Hồn Thuật

Chương 84: Linh mạch






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 84: Linh mạch
Nguồn: Tàng Thư Viện


Không đầy mười phút, cả tổ đội mười hai thình lình xuất hiện trên bầu trời đồng bằng sông Cửu Long. Văn Lục thả ra linh thức rộng lớn bao chùm toàn bộ khu vực phía nam của Đại Việt. Không dò thì thôi, dò xét xong xuôi Văn Lục cũng nhịn không được kinh hô, thốt lên:

- Thật phí của trời mà.

Vân Nhi đứng bên tò mò ngơ ngác hỏi:

- Anh nói sao cơ? Cái gì mà phí…


Văn Lục chỉ xuống dưới mà nói: truyện copy từ

- Mọi người nhìn xem, ở sâu dưới lòng đất có chín mạch nước… không… chính xác là chín con sông ngầm xoay chuyển tụ lại một chỗ tại An Giang. Nhưng điều đáng nói là hệ thống sông Cửu Long bây giờ có ít nhiều sai lệch so với chín con sông ngầm này.

- Thế thì có sao đâu? Cứ kệ nó đi… chúng ta tìm cái phong ấn… đập nó đi là được.
Kiệt Hào chột mắt ồm ồm nói, Văn Lục tức giận gõ cho hắn mấy gõ rồi mới giảng giải.


Từ xưa tới nay không gian ngũ hành luôn coi trọng một thứ gọi là… linh mạch. Linh mạch là nơi đản sinh ra linh khí nồng đậm hơn nhiều so với những khu vực khác. Nói cụ thể, sinh vật sống nơi linh mạch có linh hồn cấp cao hơn so với sinh vật sống ở vùng không có linh mạch. Thực vật nơi có linh mạch cũng tươi tốt gấp nhiều lần và đôi khi còn sinh ra những chủng loại quý hiếm.

Nghe qua thì cảm thấy bình thường, nhưng thực tế linh mạch ảnh hưởng rất nhiều tới quốc gia tình hình một quốc gia.
Từ xưa giân dan đã truyền tụng nhiều về vấn đề phong thủy, linh mạch. Như truyện về một tên tu chân Trung Hoa mà người dân gọi là thầy địa lý dò linh mạch đi sang tận vùng đất Nình Bình của Đại Việt bây giờ, khi đó hắn thấy giữa ngã ba sông Hoàng Long có ánh hào quang chiếu thẳng lên sao Thiên Mã. Đinh Bộ Lĩnh lúc bấy giờ chăn châu gần đấy bị lão túm lại sai xuống thăm dò bên dưới đáy sông. Thật làm người ta bất ngờ là dưới đáy sông có một con… ngựa đá. Lão lúc đó mừng thầm trong bụng rằng linh mạch Thiên Mã này hoàn toàn có thể đưa hắn lên làm… vua. Điều này hoàn toàn được chứng thực ở tương lai sau này của Đinh Bộ Lĩnh. Sở dĩ lão thầy địa lý này không được như ý muốn là bởi vì ngay từ đầu hắn đã không chú ý tới cậu bé thông minh chăn châu đó. Chọc tức cậu bé, tương đương với việc lấy đi ngôi vị của mình.
Đinh Bộ Lĩnh lúc được lão thầy địa lý bắt xuống đặt một bộ xương cốt vào miệng con ngựa đá thì cực kỳ tinh minh đem nhét nó sang chỗ khác. Rồi thừa dịp lão thầy địa lý vui mừng bỏ đi đã về nhà đem bộ xương cốt của cha bỏ vào miệng con ngựa đá đó… Sau này Đinh Bộ Lĩnh làm vua.
Nói tới đây Văn Lục thở dài.
Mọi người nghe tới đó đều kinh dị. Việc liên quan tới cả đời sau như thế phải giải thích như thế nào?
Na Na đứng bên cũng hứng khởi ghé lại gần hỏi:

- Chẳng lẽ đây là một “tính năng” riêng nữa của linh mạch?

- Linh mạch cho tới giờ cực kỳ ít được nói qua. Đây là một vấn đề cực kỳ phức tạp…

Văn Lục dừng một chút rồi nói tiếp:

- Theo sự hiểu biết của ta thì linh mạch cũng được chia làm nhiều cấp khác nhau từ thấp tới cao. Mà cao nhất chính là… long mạch.
Trong long mạch lại được phân chia các cấp bậc như nhị long, tam long…

“Long mạch? Nhị long tranh châu?”
Mọi người trong tổ nghe Văn Lục nói vậy đều thầm kinh dị nhìn xuống dưới. Lung Quang ít nói cũng buột miệng hô lớn.

