Hồn Thuật

Chương 38: Nhiệm vụ của Na Na






Hồn Thuật

Chương 38: Nhiệm vụ của Na Na

Nguồn: tangthuvien




Văn Lục và Vân Nhi nhìn nhau miệng chữ a mắt chữ o ngạc nhiên không thôi. Hai người trong thế giới kia hoàn thành nhiệm vụ hơn ba tháng, vậy mà hoàn thành xong lại chở về trốn cũ, không gian cũ, thời gian cũng “cũ” nốt.
Tưởng như một giấc mơ mà hai người đều tham dự vậy. Kiểm tra lại thân thể mình Văn Lục cũng điên cuồng rồi. Tầng sáu thể thuật và tầng bảy hồn thuật. “Bất khả tư nghị, vụ này làm ăn có lời lớn a”

Văn Lục bất chấp thể diện trước mặt con gái, khua chân múa tay một hồi. Vân Nhi đứng nhìn thấy Văn Lục biểu hiện kỳ quái vậy thì ngạc nhiên, kiểm tra lại thân thể mình tức thì kinh kỷ. Tầng sáu mộc thuật, lên hẳn một cấp. Phải biết rằng từ tầng năm lên tầng sáu, thiên tài tu luyện cũng phải mất mười hai mươi năm. “Trời đất, tốc độ quá nhanh, đúng là có nguy hiểm thì có phần thưởng xứng đáng”.
Vân Nhi nhịn không được reo lên:
- Văn lục ca ca… sau này Vân Nhi thi triển phụ trợ lên tới hai phần năm sức mạnh nha. Với sức mạnh của người được thi thuật là mười phần, sau khi được phụ trợ lên tới mười bốn phần nha…
Vân Nhi khuôn mặt đỏ bừng, hăng hái quay sang khoe với Văn Lục. Xoa xoa cái đầu, Văn Lục mỉm cười nhìn cô bé.
Hắn vừa vào trong "Mầm Thế Giới" phát hiện ra "Mầm Thế Giới" đã tiến cấp lên tầng sáu. Giờ "Mầm Thế Giới" của hắn cũng rộng tới diện tích bằng một tỉnh rồi vào khoảng năm mươi ngàn mét, có thế chứa đồ như không gian giới chỉ. Quả thật đáng mừng.
Nhưng mà hắn nhìn thấy Vi Nhi ngủ yên trong căn nhà trúc thì lòng lại quặn lại. “Ta vẫn chưa đủ sức mạnh, "Mầm Thế Giới" vẫn chưa làm Vi Nhi tỉnh… ta cần phải cố gắng hơn, cố hơn nữa”.
Văn Lục thầm nhủ rồi nhìn xa xôi về phía nam….
Lúc chia tay với Ngọc Thanh, trong lòng hắn không hiểu sao cũng đau nhói khiến hắn nghĩ mình là kẻ đa tâm. Hắn ở cùng cả quãng thời gian làm nhiệm vụ cũng ít giao tiếp với Ngọc Thanh là bởi vì hắn không muốn để lại ấn tượng trong lòng cô bé. Nhưng mà Văn Lục không biết con gái thời phong kiến cực kỳ chung tình, đã gửi lòng cho ai thì dù kẻ đó tàn nhẫn xấu xa cỡ nào vẫn chấp nhận, yêu thương người đó.
Giống như vợ của người hàng thịt trong truyện cổ tích “hồn Trương Ba da hàng thịt” của Việt Nam vậy. Bị chồng đánh đập dã man tàn nhẫn vẫn hết lòng yêu thương. Còn sẵn sàng chịu đòn để cho chồng vui. Có thể nói là chung tình đến mù quáng. Văn Lục nhìn thấy Vân Nhi đứng giương đôi mắt long lanh nhìn mình thì bình tĩnh lại.
Văn Lục bây giờ luôn là kẻ quý trọng những gì bên cạnh mình. Nếu để cô bé ngây thơ này buồn, hắn lại có tội rồi. Dù sao thì tình ý của cô bé cũng quá rõ ràng, hơn nữa sau nhiệm vụ vừa rồi kinh nghiệm của Vân Nhi cũng tăng lên rất nhiều, Văn Lục không phải vướng bận gì cả.
- Ha ha! Cái này mang về cho sư phụ chế áo giáp đây. Giá như lúc hai linh thú hoàng đánh nhau mà "Mầm Thế Giới" đạt tầng sáu có phải tốt không nhỉ. Tiếc quá, tiếc quá…
