Hồn Thuật

Chương 59: Vùng cấm địa ngoài






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 59: Vùng cấm địa ngoài

Nguồn: tangthuvien



Khoảng cách giữa nơi Văn Lục “đào bới” và tên Booc kia áng chừng bảy mươi ngàn mét. Giờ phút này, tên thanh niên tộc Booc đang phải “vật lộn” với một con quái vật, trong một vùng đầy những ụ đất nhô cao. Gần ba mươi cái xúc tua bên dưới thân ngoại trừ hai ba cái cầm vũ khí, còn lại dùng như những chiếc chân để chống đỡ trên mặt đất. Văn Lục ngay từ đầu tới bình nguyên đã cảm thấy cái vùng đất này quả thật là “cấm địa” với những sinh vật trí tuệ tộc Booc.


Bắt một tên sống chuyên ở dưới nước lại lên cạn để khảo nghiệm, thì quả thật là “tra tấn” nhau rồi còn gì. Việc này cũng giống như chuyện “bắt cá lên bờ” không khác biệt là mấy. Văn Lục cũng đang thắc mắc là những người này đạt được chỗ tốt ở đâu “trên cạn” này chứ? Không lẽ chạy thể dục quanh cả một mặt trăng là tên nào tên nấy thân thể lên cấp ầm ầm sao?

Hiện tại ở mục tiêu của Văn Lục đang bay tới, một con quái vật to lớn không kém so với thân thể của người thanh niên tộc Booc. Khi linh thức của Văn Lục lan tỏa tới, hắn cũng ngạc nhiên không thôi. Vì con quái vật nọ Văn Lục có thể nhận thức ra. Ở Đại Việt có một con vật sống theo bầy đàn, dùng kim để chích. Không sai… con quái vật nọ chính là con ong vàng. Chỉ khác con ong bình thường ở trái đất là nó lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa sức khỏe cũng phi thường kinh khủng. Ngoài cái kim đáng sợ phía sau đuôi ra, thì đối với chàng thanh niên tộc Booc này thì đôi răng như hai cọng kìm trước miệng của nó cũng làm hắn chật vật muốn chết.

Con ong có lợi thế là bay trên không, trong khi tên Booc này chẳng có cách nào khác là đứng dưới mặt đất mà dương tròn ba con mắt lên đề phòng, chạy cũng chẳng chạy nổi. Mấy cái xúc tua cầm ba bốn cây vũ khí vót nhọn có phần tương tự như cây lao cây thương ở trái đất, tên thanh niên Booc nọ kêu lên những âm thanh siêu âm cao tần. Bất quá con ong có vẻ như chẳng thèm quan tâm tới âm thanh “đe dọa” ấy. Nó vẫn việc ta ta làm, lao xuống chìa cái kim chọc cho tên Booc nọ một cái làm hắn phải dồn hết sức “bú mẹ” ra mới đỡ được.

Ban đầu tên thanh niên Booc cậy mình có nhiều xúc tua cho nên đối với tốc độ cực nhanh của con ong thì hắn cũng khinh thường. Tiếp đó hắn làm nên một động tác mà qua linh thức quan sát, Văn Lục cũng phải há hốc mồm. Gần ba mươi cái xúc tua rút từ trong cái túi mang theo bên người ra một loạt vũ khí nào đao, nào thương… loạn tùm lum một đoàn. Sau đó là hắn đứng nguyên một chỗ rồi múa tít mù cả đám xúc tua, chỉ để lại có ba cái chống xuống đất giữ cho thân mình đứng vững. Ban đầu kỹ năng “loạn khí pháp” của hắn quả nhiên là hiệu quả. Con ong cứ lao vào gần hắn là y như rằng bị đánh văng ra ngoài, tiếp đó rối rít bay lên cao.

Bất quá sau gần hai mươi phút, “điệu múa” của hắn cũng từ “loạn mà chuẩn”, sang… loạn thực sự. Chỉ mấy lần lao bổ xuống là vũ khí trong tay tên thanh niên Booc bay tung tóe ra ngoài. Cuối cùng chỉ có ba cái xúc tua giữ được hai cây lao và một thanh kiếm.

