thự nhà cô.
Cô có thể nhân cơ hội này hố ngược lại đám paparazzi này.
Khi màn đêm buông xuống, chiếc xe ô tô chạy vào một khu biệt thự hoành tráng.
Chiếc xe màu bạc đi theo suốt đoạn đường dừng lại ở dãy nhà đối diện, hai người trên xe đều cảm thấy đáng tiếc.
“Khu vực này tập chung rất nhiều người không phú thì quý, xem ra Tạ Thanh Di không đơn giản.”
“Chúng ta không vào được chỗ này, người sống ở trong đó cũng không phải người chúng ta có thể trêu chọc được, anh Hạo, hay là chúng ta trở về đi?”
“Chúng ta vất vả lắm mới theo dõi được đến đây, dù sao cũng phải rình một lúc. Người đó nói chỉ cần chụp được ảnh của Tạ Thanh Di với kim chủ của cô ta, cho dù chỉ chụp được một tấm cũng sẽ cho chúng ta ba triệu!”
Thanh niên tóc đỏ đầy sức sống nói: “Ba triệu đó, đến lúc đó hai người chúng ta mỗi người một nửa là đủ tiền về quê mua nhà cưới vợ rồi.”
Tiền bạc luôn đầy rẫy những cám dỗ, ba triệu không phải số tiền nhỏ.
Người kia cũng bị thuyết phục gật đầu: “Được, vậy chúng ta cứ đợi một lát.”
Mặc dù biết xác suất chụp được là rất nhỏ nhưng nhỡ đâu chụp được thì sao?
Biệt thự nhà họ Tạ đèn đuốc sáng trưng.
Một nhà bốn người ngồi quanh chiếc bàn dài với những món ăn thịnh soạn.
Tạ Luân, người ngồi ở chủ vị dặn dò: “Nguyệt Lượng, tối nay ở nhà ngủ đi con.”
“Vâng ạ.” Tạ Thanh Di uống cháo tổ yến, mỉm cười nhìn bố mình: “Vậy tối nay con ngủ với mẹ được không?”
Tạ Luân: “…”
Mẹ Tạ, Bùi Cảnh Yên ở bên cạnh cười đáp: “Tất nhiên là được, đêm nay hai mẹ con chúng ta ngủ với nhau.”
Tạ Luân nhíu mày: “Vợ à.”
Mặc dù Bùi Cảnh Yên đã ngoài lăm mươi nhưng bởi vì cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc, chăm sóc da tốt nên nhìn vẫn rất rạng rỡ.
Bà hờn dỗi nhìn chồng mình: “Hiếm khi được ngủ với con gái một đêm, nếu buổi tối ông không ngủ được thì có thể rủ con trai ngủ với mình.”
Tạ Luân: “???” 
Khuôn mặt Tạ Minh Duật tối sầm lại: “Mẹ!”
Cả hai bố con đều xụ mặt, còn hai mẹ con thì nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
“Được rồi, không trêu hai người nữa.”
Bùi Cảnh Yên cười, gắp cho con trai con gái mỗi người một cái đùi gà: “Các con đừng chỉ biết làm việc, cũng phải chú ý đến sức khỏe nữa, phải ăn uống đầy đủ.”
Cả một nhà ngồi quanh bàn cơm nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Tạ Minh Duật nói: “Hình như Tưởng Kiêu đã đến Thượng Hải từ hai ngày trước.”
Tạ Thanh Di siết chặt đôi đũa, không nói gì.
Bùi Cảnh Yên cười nói: “Nhắc mới nhớ, lâu rồi mẹ không gặp thằng bé kia, không biết nó có đẹp trai hơn không?”
“Đẹp trai lắm.” Tạ Thanh Di gắp một miếng cá rán giòn, cắn một miếng, đáp: “Lần trước con đã gặp anh ấy ở bữa tiệc từ thiện, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen, trông như siêu mẫu quốc tế luôn.”
Bùi Cảnh Yên suy nghĩ một chút, nói: “Chú Tưởng của con lúc còn trẻ không đẹp trai bằng bố con nhưng đứa con trai này của ông ta lại rất tốt, xét về ngoại hình, nó còn đẹp trai hơn cả anh con.”
Tạ Thanh Di mỉm cười: “Thần tiên cũng thấy vậy, con cũng thấy vậy. Nhưng Gen của gia đình chúng ta cũng rất tốt, mẹ xem, con đã thừa kế hết những ưu điểm của bố và mẹ.”
