Hồn Thuật

Chương 57: Hành tinh “nước”






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 57 (2): Tộc Booc

Nguồn: tangthuvien




Văn Lục nhìn kỹ lại thì phát hiện ra những sinh vật này có hình dạng có phần nào tương tự con sứa ở dưới trái đất. Chỉ khác một điều là bọn chúng to hơn con sứa rất nhiều, bên dưới lại có nhiều súc tua. Tất nhiên bọn chúng cũng có hình thể to lớn hơn, áng chừng to như một chiếc xích lô vậy. Điều đặc biệt là bọn chúng toàn thân màu xanh nhạt chứ không phải là trong suốt.

Một nhóm khoảng hơn chục con với những xúc tua cầm ba bốn cây “gậy” kỳ lạ. Trông bộ dáng hung hăng quẫy nước ngoi lên, mấy xúc tua khua khoắng loạn xị mấy cây gậy Văn Lục buồn cười: “Bọn này không phải ma pháp sư chứ?”
Vừa tự hỏi xong nhóm sinh vật kia cũng đã ngoi từ bên dưới con vật khổng lồ lên tới chỗ Văn Lục đang đứng. Con đi đầu tiên rít lên những âm thanh chói tai, Văn Lục nghe xong ngẩn ngưởi.
“Âm thanh siêu âm…?”

Hóa ra sinh sống ở dưới nước phải dùng âm thanh có tần số cao hơn rất nhiều so với con người để giao tiếp. Văn Lục đoán bọn chúng đang hô “Ngươi là ai?” hay đại loại là: “Kẻ xâm phạm kia, ngươi đã bị bắt… giơ tay lên đầu…”


Văn Lục trông hình dáng ngây ngô của chúng thì cảm thấy thú vị không thôi. Đang tính đập cho bọn chúng mấy đập cho cả lũ ngất xỉu ra đấy, rồi thi triển dò tìm trong linh hồn chúng để lấy thông tin của hành tinh thì Văn Lục chợt phát hiện ra một con màu xanh đậm hơn bọn trước mặt này cũng chui ra. Linh thức của Văn Lục nói cho hắn biết con vật ra sau này có linh hồn tới cấp ba lận. Đang tò mò thì sinh vật nọ đã bơi tới gần, hơi nghiêng mình với Văn Lục. Trong não Văn Lục xuất hiện một dãy tần số tín hiệu đặc biệt. Tín hiệu này giống như Văn Lục vẫn hay truyền âm cho đồng đội trong tổ. Bất quá hôm nay Văn Lục lại không ngờ nó còn có chức năng liên lạc giữa các sinh vật.

- Chào ngài… người tới từ trái đất tôn quý. Tiên tri bộ lạc mời ngài vào trong đại sảnh để tiên tri có thể tiếp đón ngài tử tế.

Văn Lục hứng thú nhìn tên mới tới này. Mắt hắn lóe lên tinh quang, tên sinh vật lạ bỗng nhiên đứng ngơ ra như phỗng. Văn Lục tất nhiên là không tin tưởng lời hắn nói ngay. Tự nhiên không quen biết mà cứ chui tọt vào hang ổ nhà người ta, nếu họ có ý đồ xấu bày ra mấy cái bẫy Văn Lục cũng không chắc mình có thể an toàn rút ra hay không. Cho nên để chắc chắn, Văn Lục thi triển thôi miên thuật với tên có linh hồn cấp ba này.

- Ngươi tên gì?

- Booc

- Booc?

Văn Lục ngẩn người, nếu không phải đây chỉ là nói chuyện qua tín hiệu, Văn Lục chắc hoài nghi là tiếng bong bóng nước vỡ chỗ nào.
Ngày trước sư phụ của hắn mất hẳn hai ngày dùng linh hồn cao cấp để đi đọc suy nghĩ của những người linh hồn thấp Văn Lục tưởng là “đọc tâm thuật”. Mất hai ngày để hiểu một ngôn ngữ, sư phụ hắn nghĩ rằng mình đúng là thiên tài. Bất quá nếu lúc này sưu phụ có mặt ở đây chắc lão cũng tự ti, ảo não. Vì Văn Lục không dùng cách nhàm chán như vậy, mà hắn trực tiếp thôi miên một tên linh hồn cấp ba. Sau đó tình hình đại khái mọi việc trên hành tinh này, kể cả ngôn ngữ của hai tộc Klake và Booc hắn cũng thông qua ý nghĩ của tên Booc mogi này mà thông thuộc hết không đầy hai mươi phút. Tốc độ quá kinh khủng… đúng là hậu sinh khả úy.