- Con mẹ nó… linh mạch Thiên Mã đã kinh khủng vậy… còn ở đây… chín con rồng đấy trời ạ…

Nói xong hai mắt long lanh nhìn xuống dưới như thấy kỳ chân bảo vật tuyệt thế đang núp dưới đó.
Văn Lục giọng đầy tiếc nuối:

- Vậy ta mới nói phí của trời… Ở An Giang có một trận pháp khổng lồ, phong ân. Mắt trận lại đặt trúng vào “viên châu” mà chín con rồng tụ tập về kia muốn tranh. Điều này đồng nghĩa với việc… linh mạch cửu long này hoàn toàn bị cải biến…

- Đi… đi đập tan cái phong ấn đó…

Kiệt Hào hăng máu hùng hổ lao đi trước, trong đầu toàn nghĩ tới sau này khi phong ấn khai giải sẽ có biết bao nhiêu nhân tài đản sinh. Quốc gia hùng mạnh, tu thuật cũng đón nhận những tuyệt thế thiên tài mới… Nghĩ tới đó Kiệt Hào lại nhịn không được kích động trong lòng.

Văn Lục thật hết chỗ để nói, không ngờ tên tu luyện hệ kim này còn nóng nảy hơn cả Lung Quang tu luyện hỏa thuật... có khi hai tên này nên đổi tính cách cho nhau mới phải. Quả là quái vật thì khác bình thường.

- Ngu ngốc

Hương sát thủ đứng im nãy giờ nghe Kiệt Hào nói vậy thì chỉ liếc hắn một cái rồi phun ra một câu làm Kiệt Hào đang bừng bừng khí thế lập tức nhũn như con chi chi. Văn Lục thấy vậy thì cực kỳ tò mò, không biết ba tên công tử này ăn “quả đắng” gì của cô bé Hương này mà sao úy kị đến thế.

- Ta không ngu ngốc…

Kiệt Hào khép nép như con gái lần đầu về nhà chồng lắp bắp phàn kháng. Hương với chiếc mặt nạ lạnh tanh màu đen không lộ ra biểu cảm gì chỉ nhếch khóe miệng mọng đỏ xinh đẹp lên rồi nói:

- Ta nói ngươi ngu ngốc… còn cãi. Ngươi không thấy long mạch cửu long mạnh mẽ vậy mà còn bị phong ấn. Ngươi tưởng cái phong ấn đó là cái bong bóng nước đâu mà nói đập là đập. Nếu ta đoán không lầm thì phong ấn này xuất hiện trước khi hai miền nam bắc bị chia cắt. Phong ấn này cũng dẫn tới tai họa hỏa chiến liên miên iền nam những năm chống mĩ này. Còn nữa…ngươi không thử nghĩ xem, phong ấn sau khi khai giải sẽ có hiện tượng gì, ảnh hưởng tới ai?

Hương ‘sát thủ’ làm một “tràng” làm Kiệt Hào cứng lưỡi. Văn Lục cũng nhịn không được liếc cô bé mảnh khảnh này vài lần. “tư duy thật sâu sắc”. Văn Lục có cảm giác cái đầu mình từ giờ nhẹ nhàng hơn nhiều, quả là thoải mái.

- Hê hê… Hương nói đúng… ta lo là sau khi phá giải phong ấn sẽ làm chín con sông ngầm nổi lên hợp với chín con sông trên mặt đất. Mà sông ngầm lại lớn thế, nhất là những con sông bên trên bị “đóng cửa”… thì những nhà dân trong phạm vi bị nổi lên…

Văn Lục không nói hết nhưng ai cũng tự hiểu được. Nếu vào thời phong kiến, đơn giản là một lệnh vua, mấy ngàn dân có đáng là gì so với việc trọng đại quốc gia này. Bất quá với tư tưởng hiện đại, Văn Lục cũng không thể cất tay tự nhiên mà làm được.
Kiệt Hào cười lớn:

- Việc này đơn giản… để ta liên lạc với mấy chú mấy bác ngoại môn đệ tử trực tiếp đề nghị chính phủ di dân những khu vực đó là được rồi.

Mọi người nghe vậy đều gật gù đồng ý. Trong số những người đứng ở đây thì chỉ có Văn Lục là ít ảnh hưởng tới bộ máy chính phủ nhất. Còn lại ai cũng có thế lực kinh khủng sau lưng. Những thế gia, môn phái tu thuật này không quan tâm tới tình hình chính phủ. Nhưng bộ máy nhà nước ai mà chẳng phải lo lắng tới những thế lực tu thuật khổng lồ này. Đây chính là tấm chắn vững trãi nhất ột quốc gia. Việc di dân đền bù cỏn con này còn chưa có tý cân lượng nào trong mắt các môn phái lớn.