Văn Lục cao hứng cười, vung tay lên, cái xác con mãng xà nằm giữa hồ bỗng nhiên thu nhỏ lại rồi biến mất. Văn Lục kiểm tra trong "Mầm Thế Giới" thấy xác con mãng xà đã nằm trên một dòng sông dưới con thác.
Văn Lục vớt cái xác lên một đỉnh núi rồi tạo một khối băng bao lấy cái xác. Trong "Mầm Thế Giới" của hắn, hắn đúng là “thần”, muốn gì được nấy. Nhất là khi mầm thế giới của hắn lại đủ ngũ hành lẫn hắc ám, trong khi người khác chỉ có thể điều khiển một nguyên tố đơn trong "Mầm Thế Giới" của chính mình mà thôi.
- Đi! Chúng ta giúp mấy người dân nằm ngoài mưa vào trong nhà!
Văn Lục đề nghị, cả hai nhiệt tình tụ khí đưa những người dân lúc ngất còn ngoài mưa vào trong nhà. Lúc này phía tỉnh Vĩnh Phúc, một bóng ảnh đang ngự không phi hành lao vun vút về phía Cổ Mễ đình, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Giúp hết mọi người dân nằm ngoài mưa vào trong nhà. Văn Lục vỗ vỗ tay dự định tiến về Cổ Loa thành đợi nhiệm vụ tiếp, tiện thể nghiên cứu kỹ năng phụ trợ tầng sáu thể thuật và tầng bảy hồn thuật, thì bỗng nhiên ngước lên nhìn về phía tây nam.
Vân Nhi đang hăng hái nhìn quanh xem còn người nào sót không thấy Văn Lục thế thì cũng ngạc nhiên nhìn lên. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên đang vun vút lao tới.
- Ồ tầng năm phong thuật!
Vân Nhi thốt lên, đạt tới tầng sáu thủy thuật, cô bé cũng có khả năng nhìn thấy cấp độ của người dưới thấp hơn mình.
Văn Lục điểu chỉnh vụ ẩn đưa mình về tầng ba thể thuật như cũ. Vừa lúc ấy bóng trắng kia cũng vọt tới. Vừa đáp xuống người kia đã hớt hơ hớt hải cung tay nói vội:
- Văn Lục đại ca! Tiểu thư Na Na gặp rắc rối rồi… tiểu thư hi vọng đại ca tới gấp hỗ trợ.
“Na Na? Là cô bé hôm đoạt được hồn lệnh thứ nhì sao?”
Văn Lục và Vân Nhi ngạc nhiên, người này làm sao mà biết hai người bọn họ ở đây mà phái người đến nhờ hỗ trợ nhỉ? Còn cái tên “mặt trắng” theo đuổi Na Na đâu rồi, tên đó thực lực cũng không tệ mà.
Văn Lục cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì nhiệm vụ thứ chín đã xong mà chưa thấy thông báo nhiệm vụ khác. Có lẽ mọi tổ đội vẫn trong giai đoạn thực hiện nên chưa thêm vấn đề gì. Văn Lục nghĩ cũng nên đi hỗ trợ cô bé học trò của Hải Thượng Lãn Ông một chút.
Nghĩ vậy Văn Lục quay sang nói với Vân Nhi.
- Ta có lẽ phải đi giúp đỡ người của tổ đội thứ nhì, muội nên về thăm cha mẹ đi. Dù sao thì thực tế chúng ta cũng có cảm giác xa nhà hơn năm sáu tháng rồi.
Vân Nhi lắc đầu cắp lấy tay phải hắn nói:
- Không chịu đâu, Vân Nhi muốn đi cùng Văn Lục ca ca…
Văn Lục bất đắc dĩ, mình cũng chỉ lo lắng cho cô bé thôi mà:
- Nhiệm vụ thứ hai chắc không đơn giản như nhiệm vụ chín đâu, ta nghĩ muội nên quan tâm đến an toàn của mình…
Văn Lục chưa nói hết người thanh niên đứng bên cạnh nãy giờ lên tiếng:
- Văn Lục đại ca không biết rồi, các nhiệm vụ có độ khó bằng khá là giông nhau. Chỉ có nhiệm vụ thứ nhất là không ai biết độ khó ngoài Văn Lục đại ca thôi.
