Hồn Thuật

Chương 369: Một Đường Bắc Tiến(4) – Truy Sát Ngàn Dặm






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 369: Một Đường Bắc Tiến(4) – Truy Sát Ngàn Dặm

Khoé miệng vị trung niên mặc đạo bào nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường hừ lạnh:
- Cống rãnh cũng đòi sóng sánh với đại dương. Ta khuyên các ngươi nên chịu trói, lão phu còn miễn cho các ngươi chút đau khổ.
Mọi người nghe vậy đều “đại hận”, lão già mắc dịch này nếu tới sớm trước hai hôm thì đời nào dám mạnh miệng như vậy. Đây rõ thuần tuý là ỷ mình sống hơn vài trăm năm liền cậy mạnh hiếp yếu.
Tuy nhiên đã bước chân vào con đường của những tu luyện giả thì mọi người cũng phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng, thực lực không bằng người, có chết cũng không có gì phải băn khoăn. Bởi vậy Vân Nhi cũng nhanh chóng gượng dậy, không để ý tới khoé miệng đang ngập máu, hai tay lại kết ấn điều động mọi người tổ chức phản công.
Vân Nhi đã nhanh nhưng có người còn nhanh hơn, chỉ thấy Văn Lục vung tay trái về phía sau, lực lượng từ Mầm Thế Giới tuôn ra bao bọc lấy chiếc quan tài, rồi lập tức quẳng nó bay vút lên phía trước.