Bùi Cảnh Yên liếc nhìn con gái đầy yêu thương, mỉm cười nói: “Đúng vậy, con là người biết chọn những thứ tốt nhất.”
Tạ Minh Duật, người bị mẹ và em gái lôi xuống dẫm đạp: “Khụ, còn con thì sao.”
Hai người phụ nữ mỉm cười, nếu đã nhắc tới Tưởng Kiêu, Tạ Thanh Di cũng tiện nhắc luôn đến chuyện tháng sau đi Bắc Kinh: “Bố, mẹ, nếu sinh nhật của chú Tưởng có tổ chức yến tiệc, bố mẹ có đến không?”
Bùi Cảnh Yên không trả lời ngay, vô thức nhìn Tạ Luân.
“Bố với mẹ của con không đi.”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tạ Luân không có nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Nếu con muốn đi thì cứ đi với anh con, nhân tiện đại diện luôn cho nhà chúng ta.”
Tạ Thanh Di nhấp đôi môi đỏ mình, thở dài, quay sang hỏi Tạ Minh Duật: “Anh?”
Tạ Minh Duật gật đầu: “Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị quà và sắp xếp thời gian.”
Tạ Thanh Di nói được, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục uống cháo tổ yến.
Thật ra đến giờ cô vẫn không hiểu rõ về tình bạn giữa bố cô và chú Tưởng— 
Chú Tưởng đối xử với gia đình cô rất tốt, coi bố như một người bạn thân thiết.
Nhưng bố cô luôn thờ ơ với chú Tưởng, chỉ coi chú ấy như một người bạn bình thường.
Cô từng hỏi mẹ nhưng mẹ cô chỉ thở dài: “Đó là chuyện cũ nhiều năm trước rồi, thật ra thì mẹ cũng không hiểu lắm… Dù sao bố mẹ cũng không cấm anh em con qua lại với William, con cũng đừng quan tâm đến chuyện của thế hệ bố mẹ.”
Cả gia đình bốn người ở đây đang cùng nhau dùng bữa tối đầm ấm.
Cách đó hàng nghìn dặm, Bắc Kinh, một chiếc Rolls-Royce màu đen lướt qua trên con phố nhộn nhịp.
Thư ký Triệu nhìn tin tức trên điện thoại, quay đầu muốn nói rồi lại thôi.
Tưởng Kiêu nhận ra, giọng điệu lạnh lùng: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Thư ký Triệu vội vàng nói: “Không có gì to tác cả, chỉ là bộ phim mà cô Tạ muốn diễn hình như đã chọn được nữ chính là một diễn viên khác.”
Anh ta suy nghĩ, ông chủ vì cô Tạ thích đá Alexandrite mà đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để mua viên đá này từ tay một tay buôn đồ cổ lập dị, thậm chí vì muốn đưa cô Tạ đi xem phim mà đổi cả lịch bay, điều này đủ cho thấy cô Tạ có một vị trí quan trọng trong lòng ông chủ.
Huống chi bây giờ họ cũng rảnh rỗi ngồi trong xe, chia sẻ với ông chủ một tin tức trong showbiz cũng chẳng làm chậm trễ thứ gì cả.
Click mở tin tức, thư ký Triệu cẩn thận đưa điện thoại cho người bên cạnh xem: “Ông chủ, anh xem.”
Đôi con ngươi đen láy quét qua màn hình, trên mặt Tưởng Kiêu không nhìn ra bất luận chút cảm xúc nào.
Thấy vậy, thư ký Triệu không khỏi thắc mắc, sao phản ứng của ông chủ lại thờ ơ như vậy? Chẳng lẽ anh ta nghĩ sai rồi?
Ngay lúc anh ta đang hối hận vì tự ý phỏng đoán suy nghĩ của ông chủ thì nhìn thấy trong gương chiếu hậu, ông chủ của mình đột nhiên lấy điện thoại ra.
Thư ký Triệu: “…!”
Nhìn động tác gõ màn hình của ông chủ mình, đây là đang nhắn tin?
Đang gửi tin nhắn cho cô Tạ sao?
Giờ phút này, trợ lý Triệu chỉ cảm thấy trái tim bà tám của mình hừng hực khí thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.