Văn Lục cười khổ: “Đến ta còn chưa biết nhiệm vụ đầu phải làm gì, làm sao mà xác định độ khó được”. Vân Nhi đang nũng nịu với Văn Lục quay sang hỏi: nguồn
- Vậy sao bạn lại biết chúng ta vừa hoàn thành nhiệm vụ vậy?
Người nọ ngạc nhiên sửng sốt:
- Hai người không biết sao? Oh! Chúng ta đang tìm dấu vết thì bỗng nhiên não hải vang lên thông báo. “Nhiệm vụ thứ chín đã được Văn Lục và Lưu Vân hoàn thành”. Thế là Na Na tiểu thư vội cử ta tới nhờ Văn Lục đại ca trợ giúp.
Văn Lục gật gù, “Có lẽ đội nào hoàn thành thì mọi tổ đội còn lại sẽ được thông báo đây mà”. Thấy Vân Nhi vẫn cương quyết đi theo Văn Lục cũng không còn cách nào khác.
Hỏi ra mới biết người thanh niên tu phong thuật tới tầng năm đó tên là Minh Khôi, người dong dỏng cao. Có lẽ vóc người là do ảnh hưởng bởi thuật pháp, cứ thử tưởng tưởng một người béo trong oay mà tu phong thuật thì bay là một việc quả là khó. Cũng may Minh Khôi này vóc người gọn nhẹ, cao chừng một mét bảy, khuôn mặt điển trai với mái tóc ngắn.
Bảo Minh Khôi dẫn đường, Văn Lục tụ khí bao bọc lấy Vân Nhi bay theo. Xem bộ dáng của Minh Khôi có lẽ tổ đội Na Na cũng chưa có việc gì cấp bách nên Văn Lục cũng không muốn lộ ra bản lãnh thật của mình, cứ từ từ bay theo hắn.
Hồn thuật của Văn Lục khi đạt tới tầng bảy, linh thức của hắn có thể trải dài năm mươi ngàn mét. Giờ thực lực của hắn cũng được xếp vào hàng ngũ những đại sư huynh tu luyện mấy trăm năm của những môn phái lớn.
Cả ba người bay tới Tam Đảo thì Minh Khôi lại bay vòng một vòng lớn qua. Văn Lục và Vân Nhi ngạc nhiên không thôi, sao không bay tắt có phải nhanh hơn không?
Nén không nổi tò mò, linh thức của Văn Lục tỏa ra, tức thì mặt mày biến sắc. Bên kia là khu phật tử Tây Thiên, hồi còn học cấp ba Văn Lục cũng đã tới đây một lần. Nhưng ngoài cảnh đẹp hắn cũng chẳng thấy có gì khác thường. Giờ này, qua linh thức hắn phát hiện ra vài ngàn luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ bên dưới Tây Thiên tỏa ra. Quá kinh khủng, không ngờ khu phật tự, cái nôi của phật giáo này lại nhiều cường giả đến vậy. May mắn cho Văn Lục là những luồng khí tức mạnh ở đây phát hiện ra linh thức của Văn Lục dò xét cũng không phản ứng gì. Có lẽ là do tính cách hòa đồng của các tăng tu phật pháp.
Văn Lục liếc thấy Minh Khôi thấy khóe miệng hắn đang nhích lên vẻ thỏa mãn.
“Tên này không tốt”
Văn Lục kết luận. “Rõ ràng hắn biết mà không thèm nhắc nhở mình. Nếu là đại môn phái nào đó thì chẳng phải ta đang khiêu chiến đấy sao?”
Văn Lục đoán cũng trúng tới tám chín phần. Tổ đội của Na Na làm nhiệm vụ thứ nhì này cho tới nay đã ba ngày mà thậm chí còn không biết nhiệm vụ ra sao, quả thật là mọi người trong tổ buồn bực muốn chết. Tuy nhiên có một số kẻ như Minh Khôi này vì muốn lấy lòng Na Na nên ra sức nịnh nọt.
“Vì cái gì chúng ta là thiên tài, tầng năm tầng sáu thuật pháp lại không được coi trọng bởi tên mới đạt tầng ba thể thuật này?”