Đám người Kiệt Hào, Vân Trọng đứng bên cạnh thấy vậy đều kinh hô:
- Không được!
Mặc dù biết sức phòng thủ của cái “quan tài” đó rất khủng bố, tuy nhiên đám người Kiệt Hào cũng nhịn không được biến sắc. Ánh mắt giận dữ không khỏi đổ dồn lên người Văn Lục. Thật không nghĩ tới lúc nguy cấp hắn lại có thể lấy thân thể đồng đội để chắn đỡ cho bản thân.
Mà Hương sát thủ đứng bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng:
- Ta thật đã nhìn lầm ngươi…
Nói đoạn thân mình phiêu hốt như làn khói đen hòng đuổi theo chiếc quan tài đang phóng đi với tốc độ lớn. Văn Lục thấy vậy thì biến sắc quát theo:
- Đứng lại! Nơi đó nguy hiểm…
Còn chưa đợi Văn Lục nói xong, Vân Trọng và Kiệt Hào cũng “phốc phốc” đạp chân xuống đất lấy đà rồi bắn vút thân hình lên. Trong miệng còn buông lại một câu:
- Không mặc ngươi quan tâm. Có chết cũng phải chết cùng đồng đội… hừ hừ…
Thấy khuyên can không được, Văn Lục cũng có chút nóng nảy, lập tức vận dụng mười thành lực lượng, chưởng ra một chưởng tới phía sau quan tài khiến nó phóng đi với tốc tộ càng thêm khủng bố.
Trong khi đám người Vân Trọng và cô nàng sát thủ đuổi theo không kịp, tức giận tới run rẩy cả người, ngoái lại nhìn Văn Lục với khuôn mặt phẫn nộ thì ở trên không trung, người trung niên mặc đạo bào cười lên dữ tợn:
- Còn phản kháng? Thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục “vô môn” các ngươi lại tự động chui vào. Đã vậy lão phu cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Người mặc đạo bào đã tức giận. Hắn những tưởng với tu vi của mình, chỉ cần thả ra uy áp cũng đủ làm đám nhóc con này phải cúi đầu khuất phục. Không ngờ được dưới uy áp không thở nổi như vậy bọn chúng còn có gan phản kháng, khiến hắn không thể không tốn chút ít công phu.
Đối với chiếc quan tài đang bay tới mà nói, mặc dù không nhìn ra chất liệu gì, bất quá dù là cứng rắn đi chăng nữa nhưng hiện tại với tốc độ bay cộng với lực lượng Văn Lục đổ dồn lên trên hắn vẫn không để vào mắt. Thậm chí trong lòng hắn còn ẩn ẩn có chút vui mừng. Vật này chất liệu kỳ dị, rất có thể là một nguyên liệu ngoài không gian. Nếu sử dụng nó để luyện chế vũ khí chẳng phải lại có thêm một cường lực hỗ trợ?
Nghĩ vậy người trung niên mặc đạo bào không khỏi hưng phấn:
- Vật này lão phu thu giùm rồi… ha ha…
Nói đoạn hắn đưa cây phất trần sang tay trái, tay còn lại hữu lực vươn ra trảo hình chộp lấy quan tài đang bay vút với tốc độ lớn.
Vừa đụng vào, lực lượng cường đại va chạm khiến hắn cũng phải lùi vài bước. Tuy nhiên sắc mặt người trung niên mặc đạo bào không chút gì thất thố, thậm chí còn hiện rõ nét vui mừng. Bởi vì một chộp toàn lực của hắn cũng không tạo ra nổi một vết xước trên thân của quan tài. Hắn cười to quát lớn:
- Tốt! Không nghĩ tới…
Chỉ là còn chưa đợi hắn vui sướng nói xong câu “hôm nay may mắn xuất quan lại gặp trọng bảo”, thì đột nhiên một làn hư không trấn động từ trên thân quan tài ầm ầm nổ ra.
- Di! Quy tắc thiên đạo?
Không đợi hắn kịp làm ra phản ứng, làn hư không trấn động đã lan tới cánh tay.
“Ti…”
“Không! Các ngươi lại có thần khí? A… a…
Khuôn mặt người trung niên lúc này kịch liệt biến đổi, hét lên thảm thiết. Lúc này không chỉ hắn kinh hãi gần chết mà ngay cả nhóm người Văn Lục phía dưới cũng đồng loạt hít sâu một hơi, khí lạnh chạy dọc sống lưng xông lên não.
Chỉ thấy trên cao, người trung niên lúc này cũng bất chấp tất cả, tay trái cầm cây phất trần vung lên:
“Phốc…”
Một tiếng gọt dòn tan vang lên, trung niên vận đạo bào không chút nào chậm chạp cắt đứt sát vai, bỏ lại cánh tay của mình đang giống như bị axit ăn mòn, thoáng chốc đã ăn tới phần cuối. Mà bản thân người trung niên cũng vội vàng vận lực phóng vút thân hình ra xa, tránh khỏi làn trấn động hư không khủng bố kia. Đây là quy tắc thiên đạo, bất cứ người nào, bất cứ tu vi ra sao, nếu muốn chống lại thiên đạo thì chỉ có cách vận dụng quy tắc thiên đạo khác để chống lại. Mà người trung niên này mặc dù cũng đã bước chân vào con đường lĩnh ngộ quy tắc của không gian ngũ hành nhưng cũng chưa cường đại tới mức chống lại được quy tắc phát ra từ chiếc quan tài.
Làn sóng hư không mang theo quy tắc thiên đạo của không gian ngũ hành tới nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc đã biến mất tăm tích.
Ngoài xa, người trung niên mặc dù đã quyết đoán đoạn đi cánh tay, nhưng cũng vẫn không tránh thoát được toàn bộ. Thiên đạo được vận dụng không phải như phóng ra một sợi dây, muốn chặt thế nào thì chặt. Trừ khi lập tức thoát ra khỏi không gian ngũ hành, nếu không chỉ còn cách vận dụng quy tắc thiên đạo để chống lại.
