Hồn Thuật

Chương 52: Ngũ hành tương sinh






Hồn Thuật

Chương 52: Ngũ hành tương sinh

Nguồn: tangthuvien




Cuộc chiến giữa hai linh thú vương đến hồi căng thẳng. Ngoại trừ Văn Lục đang núp trên mai của linh thú vương lớn thì tất cả tổ đội hai và đàn linh thú cáy đi theo toàn bộ dạt ra ngoài xa thành một vòng rộng lớn tới gần ba km thành đài đấu của hai linh thú vương.
Kết quả mà Văn Lục muốn là cả hai lưỡng bại câu thương. Chính vì thế hắn chọn con linh thú vương lớn mà không chọn con nhỏ. Con linh thú vương cấp bảy trung cấp có thân hình to lớn này khi bị thôi miên sẽ chỉ hành động theo lệnh, và một chút bản năng tự vệ. Chính vì thế nó sẽ không được linh hoạt như bình thường để áp đảo con nhỏ. Điều này tự nhiên sẽ thành sự cân bằng giữa hai con, đánh nhau khó phân thắng bại. Kết quả Văn Lục dự tính phải là hai con cùng … chết.

Nhưng Văn Lục vẫn đánh giá sai sức mạnh của hai con linh thú này. Trên phương pháp dùng sức mạnh thân thể chính là dùng kỹ năng thiên phú. Linh thú càng cấp cao thì kỹ năng thiên phú càng mạnh. Kỹ năng này Văn Lục từ khi tham gia khảo nghiệm cũng đã gặp vài lần. Đầu tiên là kỹ năng phun tiễn băng của mãng xà trong khảo nghiệm hồn ngọc thứ chín.
Tiếp đó là kỹ năng phun độc xanh, và gia tốc đuôi của linh thú hoàng trên đỉnh núi đá đen nơi linh thú hạc ấp trứng. Kỹ năng phất cánh xé không gian của hạc linh thú cũng được coi như là một kỹ năng thiên phú. Linh thú hạc là một loại rất nhiều kỹ năng thiên phú.
Tuy nhiên con mà Văn Lục trứng kiến thì đang ở trong thời kỳ ấp trứng nên lực lượng tinh thuần đều dành hết cho con, đâm ra trong trận chiến, những kỹ năng đó chẳng có cái nào dùng được cả. Đúng là chết… không nhắm mắt. Bất quá trên đời thì sự uất ức, oan tình vô nhan nhản, nhiều không đếm hết, mọi thứ âu cũng đều quy cho… số phận vậy.


Hai con linh thú vương giờ này cũng đã dùng tới kỹ năng thiên phú. Họ nhà giáp xác có hai kỹ năng thiên phú nổi trội chính là phụ trợ phòng thủ và phụ trợ tăng sức mạnh thân thể.
Hiên tại, bên ngoài mỗi con đều có một vòng hào quang màu xanh tỏa ra trên thân thể. Con linh thú vương lớn đạt tới trung cấp cấp bảy nên màu quả hào quang xem chừng đậm hơn một chút so với linh thú vương nhỏ kia.
Dưới những chấn động bởi những cái càng hai con đập tới tấp trên mặt đất khiến cho toàn đội đứng mà có cảm giác như đang đứng trên chiếc máy rung lắc nào đó. Mọi người thấy Văn Lục chật vật bay xuống đứng bên cạnh coi hai con linh thú đọ “cơ bắp” thì ngạc nhiên. Na Na quay sang vội hỏi:

- Văn Lục đại ca… chuyện này là thế nào?

Văn Lục tóc tai rối mù, cười cười hếch cái mặt lên, thần tình bỉ ổi:

- Thơm ta một cái, ta nói cho…

- Xí! Na Na còn chưa muốn nhấp nháp đất a. Không nói thì thôi… giận rồi…
Văn Lục không thèm để ý tới những ánh mắt “tóe lửa” xung quanh vẫn vô lại giơ tay lau đất cát dính trên má rồi lại hếch cái mặt lên:

- Hết đất rồi… thơm đi đại ca nói cho….
- Không thơm… nhất quyết không thơm…

Hai người đang “kò kè” cái thơm thì Vân Nhi đứng bên nói:

- Sao hai con cáy đều nhìn về phía này thế nhỉ?