Lúc này con ong vàng khổng lồ đã lao bổ xuống cắn vào một xúc tua cầm thương và cong người đâm cây kim vào bụng tên thanh niên Booc. Tuy nhiên tên này quả thật có chút bổn sự. Hắn trong lúc nhọc thở không ra hơi vẫn còn làm được việc là giơ ngang thanh kiếm chặn đúng mũi kim không cho nó xuyên vào người. Bất quá hắn cũng bị lực lượng kinh khủng của con ong mà đẩy ngã văng trên mặt đất.

Con ong với tốc độc cực nhanh không đợi hắn kịp đứng dậy đã nhào tới chĩa cây kim to lớn như mũi kim tử thần sắp đoạn mạng hắn. Tên thanh niên Booc giờ này thực sự tuyệt vọng. Trước khi đi vào khảo nghiệm thì hắn là một trong những thanh niên nổi bật của cả tộc. Mang theo hào khí ngất trời tiến vào “truyền thừa”. Không nghĩ giờ này lại chết bởi một con sinh vật mà theo hắn là cực kỳ không hợp lý… cái đuôi lại to hơn cái đầu.
Đang tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, không ngờ phía trái hắn ánh lên một đạo quang mang. Tiếp đó con ong bị xẻ thành hai nửa rớt xuống đè lên hắn. Hơn nữa cái kim thuận theo thế rớt còn xiên qua một cái xúc tua làm hắn kêu lên thảm thiết.
Sau một hồi, hắn mới kinh hỉ phát hiện ra là mình chưa có chết. Cứ tưởng cây kim to “vật vã” kia xuyên qua thân mình chứ, không ngờ là chỉ làm bị thương một cái xúc tua mà thôi. Hắn hung hăng đẩy cái xác ong ra, lóp ngóp bò dậy, quay lại thấy Văn Lục đang đứng cười cười nhìn hắn. Thanh niên Booc nọ sau khi ngẩn ra, tiếp đó kinh hỉ khua khua mấy cái xúc tua biểu đạt sự ngưỡng mộ với Văn Lục.

Văn Lục nhìn từ trên xuống dưới tên thanh niên Booc nọ một lượt, gật gật đầu hỏi:

- Ngươi tên gì?

Tên Booc vốn có cái miệng cực kỳ rộng rồi, bây giờ ngạc nhiên há hốc trông quả thật buồn cười. Hắn thông qua nhà tiên tri của bộ tộc thông báo mà biết được vị trí của Văn Lục. Nhưng hắn không nghĩ rằng, người từ hành tinh trí tuệ khác lại học được ngôn ngữ của bọn hắn nhanh như vậy. Dù sao thì Văn Lục cũng mới ở trong tộc hắn có năm ngày mà thôi.
Bất quá dù sao hắn cũng được xếp vào hàng tinh anh của lớp thanh niên hiện tại của bộ tộc. Rất nhanh hắn đã thu lại vẻ ngạc nhiên mà thay bằng tràn ngập kính ngưỡng đối với Văn Lục:

- Ta tên là Vik… Booc Vik…

- Ừm, Vik… cái tên được. Nhất là… “loạn khí pháp” của ngươi còn được nữa… haha…

Văn Lục cứ nghĩ tới cảnh tên Vik “múa” tít mù cả đống vũ khí quanh mình tạo thành cái vòng bảo hộ lại nhịn không được cười phì cười. “Lắm chân cũng có cái lợi a”.
Booc Vik nghe Văn Lục nói thì ngẩn ra, tiếp đó thần tình xấu hổ lấy ba cái xúc tua che ba con mắt lại.
Văn Lục cười to một trận vừa bước về phía trung tâm bình nguyên vừa nói:

- Ừm… nếu ngươi muốn có thể đi theo ta đi…

Vik đang xấu hổ, thầm nghĩ mình kém cỏi chợt nghe Văn Lục nói thì sửng sốt, tiếp đó cuống quýt gật cái đầu tròn vo lật đật chạy thu thập vũ khí và hành trang.
Bất quá Văn Lục vừa bước được vài bước thì nghe thấy tên Vik hét thảm phía sau. Văn Lục giật mình quay lại thì nhịn không được lại phì cười… Thật không nghĩ ra là tên này vừa đi được một hai mét lại tất tả quay lại chỗ cái xác của con ong khổng lồ. Hắn giơ hai cái xúc tua tính muốn “bẻ” lấy hai cái răng càng của con ong… Kết quả là hình như con ong chưa chết hẳn, nó hung hăng kẹp một cái, kẹt hai cái xúc tua vào giữa làm tên Vik kêu thấu trời. Đúng là tham thì thâm mà…

Bất quá tên Vik này sau khi kêu la một hồi mới dùng xúc tua khác giơ thanh trùy thủ lên đâm vào khe mắt của con ong xuyên vào trong đầu mới khiến nó chết hẳn. Lúc ấy hắn mới bẻ được hai cái răng cất vào túi, tiếp đó hắn hung hăng nhổ luôn cái kim ở phía cuối đuôi của con ong bỏ vào túi rồi mới vui vẻ chạy theo Văn Lục.
Vừa lúc hắn mới bước đi được mấy mét thì dị biến phát sinh. Từ xác con ong bay ra hai đạo ánh sáng nho nhỏ với tốc độ cực nhanh bay vút về phía Booc Vik. Văn Lục hứng thú nhìn tên Vik, thấy hai đạo quang ảnh vụt tới muốn nhập vào thân xác tên thanh niên tộc Booc này thì giật mình. Tay vội tung lên, chưởng ra một tầng lực lượng muốn đẩy hai quang ảnh ra xa. Bất quá tốc độ của hai đạo ánh sáng này quá nhanh, chưởng ảnh của Văn Lục chưa tới thì chúng nó đã nhập vào tên Vik rồi.

Tuy nhiên ngoài ý muốn là Văn Lục phát hiện ra tên thanh niên tộc Booc này sau khi hai quang ảnh nhập vào xác thì thân mình rung lên, tiếp đó là khuôn mặt mang theo vẻ hưởng thụ giống như con nghiện vừa mới được chích thuốc xong vậy. Văn Lục hiếu kỳ quan sát tình huống, một lúc sau cả người Vik phát ra một tầng ánh sáng mỏng màu xanh biếc. Tầng ánh sáng này vô cùng mỏng mà mờ nhạt, nếu Văn Lục không dùng linh thức quan sát thì hắn cũng vô pháp nhìn thấy. V (.


- Hóa ra là vậy…

Văn Lục vuốt vuốt cằm, thần tình biểu lộ cổ quái. Hắn không ngờ sự việc mà lão tiên tri Gug nói với tộc nhân là “cơ may” lại chính là giết mấy con ma thú biến dị này rồi hấp thu lực lượng nâng cao sự cường tráng của thân thể. Bất quá nguy hiểm cũng tính là quá lớn đi. Ngay cả như tên Vik này nếu không có Văn Lục tới kịp chắc đi đời nhà ma rồi. Quả đúng là cơ may luôn đi kèm với nguy hiểm.
Việc cải tạo thân thể của Booc Vik rất nhan hoàn thành. Văn Lục nhận ra Vik chưa đạt tới thân thể cấp một của thể thuật, bất quá thân thể của tên Vik này cũng cứng cáp lên rất nhiều. Văn Lục áng chừng có lẽ hắn giết thêm một con quái vật nữa là đạt tới viên mãn và có khả năng thân thể đạt tới cấp độ tương đương cấp một thể thuật của thuật pháp Đại Việt.

