Hồn Thuật

Chương 40: Thử triều






Hồn Thuật

Chương 40: Thử triều

Nguồn: tangthuvien




Huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên là một nơi có địa hình kỳ lạ. Huyện được bao quanh bởi các dãy núi Tam Đảo, núi Hồng, núi Chúa, núi Pháo và dãy núi Thằn Lằn. Ở một vùng núi ít được nhắc tới, phía tây xã Yên Lăng của Đại Từ, có một địa điểm được đánh giấu là Đồng Trăng.
Cả tổ đội hai bây giờ có bảy người chính thức và tám tên thư đồng của bốn vị công tử. Nói ra không khỏi giật mình, trong hai tên thư đồng của những vị công tử này, tên nào cũng có thực lực thấp hơn chủ một hai cấp mà thôi, vậy mới biết các danh môn, gia tộc lớn để ý, coi trọng đến nhân tài như thế nào.

Mười lăm người từ từ bay tới góc phía tây xã Yên Lăng, nơi bắt đầu có núi non trùng điệp. Trước khi bắt đầu vào núi, cả tổ đội đều nhìn thấy phía trước có một cái hồ rộng lớn, nước xanh biếc gợn sóng. Tất cả thận trọng đáp xuống. Văn Lục đã có kinh nghiệm qua hai lần nhiệm vụ đều phát hiện rằng, lần đầu đến địa điểm chỉ định đều gặp “boss” khủng không. Nếu bất cẩn thì cả đội dễ chừng diệt vong chứ chẳng chơi.
Văn Lục ngửa mặt lên nhìn trời, phía đông đã ửng hồng báo hiệu bình minh ló rạng. Quay lại thì thấy bốn vị công tử hết nhìn Na Na rồi lại quay sang nhìn Vân Nhi, con mắt thèm thuồng.
Chết một nỗi, Vân Nhi dáng người đã cân đối, dong dỏng cao. Hơn nữa tiểu A Lôi to bằng nắm tay lại nằm ôm lấy ngực cô bé mà ngủ cho nên vòng một của Vân Nhi giờ to … khủng bố, bảo sao mấy tên háo sắc kia lại không dời mắt đi chỗ khác cho được.
Văn Lục trừng mắt với bốn vị công tử khiến mấy tên thư đồng như lâm đại địch. Nếu không phải cùng tổ đội chắc Văn Lục đã ấy tên này vài cước đuổi về môn phái rồi.
“Thiên tài là được phép kiêu ngạo sao?” Văn Lục hừ lạnh rồi bước về phía mặt hồ.
- Xem ra ta có duyên với mấy cái hồ rồi!
Văn Lục đứng nhìn về hướng tây lẩm bẩm khiến Vân Nhi cũng thoáng sửng sốt. Văn Lục không quay lại, vẫn nhìn mặt hồ hỏi Na Na và Vân Nhi phía sau:
- Hai nàng nói xem, nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Na Na trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chỉ dẫn của nhiệm vụ ban đầu là dẫn đến chỗ chuột hoàng kim kia, có lẽ là một linh thú hoàng. Nhưng mà do tổ đội mình hành sự không cẩn thận đã xúc phạm “vị” đó cho nên linh thú nọ mới giận dữ giết hai người “đốt đồng” đó. Sau đó thì chỉ dẫn vẫn đưa chúng ta tới đây, Na Na nghĩ rằng phải tìm được câu trả lời ở đây rồi.
Văn Lục ngẫm nghĩ lời tường thuật lại của Na Na cũng cho rằng con chuột có bộ lông hoàng kim kia có lẽ đúng là đạt tới cấp thú hoàng rồi. Như vậy nó tuyệt đối là có trí tuệ như con người rồi.