Nhưng mà đọc truyện nhiều Văn Lục còn biết một công pháp nhanh hơn đó là sưu hồn thuật của tu chân. Thuật này cực kỳ ác độc bởi vì sau khi sưu hồn thì người bị sưu hồn nhẹ nhất là tâm thần, thần trí mơ hồ, nặng hơn một chút là… tử vong.

“~…~…”

Văn Lục quang sang nói với mấy tên đang đứng bên cạnh làm bọn chúng choáng váng. Không ngờ tên “sinh vật lạ” này cũng nói được ngôn ngữ của bọn chúng.
Văn Lục đắc ý đi theo tên Booc Mogi này đi vào bên trong con vật khổng lồ mà người Booc lấy thân nó làm nhà này. Qua miệng của tên Mogi, Văn Lục biết hành tinh này là hành tinh Klake, một hành tinh có tới chín mươi chín phần trăm là nước.
Chỉ còn một phần trăm là đất nhô lên khỏi mặt nước chính là đỉnh của bốn ngọn núi nổi tiếng của hành tinh. Bốn đỉnh núi này đồng thời cũng là bốn trong bảy cấm địa của mọi sinh vật dưới nước vì bên trên đỉnh đó là nơi cư ngụ của những sinh vật phi hành cường đại. Một hành tinh có diện tích gấp năm mươi lần diện tích trái đất thì bốn đỉnh núi nọ phải to lớn như thế nào cũng không phải bàn cãi. Nguyên cái chân núi thôi cũng phải bằng nửa đại lục châu Á. Chẳng trách với tốc độ của Văn Lục mà bay cả ngày vẫn chỉ luẩn quẩn quanh một góc hành tinh.


Văn Lục còn mừng thầm trong lòng khi biết không lâu trước, tộc Klake đã đánh tan tộc Booc để tiếp quyền cai quản cả hành tinh này và đổi tên hành tinh thành Klake. Những tộc nhân còn sót lại phải chạy tới một trong vùng đất cấm địa trong bảy vùng để cư ngụ mới tránh khỏi họa diệt tộc
Văn Lục suy nghĩ qua một lát liền biết ngay vùng đất được gọi là cấm địa này thực ra là do đây là nơi cư ngụ của cả ngàn vạn con sinh vật khổng lồ mà Văn Lục vừa mới đứng lên chốc. Sinh vật này có lực lượng cực kỳ khủng bố cho nên ít có loại nào muốn tiếp cận. Bất quá dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết bọn chúng là do hoàng tộc Booc chuẩn bị cho hậu nhân nếu lâm vào cảnh bất lợi. Không nghĩ rằng rất nhanh chóng hậu nhân đã sớm phải mò mẫm tới đây hết.

Văn Lục bơi xuống phía dưới theo Mogi, luồn qua những xúc tua đi vào bên trong, nơi mà Văn Lục đoán là “cái bụng” của con vật khổng lồ. Đi hồi lâu qua nhiều hành lang đầy những mạch máu chạy loằng ngoằng ngang dọc, Mogi dẫn Văn Lục đi vào trong một đại sảnh rộng lớn. Vừa bước vào trong, Văn Lục hết nhìn sinh vật ở giữa đại sảnh lại nhìn Mogi thần tình cổ quái. Sinh vật đang dùng những xúc tua đứng lơ lửng ở giữa đại sảnh kia không phải là màu xanh như những booc Văn Lục đã gặp, mà tên này lại mang màu hồng hồng… quả là đặc biệt.

- Tiên sinh người trái đất vĩ đại… chào mừng người tới làm khách tộc Booc.

Tên Booc màu hồng hồng này cũng giống như Mogi có ba con mắt và một cái miệng. Văn Lục để ý mãi cũng không tìm ra đâu là cái mũi, cho nên hắn kết luận loài này… không có mũi.
Văn Lục cũng phát hiện ra tên Booc màu hồng này có linh hồn cũng đạt tới cấp bảy, tương đương với hắn làm Văn Lục có biểu tình quái dị. Không ngờ một tộc lại sa sút đến mức độ này, chẳng trách bị tộc Klake tước đoạn quyền khống chế hành tinh. Bất quá Văn Lục cũng không tin bọn họ chỉ còn mỗi một tu luyện giả mạnh nhất là cấp bảy này. Có lẽ còn nhiều thủ đoạn “trấn tộc” khác, nhưng Văn Lục chưa biết mà thôi.