Minh Khôi giờ đang rất là tức tối, nhưng hắn không thể hiện ra mặt như những tên “mặt trắng” khác.
Văn Lục lắc đầu, thanh niên thời xưa và nay khác nhau nhiều. Mặc dù ngày xưa cũng có việc tranh giành này nọ nhưng đó là tranh giành trong quang minh chính đại. Như tên Liên Khanh nọ, sau khi quyết đấu hắn thua Văn Lục. Nhưng không vì thế mà sử dụng các chiêu âm hiểm hay phá phách gì Văn Lục. mà hai tháng Văn Lục ở đó luôn luôn thấy hắn chăm chỉ tu luyện. Hắn chỉ nghĩ rằng mình thua Văn Lục ở sức mạnh, nên cố gắng vượt lên mà thôi. Văn Lục cũng rất kính trọng sự quyết tâm của hắn.
Nhưng mà nhìn Minh Khôi này Văn Lục lại cảm giác nhiệm vụ sắp tới thực sự không đơn giản. Cái này là do tổ đội không đoàn kết mà ra đây.
Chẳng biết có phải là thanh niên tu thuật Đại Việt thời hiện đại này bị ảnh hưởng bởi tu chân Trung Hoa không mà phong cách hành sử càng ngày càng có xu hướng đi theo lối ứng xử âm hiểm xảo trá với người để lợi ình. Văn Lục cũng không thèm quan tâm, hắn không đụng vào mình là được. Văn Lục đọc qua nhiều tiểu thuyết, kinh nghiệm nhiều hơn rất nhiều so với mấy tên ‘công tử’ này. Dù có xảo trá đến đâu, Văn Lục tự tin mình có thế nhìn rõ.
- Muội có biết lịch sử của Tây Thiên không?
Văn Lục không quan tâm tới Minh Khôi, quay sang hỏi Vân Nhi. Cô bé vuốt sợ tóc mai nói:
- Như cha em kể thì Tây Thiên là nôi của người tu phật pháp, xuất hiện ở Đại Việt ta từ thời các vua Hùng cơ. Người tu thuật Đại Việt rất hảo hữu với người tu phật pháp tới từ ấn độ. Hai bên hỗ trợ cho nhau rất nhiều trong mấy ngàn năm qua.
- Oh! Ra là thế!
Văn Lục bừng tỉnh, thảo nào phật giáo lại tuyên truyền rộng dãi trong dân chúng mà không có bất cứ cản trở nào. Dù sao thì phật giáo cũng là giáo phái tuyên truyền người ta làm điều thiện nên kể cả ở Trung Hoa, giáo phái này cũng khá là thịnh vượng.
“Lúc nào có cơ hội, phải lên bái phỏng bọn họ một chút, tiện thể xin lỗi về thái độ vừa rồi”
Văn Lục thầm nhủ. Bay chừng mười phút, ngước lên, cả Văn Lục và Vân Nhi thấy phía xa, trên một khối đá rộng ở đỉnh núi Tam Đảo Bắc có gần mười người đang đứng.
Cả đỉnh núi bao phủ bởi mây mù, cây cối xanh tươi. Văn Lục cảm thấy linh khí nơi này khá là nồng đậm, nhiều hơn so với những nơi đồng bằng khác. Từ lúc tới đây Văn Lục còn thấy dường như nơi này có trận pháp hay cái gì đó tương tự vậy, bao phủ toàn bộ dãy Tam Đảo.
Có một điều mà Văn Lục còn không biết có rất nhiều nơi trên đất Đại Việt, những ảnh chụp từ vệ tinh hay từ bàn đồ google earth dù cố gắng thế nào, thời tiết đẹp ra sao đi chăng nữa cũng chỉ chụp được những bức ảnh mờ mờ ảo ảo mà thôi. Quả là kỳ lạ.
Ba người Văn Lục chưa đáp xuống đỉnh núi đã nghe tiếng Na Na reo lên:
- Nha! Đợi ca ca đến nóng ruột a!
Nói rồi cô bé lao đến cắp bên tay còn lại của Văn Lục dẫn hắn về chỗ mọi người. Những công tử ở đó nhìn Văn Lục hai tay hai mỹ nữ tất cả đều sôi máu. Cái tên không đẹp trai bằng mình, thực lực lại kém mà sao số đào hoa đến thế?
Văn Lục quan sát không thấy tên “mặt trắng” lúc khảo nghiệm Hồn Lệnh thì ngạc nhiên. Tên này không phải là bám riết lấy Na Na mà.
Như nhìn ra thắc mắc của Văn Lục, nàng cúi đầu thấp giọng:
- Đều là lỗi của Na Na… Na Na không bảo vệ được hắn. Sự việc diễn ra quá nhanh. Hắn không kịp phản ứng thì đã bị cắn chết rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.