Nghe Vân Nhi nói Văn Lục sửng sốt, tiếp đó vội vàng hấp tấp lao ra. Mọi người vẫn còn kịp nghe hắn lẩm bẩm trong miệng:

- Chết toi! Quá mười phút không thi triển thôi miên thuật… Con gái đúng là… mầm mống của mọi tai họa…

Na Na nghe vậy thì giậm chân giậm tay:

- Đại ca háo sắc… đại ca lưu manh… về đây biết tay Na Na.

Văn Lục vội vàng lao ra thi triển hôn mê thuật làm cho con linh thú vương lớn tinh thần mơ hồ, lúc đó thôi miên thuật mới chắc chắn có hiệu quả. Điều này Văn Lục cũng qua mấy lần ngồi trên mai của nó thi thuật mới phát hiện ra. Con linh thú vương nhỏ mặc dù cũng phát hiện ra Văn Lục làm gì đó “mờ ám” nhưng nó luôn đề phòng con bên cạnh đánh lén nên cũng không dám lên tấn công Văn Lục. Tự nhiên là sau khi Văn Lục thi triển hôn mê hai con lại lao vào đánh nhau bất kể sinh tử.

Văn Lục vê vê cằm đứng nhìn hai con linh thú vương đánh nhau thì phát sầu. Đánh ngang sức vầy đến tháng sau chưa chắc xong. Linh quang chợt lóe, hắn quay lại vẫy tay mọi người, ra hiệu cả đội tiến tới.
Na Na vừa bước lại gần đã thò tay vào hông nhéo cho hắn một cái làm hắn há mồm, trợn mắt. Ba vị công tử bên cạnh gật gù giống như được một bài học “xương máu”:
“Tán gái là phải… vô lại, háo sắc như tên biến thái này mới được.”

Văn Lục cũng không ngờ chỉ vì tính cách của mình mà về sau mấy tên cùng tổ đội tên nào cũng ngoài biệt danh biến thái ra thì lắp thêm chữ háo sắc, vô lại phía sau nữa.
Chỉ về phía hai con linh thú, Văn Lục nói:

- Phân chia ra… Lung Quang, Kiệt Hào, Na Na và Vân Nhi tấn công con linh thú lớn kia. Còn Vân Trọng và ta sẽ tấn công con nhỏ. Chúng ta góp vui cho trận chiến kết thúc sớm còn về đi ngủ…khà khà…

Mọi người nghe Văn Lục nói ngẩn ra, không hiểu tình huống tại sao lại vậy. Tuy nhiên vẫn hưng phấn lao tới dùng hết sức “bú sữa mẹ” mà tấn công mục tiêu của mình. Văn Lục lo hai cô bé mà đánh con linh thú nhỏ nhỡ nó “cú” lên quay sang ột cặp thì tan đời hoa. Cho nên hắn bố trí hai cô bé sang bên đánh con hắn thôi miên cho an toàn. Còn tên Vân Trọng to xác… thịt dày, Văn Lục không phải lo lắng nhiều.
Tự nhiên có hai “bia” sống mà bắn, mọi người đều dùng để thí nghiệm thuật pháp của mình, quang ảnh chớp lóe cộng với quang mang tỏa ra trên thân hai con linh thú, tự nhiên là… sáng cả một vùng.


Dưới sự “góp sức” của cả tổ đội, hai con linh thú lúc này bị thương chi chít khắp người. Cả nhóm thì hưng phấn đánh đấm rồi, thậm trí Vân Nhi còn đột phá lên cấp sáu trung cấp thủy thuật. Quả là “chiến tranh sinh anh hùng”. Bất quá mọi người hăng say “đánh đấm” bỏ quên cả A Lan đang ngồi run rẩy nhìn xung quanh, lẩm bẩm một mình:
“Ta không sợ… nếu chúng nó vào ta hô to lên… Ôi mẹ ơi, ta không sợ…