- Ca ca nhìn xem! Ngoài kia có cái gì kìa!
Vân Nhi hô to, tay chỉ về hướng đông. Mọi người nhìn theo thì thấy xa xa lóe lên chớp sáng màu vàng. Cả tổ đội nhìn nhau rồi từ từ tiến về phía ánh sáng đó. Nhưng kỳ lạ là tới nơi thì chẳng có dấu hiệu gì cho thấy ánh sáng được phát ra từ đây cả.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên linh thức của Văn Lục bắt được rất nhiều dao động từ sâu dưới lòng đất đang tiến lên. Văn Lục nhướng mày, tiếp đó biến sắc quát lên:
- Kết thành vòng tròn, nhanh lên!
Cả tổ đội tức thì sửng sốt, nhưng mang danh thiên tài, những người này cũng không phải là đồ bỏ đi. Rất nhanh đã đứng xoay lưng vào nhau kết thành vòng tròn phòng thủ. Mặc dù tất cả đều không hiểu Văn Lục tại sao lại quát tháo vậy, nhưng cảm giác nói ọi người rằng nguy hiểm đang tới gần thì không hề sai lệch được.
Hơn chục người vừa kết thành vòng tròn vây Vân Nhi và Na Na vào trong thì mặt đất bắt đầu rung rinh. Tiếp đó từ tâm bán kính là vị trí mọi người đang đứng tỏa ra tận hơn một ngàn mét bắt đầu nhấp nhô, giống như kiểu giun đào lùng đất lên vậy.
Hình ảnh tiếp theo làm ọi người tê dại cả da đầu, hàng sa số chuột to như con mèo trưởng thành từ dưới đất “chít chít…” chui lên.
Linh thức Văn Lục cũng không kịp đếm xem có khoảng bao nhiêu con chuột thì đàn chuột bắt đầu ập tới.
“Công…”
Nghe tiếng quát của Văn Lục, mọi người mới hồi thần lại được, vội vàng thi triển đủ mọi thuật công kích về bốn phía xung quanh. Vân Nhi vung tay thi triển thuật phụ trợ tăng tốc độ và sức mạnh ọi người.
Từng quang hoa bao phủ lấy từng người, sau, cô bé cuống quá thi triển loạn cả lên. Đúng là vẫn còn ít kinh nghiệm trận mạc rồi
“Rạo rạo… rạo…”
“Chít… chít…”
Trong bán kính một ngàn mét, bất cứ thứ gì mà đàn chuột tràn qua đều biết mất không thấy tung tích. Cả tổ đội nghe tiếng cắn xé mà nổi hết cả gai ốc. Điều làm mọi người kinh hoàng là những con chuột này không giống con chuột bình thường. Ngoài việc to xác ra, mấy con chuột này còn biết… bay, kinh khủng hơn là đá đất xung quanh nó cũng chỉ cắn có mấy phát là nát nhừ hòn đá gấp ba gấp bốn lần thân mình.
Phải biết rằng đá ở vùng này đã được tính là đá cực kỳ rắn chắc rồi. Linh thức Văn Lục còn phát hiện ra ngay ở dưới chân mọi người đang đứng cũng có dao động. Xem chừng chỉ giây lát là đàn chuột nọ sẽ ở dưới đất chui lên.
“Khốn khiếp…”
Văn Lục mắng to, trong lòng buồn bực không thôi. “Chuột vừa chui dưới đất, vây xung quanh, lại còn biết bay. Thế thì trốn đi chỗ quái nào được?”. Vừa suy tính cách chống lại, Văn Lục vừa vung đao quét những vòng đao ảnh lớn bảo vệ gần hai mặt phía nam của vòng tròn phòng thủ.