Văn Lục cũng hòa nhã cung tay chào lão. Lão Booc màu hồng tóe cái miệng rộng cười cười:

- Chúng ta biết tiên sinh bị bọn Klake đưa tới đây. Booc Gug nghĩ chúng ta có thể hợp tác…

Nói đoạn lão mời Văn Lục vào trong, một xúc tua gõ gõ trên mặt đất tức thì có hai khối hình lập phương nhô lên. Văn Lục đưa tay tới cảm giác thật mềm giống như gối bông ở trái đất vậy. Hắn đoán thứ này chắc để ngồi. Quả nhiên nhìn sang bên cạnh, lão Gug đã khoanh tròn đám xúc tua lại rồi ngồi xuống. Lão cười hòa ái hỏi:

- Không biết tiên sinh là tu luyện giả đất nước nào ở trái đất?

Văn Lục đang muốn tìm hiểu xem nơi này của tộc Booc có truyền tống trận không. Nếu có thì khả năng về tới trái đất của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho nên Văn Lục giờ nãy vẫn phải khách khí với lão.

- Tại hạ Văn Lục, tu thuật giả của Đại Việt.

Ba con mắt của lão Gug mở to hết cỡ, ngạc nhiên hồi lâu mới reo lên:

- A… Tiên sinh là người của Việt Nam?

Văn Lục nhìn ra được lão già tộc Booc này đang cực kỳ hưng phấn. Văn Lục nghi hoặc nhìn lão, Gug bày ra điệu bộ xấu hổ nói:

- Không giấu gì tiên sinh… Cả không gian này nếu nghe nói tới thuật pháp Đại Việt đều giật mình không ít. Nên Gug ta mới thất thố vậy. Mong tiên sinh bỏ qua cho.

Giờ tới lượt Văn Lục sửng sốt. Không ngờ danh tiếng tu thuật giả của Việt Nam lại nổi tiếng vậy. Hắn không biết đối với các tiền bối của hắn thì không gian này hầu như ít còn thứ để khám phá nên xé rách không gian chui đi loạn xạ sang các không gian khác tìm kiếm cái mới. Chính vì vậy mà danh tiếng tu thuật trong không gian ngũ hành này của Đại Việt đối với các tu luyện giả trên các hành tinh khác như sấm giậy bên tai chằng trách lão tiên tri bộ lạc Booc lại giật mình như vậy.
Bất quá không biết tộc Klake không biết có được sự hậu thuẫn của thế lực nào mà lại to gan dám xuống trái đất “đi dạo” quanh đất nước Đại Việt như vậy.

Nói chuyện với lão Gug hồi lâu, Văn Lục cũng biết thêm được tình hình của bộ tộc Booc. Quả như Văn Lục dự đoán, sau gần ngàn năm, tộc Booc đã khôi phục được ít nhiều và đang chuẩn bị chiến tranh để chiếm lại hành tinh đang nằm trong tay tộc Klake. Một điều làm Văn Lục kinh dị là khi hắn bắt đầu vào vùng núi non trùng điệp này thì hành tung của hắn cũng đã bị phát hiện. Bất quá là do lão Gug, tiên tri của bộ lạc, người có tiếng nói nhiều trọng lượng nhất đã phân phó cho tộc nhân để Văn Lục đi vào. Một điều kinh khủng hơn là toàn bộ những núi non ở quanh đây không phải là “núi” như Văn Lục tưởng tượng mà toàn bộ đều là những sinh vật khổng lồ giống con Văn Lục đang ở trong bụng này.

Văn Lục cũng hoài nghi là sao lão Gug này lại nói tuốt tuồn tuột với Văn Lục như thế. Nhìn thấy nét nghi hoặc của Văn Lục, lão Gug cười oang oang hào sảng nói:

- Tình báo của chúng ta báo về, tộc Klake dám chêu trọc tu thuật Đại Việt chắc nghĩ mình sống quá lâu muốn chết đây mà… Hơn nữa kẻ địch của của kẻ địch chính là bằng hữu. Thứ cho lão nói thẳng là bộ tộc Booc rất muốn hợp tác với tu thuật Đại Việt để dành lại hành tinh này. Vì bộ tộc lão cũng đành mặt dày mà cầu cứu người khác thôi… tiên sinh thông cảm… haha…

Văn Lục khinh bỉ nhìn lão: “Nếu tu thuật không mạnh mẽ chắc lão nhìn cũng không thèm nhìn nhìn ta ấy chứ?” Nghĩ tới hình ảnh các tiền bối của tu thuật tung hoành ngang dọc, Văn Lục lại nhịn không được kích động, trong lòng cảm khái không thôi. Văn Lục mỉm cười nói:

- Nếu tạ hạ về tới trái đất… nhất định nói yêu cầu của trưởng lão cho các trưởng bối.