Tám rưỡi tối, trời đã tối mịt, lúc này hai con linh thú cũng nằm bẹp không dậy nổi. Mọi người tổ đội hai cũng thở dốc nằm dạp trên mặt đất. Kiệt Hào chửi bới:
- Con bà nó… linh thú vương… ôi mệt chết ta... Nó đứng sẵn à đánh cũng đánh hơn năm sáu tiếng đồng hồ… Vầy mà đánh thực sự thì… con bà nó chỉ có nước chạy…
Văn Lục bội phục tên “thô tục”, mệt muốn đứt hơi vậy mà còn sức mà chửi bới. Trong đội thì chỉ còn Văn Lục là còn linh hoạt, vòng ngũ hành không ngừng vận chuyển, tương sinh ra lực lượng lớn nên hắn gần như là có một cỗ máy sinh lực lượng có sẵn trong người vậy. Nếu bình thường thì dùng vòng ngũ hành để mở rộng "Mầm Thế Giới", còn khi đánh nhau thì rút hết lực lượng đó ra.
Lúc đầu Văn Lục cũng tưởng là vòng ngũ hành tuần hoàn vô hạn. Tới lúc đó thì hắn chỉ cần vài tháng là đạt tới tầng mười hai luôn. Nhưng mà hắn tính lầm, khi vòng tuần hoàn sản sinh ra lực lượng lớn hơn "Mầm Thế Giới" thì "Mầm Thế Giới" có nguy cơ sụp đổ, điều này làm Văn Lục vội vàng ngắt vòng ngũ hành để nó vận chuyển lại từ đầu, sau đó cố gắng giữ sao cho lực lượng vòng ngũ hành sinh ra không được đưa vào lớn hơn lực lượng của "Mầm Thế Giới". Ví dụ "Mầm Thế Giới" của hắn có thể chứa được mười thành lực lượng, thì vòng ngũ hành của hắn có sinh ra mười một thành thì hắn cũng phải bỏ đi một thành mà chỉ đưa mười thành vào mà thôi, đưa mười một thành vào thì có nguy cơ sụp đổ, lớn hơn nữa thì khó nói…

Sau nhiệm vụ thứ chín Hồn Ngọc, Văn Lục luôn đưa lực lượng của vòng ngũ hành vào bằng lực lượng tối đa của "Mầm Thế Giới", giúp "Mầm Thế Giới" mở rộng dần, những lực lượng thừa, hắn làm tan biến ra ngoài, hoặc phát dùng để bay… nếu nhiều quá không làm tan biến kịp thì đành ngắt vòng để nó quay lại vận chuyển từ đầu.

Nói vậy tương đương với Văn Lục có thể giết chết bất cứ cao thủ tu luyện nào. Ví dụ thượng tiên hay thiên quân gì gì đó của tu chân, nếu để hắn tích tụ lực lượng của vòng tuần hoàn đủ, hắn có thể một đao đập chết. Nhưng mà thời gian tích đủ lực lượng như vậy cũng phải tính a. Tính sơ sơ thì với đẳng cấp bây giờ, thời gian cho lực lượng hắn tích đủ để giết một hạ tiên tu chân là… nửa ngày. Bất quá đời làm gì có chuyện hên vậy, có tên điên nào đứng im cho Văn Lục thi triển thuật pháp đâu. Nửa ngày đủ để tên hạ tiên đó tiễn Văn Lục về trầu ông bà tổ tiên vài tỷ tỷ lần rồi.

Tuy nhiên tác dụng của vòng ngũ hành này thì nói cho cùng là cực kỳ lớn lao đối với Văn Lục. Cả giới tu thuật cũng từng có nhiều người có bất đồng nhiều thuộc tính trong "Mầm Thế Giới", bất quá không đầy đủ ngũ hành như của Văn Lục, toàn là phong, lôi hay hắc ám lẫn lộn tùm lum vào. Chính vì lẽ đó mà sư phụ Văn Lục mới kiên nhẫn đóng giả ăn mày mà thu nhận hắn. Nói theo phong cách của người tu chân thì “linh căn” của tên này quá tốt.

Lúc này Văn Lục đang vác cây đại đao đi đi lại lại tìm chỗ yếu của hai con linh thú mà hạ thủ. Hắn sầu muộn phát hiện ra, ngay các khớp xương, lớp giáp xác bên ngoài rách te tua, nhưng để chọc vào tới vị trí tim của bọn chúng thì quá sâu, không tới được. Kiệt Hào còn sửng sốt hỏi:

- Giáp xác có tim sao? Chưa bao giờ nghe nói.