Đúng như Văn Lục lo lắng, mọi người còn lại trong tổ kinh hoảng phát hiện ra dưới trân mình xuất hiện nhung nhúc những chuột và… chuột đang thi nhau cắn xé lên. Đề phòng bên dưới thì bị những con bay bên trên lao bổ xuống cắn tai cắn đầu. Điều đáng ngại là không ngờ với thân thể của tu thuật tầng năm tầng sáu mà vẫn bị thương. Một con cắn thì có lẽ chỉ bị thương nhẹ, nhưng ngàn con, vạn con…tỷ con cắn thì sao?
Nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
Mọi người vội vàng tụ một tầng khí lưu dưới chân để chống chuột cắn lên từ mặt đất. Nhưng mà cách này cũng chỉ là tạm thời, vì lực lượng hao tổn rất nhanh.
Bên kia Minh Khôi thực lực yếu, luống cuống phóng hết sức dùng phong thuật hóa thành những lưỡi hái phong ảnh chém ra. Mới đầu sức lực còn đầy đủ, phong ảnh tới đâu, xác chuột thành cám vụn. Nhưng được một hồi. Minh khôi cũng phát hiện ra sức mình thì có hạn, mà quân “địch” thì bạt ngàn thế kia dần dần có ý thối lui.
“Hừm! Cứ chạy cái đã! Ta không tin là phong thuật nhanh nhẹn lại không chạy được.”
Nghĩ vậy Minh Khôi vừa chảm vừa tụ khí dưới chân, tính bay vọt đi. Linh thức Văn Lục cũng phát hiện ra điều đó, vội vàng quát lên:
- Ngươi ngu ngốc… xuống ngay…
Nhưng mà không kịp rồi, bay lên không khác nào trơ trọi làm mục tiêu cho ngàn ngàn con chuột đang bay vù vù trên trời kia. Ở dưới thì cũng chỉ chống đỡ ba bề mà thôi. Sau lưng đã có đồng đội đỡ rồi, nhưng bay lên thì lại là tình huống bốn phương tám hướng, trên dưới hợp công. Chỉ nghe thôi cũng đủ biết là tử lộ.
“Rạo… rạo… rạo…”
Trong nháy mắt, Minh Khôi đến cả góc áo cũng không thấy rớt xuống. Cả đội lạnh buốt sống lưng, Lung Quang giật mình phân tâm liền bị hai con chuột lao vào cắn toang bả vai phải, hét lên đau đớn. Na Na không nghờ trong giây phút này lại cực kỳ tỉnh táo. Cô bé vung tay lên, quang ảnh bảy sắc bao chùm lấy Lung Quang, mọi người đều có thể nhận thấy vết thương với tốc độ khá nhanh dần dần khép miệng lại.
Trên trời, đàn chuột bay đã phủ kín ánh sáng khiến bên đưới trở nên tối đen, tất cả phải dùng linh thức mới quan sát được tình huống chiến trường.
Văn Lục lòng nóng như lửa đốt, suy tính cách thoát ra, nếu không chắc không đầy ba phút nữa, toàn đội sẽ bị tiêu diệt.
Hai tên thư đồng đi theo Minh Khôi cũng tuyệt vọng dồn hết sức lực mà công kích, bất quá thực lực chỉ mới đạt tầng ba nên rất nhanh đã đuổi sức. Một tên bị chuột cắn đứt tay, tên kia bị cắn toác một mảng hông lớn. Mấy tên thư đồng còn lại của ba vị công tử cũng đã nham nhở đầy vết thương trên người.
Văn Lục đang cau mày bỗng nhiên giãn ra quát lớn:
- Rút xuống giữa hồ… mau…
Mấy người còn lại đang hoảng hốt, nghe thấy Văn Lục quát tức thì vột vàng vừa công vừa di chuyển dần về phía hồ rộng lúc nãy đứng.