Vik lật đật chạy lại chỗ Văn Lục, ánh mắt hắn nhìn Văn Lục còn mang theo nhiều tia cảm kich. Mặc dù hai người cũng sàn sàn tuổi nhau, bất quá chỉ cần nhìn thái độ của nhà tiên tri bộ tộc đối với Văn Lục thì Vik cũng không dám có ý niệm coi mình ngang hàng với Văn Lục. Hơn nữa nhìn một đao nhẹ nhàng của Văn Lục khi chém đôi con ong, Vik cũng giật mình không ít. Hắn không tưởng tượng nổi là thuật pháp Đại Việt phải mạnh như thế nào? Không lẽ thanh niên Đại Việt tên nào cũng “kinh khủng” vậy? Thế thì quả là đáng sợ. Thái độ của Vik đối với Văn Lục lại thêm rụt rè…

Văn Lục không biết ý nghĩ của tên Vik này, hắn đang hứng thú với “cơ may” mà tộc Booc gặp được. Văn Lục hứng khởi. Trong lòng hắn lúc này cực kỳ ngứa ngáy, muốn cầm đao đại sát tứ phương. Có khi thể thuật tăng lên luôn một lượt tới cấp mười hai không chừng.

Tuy nhiên đời đâu phải chỗ nào cũng rải hoa hồng. Cho tới chiều tối, Văn Lục thực sự chán nản. Hắn dẫn Vik đi sâu tiến đần về trung tâm bình nguyên. Cứ gặp con quái vật biến dị nào là hắn một đao chặt rớt. Nhưng mà dù hắn có đập chết nó thì hắn cũng chẳng có được đạo ánh sáng như Vik gặp lúc hắn kết liễu con ong.
Ban đầu hắn nghĩ có lẽ hắn giết con quái không phù hợp với hắn. Nhưng mà giết sau ba mươi con liền có đủ dạng con này con nọ vẫn không có tình hình gì chuyển biến.
Tuy nhiên điều làm Văn Lục cực kỳ buồn bực là nếu hắn đánh gần chết con quái vật sau đó để Vik lên kết liễu thì y rằng lại có hai đạo ánh sáng bay ra nhập vào thân hình tròn ủng của hắn làm hắn sung sướng cảm thụ.
Đi hơn một trăm km, thân thể Vik bây giờ cũng đã tương đương với thể thuật tầng năm của thuật pháp Đại Việt rồi. Tuy nhiên hắn chỉ có thân thể cứng rắn lên chứ hoàn toàn không phát sinh cái gì gọi là kỹ năng phụ trợ như thể thuật mà Văn Lục tu luyện cả. Văn Lục vì thích tính cách cởi mở của hắn nên mới hỗ trợ nhiều cho Vik hấp thu nhiều tinh hoa của đám quái vật.
Đến tối cả hai dừng lại bên đám loạn thạch thì Văn Lục cũng rút ra được một kết luận “đau buồn”. Hắn giết quái hoàn toàn vô dụng, chỉ có tên Vik là hưởng lợi, cười muốn không khép nổi miệng rộng của hắn…
Vì qua một ngày vật lộn, Văn Lục không mệt nhưng Booc Vik mặc dù thân thể có cứng lên cũng chật vật chạy theo cho kịp tốc độ của Văn Lục nên mệt rã rời “xúc tua”. Văn Lục đành nghỉ lại một đêm cho hắn lại sức.

Sáng hôm sau Văn Lục cắn răng tiến nhanh tốc độ tiến vào trung tâm bình nguyên. Hắn không tin là hắn không kiếm chác được gì trong cái “cấm địa” này. Hơn nữa hắn càng đi tới gần trung tâm vùng đất này, cảm giác thân thiết kêu gọi không ngờ lại xuất hiệt trong lòng Văn Lục ngày càng mạnh hơn. Điều này Văn Lục cảm thấy kỳ quái. Nghĩ tới cả ngày hôm qua hắn giết rất nhiều quái vật, nhưng mà Văn Lục phát hiện ra một điều rằng… tất cả những sinh vật cho tới giờ hắn nhìn thấy trong cái cấm địa này hoàn toàn đều là sinh vật dưới trái đất. Có khác chăng chỉ là thân thể chúng có chút biến dị, và khổng lồ hơn thực tế dưới trái đất mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.