Văn Lục vừa lượn quanh vừa trả lời:
- Loài khác thì ta không biết… Nhưng mà dòng họ nhà cua thì nhất định phải có tim. Ta tận mắt nhìn thấy a…


Tìm một hồi Văn Lục cũng không có cách nào khác, đành phải lựa một cái vết thương lớn nhất rồi đục khoét đi vào. Hắn hồi nhỏ tiếp xúc với con cua nhiều nên cũng mang máng đoán ra vị trí của trái tim. Sau hồi lâu “đào bới” hắn cũng tìm ra quả tim khổng lồ, phải năm sáu người ôm mưới hết. Hơn nữa ở giữa trái tim trong suốt còn có vật gì phát ra quang hoa. Văn Lục nhìn thấy vật đó liền đoán là linh hạch, cội nguồn sức mạnh của linh thú đều tập hợp trong viên này. Sau khi lấy ra hai viên tinh thạch, con linh thú vương mới thực sự chết hẳn. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên trong não hải mọi người tổ đội hai:

- Hoàn thành tình tiết phụ của khảo nghiệm… Thưởng hiện vật… mộc kiếm cấp bảy, tăng ba mươi lăm phần trăm thuật pháp hệ mộc, giảm tổn hao lực lượng khi thi triển, hai mươi phần trăm.

Giọng nói kết thúc, trên không trung chợt có một điểm quang mang lóe lên. Tiếp đó quang mang lớn dần hình thành một cây kiếm màu xanh lơ lửng trên không, cách mặt đất chừng tám chín mét.
Mọi người trong đội còn đang choáng váng với phần thưởng bất ngờ này thì Văn Lục vừa chạy ra khỏi cái “động” trong thân linh thú vương nhỏ vừa hưng phấn hò hét:

- Giàu to rồi… haha… làm ta tưởng mất công chứ?... Con nhỏ đã vậy, thế con to thì thế nào… haha…

Không đợi Văn Lục chạy lại, Kiệt Hào và Lung Quang ở gần đã nhổm dậy chui vào vết thương lớn trên người con linh thú vương lớn mà nhiệt tình đào bới. Vừa đào Kiệt Hào vừa lẩm bẩm:
- Vũ khí hệ kim a, ta chưa có vũ khí thích hợp… vũ khí kim… nhất định…
Bên cạnh Lung Quang cũng gào thét trong lòng:
- Không được nghe lời hắn… nhất định là vũ khí hệ hỏa…
Vừa nói tới đây đã thấy ở giữa “rầm” một tiếng. Một cây búa lớn bổ vào đám thịt khiến nó thủng ra một lỗ lớn. Tiếp đó là tiếng Vân Trọng quát tháo:
- Không… Ta muốn một cây búa to hơn…

Văn Lục vừa bước tới miệng “động” nghe vậy thì lắc đầu nhún vai:
- Bó cánh với bọn này…
Na Na, Vân Nhi đứng bên nhịn không được cười khúc khích. Văn Lục vươn tay hút lấy cây kiếm màu xanh lá cây xuống. Trên lưỡi kiếm đầy những hoa văn hình cây, hình lá, hoa xếp thành đồ án gì đó, Văn Lục nhìn cũng không hiểu. Hắn đưa kiếm cho Na Na rồi nói:
- Cái này thích hợp cho em… em cầm lấy. Sau này thi triển mộc thuật cứu thương là tốt nhất.
Na Na cũng cười hì hì nhận lấêu thích không thôi. Trong lòng ngọt ngào, dù sao thì kiếm cũng được tính là của Văn Lục tặng, bảo không thích thì đánh chết cũng không tin.
Vừa lúc đó tiếng Kiệt Hào hét lên chói tai:
- Ôi… đời bất công… a.
Văn Lục xoay người lại thì thấy ba vị công tử thần tình ủ rũ đi ra khỏi cái động vừa khoét. Kiệt Hào giơ viên linh hạch lên, mếu máo:
- Sao con to xác lại không phải “tình tiết phụ” chứ… làm ta đào mệt muốn chết…hức…
Na Na khua khua cây kiếm như muốn khoe:
- Xí… tham thì thâm mà…hi hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.