Nhưng mà chuột phủ chi chít xung quanh cả trên trời dưới đất, phòng thủ còn khó, nói gì di chuyển. Mọi người đang nghĩ chắc chết tại đây rồi thì bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên. Tất cả những con chuột đều “đơ” ra, những con đang bay tức thì rớt xuống.
Tất cả quay lại thì thấy ánh sáng màu hoàng kim là phát ra từ người Văn Lục. Hắn đang đứng thẳng, tay phải cầm đao chỉ lên trời, tà áo khoác dài “không gió tự động” bay phần phật, xung quanh thân thể của Văn Lục phát ra quang mang hình một con rồng Đại Việt dài hơn ba mươi mét, to lớn như cột đình. Đầu rồng có bờm dài, râu quẳm, không sừng. Mắt lồi to, hàm mở rộng có răng nanh ngắt lên. Đặc biệt là cái mào ở mũi, sun sóng đều đặn chứ không phải là cái mũi thú như rồng Trung Hoa lưỡi mảnh rất dài. Miệng rồng ngậm một viên châu tỏa ánh sáng dìu dịu.
“Thể thuật tầng sáu… long ảnh hóa hình…”
‘Ngao…”
Con rồng gầm lên một tiếng như bay vọt ra từ thanh đại đao phóng thẳng lên trời cuốn một vòng quanh. Tất cả những con chuột trong phạm vi quang mang của con rồng lướt qua đều biến thành bụi phấn. Những tia sáng hừng đông đã lọt qua chiếu xuống mặt đất.
Như sấm rền vang, tiếng rồng lại ngâm lên, sau đó lượn một vòng là là trên mặt đất xung quanh nhóm người tổ đội hai đang đứng. Tức thì phạm vi xung quanh hơn hai mươi mét tất cả chuột đều biến mất không tung tích. Tiếp đó long ảnh tiến thẳng về phía bờ hồ rồi dần dần biến mất.
- Còn không mau đi…
Văn Lục quát nhẹ rồi vội vàng cắp Vân Nhi và Na Na vọt tới phía hồ nước lớn. Mấy người còn lại sau khi sửng sốt cũng kịp hồi thần lướt theo.
Nhảy tùm xuống nước, cả đội lặn sâu xuống lưng trừng hồ. Văn Lục sợ xuống sâu quá chuột lại đào từ dưới lòng hồ lên thì mệt. Lúc này Văn Lục cũng cực kỳ suy yếu. Lần này dùng “long ảnh” tầng sáu thể thuật này còn mệt hơn so với Văn Lục tưởng tượng. Lúc Văn Lục xem sư phụ biểu diễn, không ngờ cụ già ra chiêu xong vẫn nhởn nhơ, mặt không đổi sắc. Thế mà Văn Lục mới dùng có một lát đã có cảm giác ăn không tiêu. Nếu không vì tình hình nguy cấp hắn cố cắn lưỡi giữ thanh tỉnh chắc đã trực tiếp hôn mê rồi. Nhưng Văn Lục cũng cảm thấy rất thích kỹ năng này. Vừa hoành tráng lại mạnh mẽ, nhất là phụ trợ thêm tác dụng hôn mê mà Văn Lục đã được nếm thử một lần do sư phụ sử dụng trước đây.
Bốn bề là nước, Văn Lục cũng chỉ còn hy vọng rằng nước sẽ cản phần nào giúp cho tổ đội chống đỡ thêm nhiều thời gian.
Cũng không như Văn Lục tưởng tượng. Đàn chuột sau khi thấy cả nhóm người xuông nước thì cũng không công kích nữa, mà rút dần đi.
Linh thức Văn Lục phát hiện ra không còn một con chuột nào gần đây nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu óc dần dần mê muội.
Trước khi lâm vào giấc ngủ, Văn Lục còn kịp nghe thấy trong não hải vang lên giọng nói quen thuộc:
- Khảo nghiệm của nhiệm vụ hai được thông qua. Nhiệm vụ bắt đầu…
Trong mơ hồ, Văn Lục vẫn còn nhận thấy linh khí ùn ùn từ bốn phương, tám hướng kéo về, tiếp đó cấp cấp tụ tập lại một điểm.
“Uỳnh…”
Linh khí tụ lại bỗng nhiên phát nổ, mọi người chú ý thì phát hiện ra ở giữa trung tâm vụ nổ có một vật phát ra quang hoa bảy màu. Nhìn kỹ hóa ra là một ngọc ấn.
Ngọc ấn từ từ bay lại trên tay Na Na, tiếp đó cảnh vật xung quanh như văn vẹo. Văn Lục lâm vào mơ hồ, không biết gì nữa…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.