Nhìn vẻ hưng phấn của Kiệt Hào, Hương lại bĩu môi nói:

- Thôi đừng mơ mộng đi ông… Tính làm vua hả? Bổn cô nương nói à biết, tốt nhất là đừng có đụng vào nó…

Mọi người trong lòng đều có tâm tư riêng, thấy lợi trước mắt mà không “vớt” lấy mới là dại đâu. Không ngờ cô bé Hương lại thờ ơ cảnh báo như vậy. Tất cả đang ngạc nhiên thì Hương lại thao thao bất tuyệt:

- Tên tu chân “tàu” kia có tới ba sai lầm khi sang Đại Việt. Thứ nhất là khi nhìn thấy Thiên Mã linh mạch hắn không nên lấy tư cách bề trên mà hách dịch sai khiến Đinh Bộ Lĩnh. Nhỏ tuổi không có nghĩa là không biết suy nghĩ. Chọc giận sẽ bị nó chọc lại, trẻ con chỉ có cách lấy quà mà mua chuộc, trăm phần trăm hiệu quả…
Sai lầm thứ hai là hắn càng không nên đưa bộ xương cha của hắn cho Đinh Bộ Lĩnh. Điều này chỉ tạo cơ hội trả thù cho Đinh Bộ Lĩnh mà thôi. Nhất là sau khi nghe Đinh Bộ Lĩnh nói hoàn thành, hắn cũng không kiểm tra lại đã vui mừng mờ mắt mà rời đi. Thật ngu ngôc…
Sai lầm thứ ba chính là ngay từ đầu hắn không nên sang… Đại Việt. Linh mạch là của Đại Việt, không lẽ hắn muốn làm vua Đại Việt? Hoàn toàn là nằm mơ…

Mọi người trong tổ còn đang ngẩn ngơ thì Hương lại tung đòn “sát thủ”:

- Linh mạch Thiên Mã… tức là ngựa…chỉ có hiệu quả nhất khi trong chiến tranh. Tung hoành ngang dọc, phá tan cường địch, đánh khắp nam bắc không đối thủ. Cho nên, chiến tranh kết thúc, ngựa già, kẻ cưỡi cũng phải… xuống ngựa mà thôi.

Nghe Hương nói tới đây tất cả đều rùng mình. Trong số bảy người có ai không phải thuộc dạng thiên tài? Có ai không thông minh đến nỗi không hiểu đây? Điều rõ ràng nhất qua lời nói của cô bé này chính là… linh mạch cũng có “tác dụng phụ”. Cũng như Đinh Bộ Lĩnh sau khi lên làm vua, bốn bề yên bình, loạn chiến kết thúc thì cũng là lúc ông bị thích khách tiễn đi “trầu trời”.


Linh mạch Thiên Mã đã có tác dụng phụ, không có lý nào cái “cửu long mạch” này lại không có chút “tác hại” nào. Đối với người dân thường mà nói, làm vua hay chủ tịch một nước là một niềm vinh dự, một vinh quang lớn lao. Người tu thuật cũng có thể nhờ long mạch này mà đoạt nhiều tiên cơ, gặp nhiều may mắn vươn lên những tầm cao chót vót trong giới tu luyện giả. Bất quá đối với người tu thuật có năm dài tháng rộng của tuổi thọ mà nói hào quang "sao băng" này không đáng để mạo hiểm chút nào. Đứng trên vinh quang chốc lát rồi... chết? Mà chết còn là nhẹ, biết đâu còn diệt tộc như các đời vua chúa Trung Hoa ấy chứ. Thực sự không đáng... Cho nên linh mạch phải là của chung, không nên chiếm lấy cho riêng mình.
Văn Lục trong lòng thực sự dung động hô to: “Tư duy thật đáng sợ… Haha… tóm được mỏ vàng rồi”

Nếu vừa nãy Văn Lục đánh giá cô bé sát thủ này là “tư duy sâu sắc” thì giờ hắn buộc phải công nhận rằng “thật đáng sợ”. Trí tuệ như thế, một tổ đội cực kỳ cần tới. Giờ thì Văn Lục biết tại sao mấy vị công tử lại úy kị cô nàng sát thủ này như vậy. Văn Lục không tị nạnh ghen tị mà còn cười to. Chuyến này vớ “bẫm”. Sau này khảo nghiệm sẽ nhẹ nhàng rất nhiều. Văn Lục vê vê cằm suy nghĩ: “Phải quan hệ tốt với sát thủ này mới được… Sau này thuê tập đoàn sát thủ cũng dễ… khà khà”.




Trong đêm, cả nhóm bảy người lại đổi hướng bay tới An Giang, một vùng đất cũng nằm trong châu thổ sông Cửu Long. Giữa một cánh đồng bát ngát, giữa hai con sông Tiền và sông Hậu, cả nhóm dừng lại trên không nhìn xuống dưới. Qua linh thức, mọi người dễ dàng nhìn thấy cách mặt đất chừng hơn trăm mét là một vòng hào quang sáng trắng. Không ngờ qua nhiều năm, tầng bao bọc bên ngoài của phong ấn vẫn mạnh mẽ như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.