Lão Gug nghe vậy thì cười toe tóe, trông bộ dạng y như kiểu “mơ về nơi xa” của mấy tên ăn mày tưởng tượng mình nhặt được tiền rớt. Văn Lục cũng cười cười nói:


- Tại hạ có một việc làm phiền Gug tiên sinh…
- Có việc gì nếu lão già ta giúp được nhất định sẽ giúp cho tới cùng… hà hà…

Văn Lục kích động nói:

- Không biết bộ tộc Booc có trận pháp truyền tống trận đường dài nào không? Nếu có thì làm phiền bộ tộc của tiên sinh vậy…

Lão Booc ngẩn ra, tiếp đó xấu hổ cười cười:

- Tiên sinh có lẽ không biết, ở tộc ta bây giờ chỉ còn truyền tống trận cấp thấp thôi. Chỉ có thể truyền tống trong phạm vi hành tinh, còn phạm vi không gian thì cả hành tinh mới có một cái. Cái truyền tống trận lớn đó ở trung tâm hành tinh… giờ nó trong tay tộc Klake.

Nói đoạn lão cau mày có vẻ khó sử:

- Tất nhiên là hi sinh tính mạng của tộc nhân tu luyện giả cấp bốn cấp năm của chúng ta cũng có thể dùng lực lượng truyền tống tiên sinh về. Chỉ có điều phải biết trước cột mốc không gian định vị mới đưa về chính xác được. Nhưng tỉ lệ cũng chỉ đạt sáu mươi phần trăm chính xác mà thôi. Giống như tiên sinh bị bọn họ truyền tống tới đây, mặc dù đã có truyền tống trận lớn làm cột mốc mà vẫn xảy ra sai sót vậy. Muốn chính xác hoàn toàn thì phải dùng truyền tống trận có cả ở hai nơi thì mới thoải mái đi lại mà không lo bị lạc.

Nghe lão Gug nói vậy, Văn Lục lại ảo não không thôi. Bảo hắn mò vào nơi truyền tống trận của Klake khác nào đâm đầu vào rọ. Muốn về nhà cũng khó, nhớ tới mọi người trong đội, Văn Lục lại lo lắng không biết mọi người hoàn thành nhiệm vụ thế nào?
Văn Lục cũng không biết rằng trái đất, ở Việt Nam bây giờ đang nháo lên thành một đoàn “gà bay chó chạy”. Mà người cẩm đầu truy đuổi “gà, chó” ấy lại là hai tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi. Vân Nhi và Na Na sau khi thấy Văn Lục mất tích thì đau khổ, tức giận kêu gọi không biết đâu ra hơn một trăm thanh niên anh tài tu thuật Đại Việt thành một đội ngũ hùng hậu truy sát người Klake. Quét một đường từ bắc vào nam, một bóng sinh vật Klake cũng không còn làm nên sự kiện náo loạn nổi bật nhất một trăm năm gần đây trong giới tu luyện giả trẻ tuổi ở trái đất.

Lão Gug nhìn vẻ nhận ra vẻ ảo não của Văn Lục thì cười cười.

- Tộc chúng ta đang chuẩn bị, đấu tranh giành lại hành tinh từ tay bọn chúng. Ta nghĩ rằng tiên sinh chắc có hứng thú tham gia…
Nghe lão nói vậy mắt Văn Lục lại sáng ra. Ý của lão là “muốn chúng ta giúp thì ngươi cũng phải bỏ chút công chứ?” Văn Lục đương nhiên là hiểu, mặc dù có nguy hiểm cũng có nhưng vẫn còn tốt hơn là tự mình lao đầu vào tộc Klake. Văn Lục quay sang hỏi lão Gug:

- Bao giờ thì chính thức khai chiến?
Lão Gug cười oang oang rồi nói:
- Không lâu… không lâu… Chỉ xong đợt “truyền thừa” của tộc ta thì chính thức bắt đầu.
Văn Lục ngạc nhiên:
- Truyền thừa? Là hoạt động gì vậy?
- Chính là mở ra không gian khảo nghiệm của các tiền bối đời trước trong tộc phát hiện ra để lại cho con cháu đời sau. Trong đó có vô số những nguy hiểm và cơ may đi cùng nhau. Nếu không ngại, Văn Lục tiên sinh không ngại có thể tham gia cùng. Ta lấy đặc quyền tối cao đề nghị chắc tộc ta không có ai thắc mắc gì đâu… haha…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.