“Xoạt…”
Từ một người trung niên anh khí ngời ngời, thoáng chốc biến đổi, trở thành một lão già lọm khọm. Cũng may, tu vi lão già đã đạt tới mức cao thâm, mà quy tắc thiên đạo cũng đã tìm hiểu một hai. Bất chấp tất cả, lão già ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, hai mắt nhắm chặt, tinh thần thả ra điều dộng quy tắc mình lĩnh ngộ để chống lại thần thông “Thời Gian Vĩnh Hằng” của Hàm Tiếu tiểu muội.
Dưới mặt đất, sắc mặt Văn Lục mỗi lúc một biến ảo, cặp lông mày khi giãn khi co. Hắn phát hiện ra tinh thần mình tập chung lão già mỗi lúc một kém. Giống như kiểu tín hiệu điện thoại đã tập chung một mục tiêu lại bị làn sóng khác phá bĩnh khiến hắn không cách gì nhận dạng rõ ràng. Làm Văn Lục đau đầu hơn là với lực lượng linh hồn cường đại của hắn mà khi nhìn lão già lại có cảm giác không rõ ràng lão ta là ai, đã xảy ra chuyện gì?
Qua một đoạn, Văn Lục lắc lắc cái đầu lẩm bẩm:
- Hẳn là hắn đang dùng quy tắc nào đó liên quan tới “Vong Ký Chi Pháp” mà tên Vong tu luyện để đối kháng với quy tắc “Thời Gian Vĩnh Hằng” của Hàm Tiếu tiểu muội. Hiện tại nhân thể “chó rớt xuống nước” không đập cho hắn mấy đập thì thật có lỗi với bản thân rồi.
Nghĩ vậy thân hình Văn Lục phóng vút lên không, hòng tiếp cận lão già đang ngồi lơ lửng xếp bằng bằng.
Ba ngày trước, ngay khi vị nữ tiền bối đi, có truyền âm cho Văn Lục lưu ý hoa văn khắc trên quan tài. Lúc đó hoa văn vừa được các tiền bối kích hoạt, còn phát ra quang mang nhẹ nhẹ như được truyền năng lượng. Mà vị nữ tiền bối căn dặn Văn Lục là, khi những quang mang kia tắt đi, có nghĩa là Hàm Tiếu tiểu muội sắp tỉnh dậy, và dị tượng mà quan tài phát ra cũng sắp tới. Nàng ba lần bảy lượt dặn hắn phải để mọi người tránh xa quan tài lúc đó.
Lúc ấy Văn Lục còn thắc mắc không biết tại sao vị nữ tiền bối không nói thẳng ra ọi người trong đội còn đề phòng mà chỉ truyền âm dặn dò riêng hắn. Cho tới khi người trung niên đạo bào tới hắn mới lờ mờ đoán ra. Có lẽ ngày trước với tính tình không khác xa Hàm Tiếu tiểu muội là bao, vị nữ tiền bối ắt hẳn ăn rất nhiều thua thiệt. Cho nên nàng hiện tại là người vô cùng cẩn thận, và tính toán sâu xa.
Thế giới tu luyện giả kỳ nhân dị sĩ vô vàn, ai cũng có những kỹ năng lẫn pháp bảo độc đáo. Làm sao chắc chắn được xung quanh có người dụng biện pháp “không tưởng” nào đó mà nghe lén? Cho nên nàng chỉ bí mật truyền âm cho Văn Lục là được. Chính vì thế Văn Lục mới tự thân nhận trông coi chiếc quan tài mà không phải là người khác.
Lúc Kim Quy Trận bị người trung niên một đòn “nghiền nát”, Văn Lục những tưởng toàn quân bị diệt thì phát hiện ra quang hoa dìu dịu trên quan tài đã vụt biến mất. Linh thức thấy cảnh này, hắn quá đỗi vui mừng, không chút suy nghĩ quẳng chiếc quan tài lên cho địch thủ.
Không phải ngươi ỷ mạnh hiếp yếu sao? Không phải ngươi thèm thuồng pháp bảo sao? Cho ngươi xem ngươi có đủ tự tin mà nhận lấy?
Chỉ là Văn Lục vừa quẳng chiếc quan tài lên thì nhóm người Kiệt Hào cũng phản ứng dữ dội làm hắn khóc dở cười dở. Văn Lục cảm động trước tinh thần đồng đội của mọi người, nhưng cũng rất tức giận vì kề vai sát cánh cùng nhau lâu như vậy, mọi người vẫn còn chưa hẳn tin tưởng hắn.
Bất quá giận thì giận, lúc này Văn Lục vẫn phải trừng mắt với đám người Vân Trọng, rồi quát lớn:
- Còn không nhân hắn bệnh, diệt hắn?
Đám người Kiệt Hào đang há to mồm kinh ngạc với tình huống trước mắt. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh làm bọn họ còn không kịp làm ra phản ứng. Nay thấy Văn Lục quát lớn liền lúng túng bay xuống sắp xếp trận pháp.
Mà Văn Lục cũng đã bay tới gần người trung niên mặc trang phục đạo sĩ… Không! Hiện tại phải là lão già vận đạo bào. Văn Lục rút ra đại đao, vận mười thành công lực… chém ra một chém…
“Long Ảnh Hoá Hình…”
“Ngao… Hống…”
Hai tiếng gầm thét rung trời vang lên, một đôi long ảnh dài tới hơn ba trăm mét giương nanh múa vuốt mà bay tới lão già.
“Oanh… oanh…”

Làm Văn Lục há hốc mồm là hai long ảnh mang theo lực lượng cường đại tự bạo cộng với công kích hợp lực của cả đội ngũ kết thành trận pháp theo sát ngay sau đó chính giữa mặt mà lão đạo sĩ vẫn không mảy may thương tổn. Có chăng cũng chỉ là vài sợi tóc dài bị cắt đứt bay phiêu lãng rơi dần xuống đất. Sau một lúc Văn Lục mới hồi thần lẩm bẩm:
- Chết tiệt! Công kích vật lý vô tác dụng? Mặt dày quả nhiên vô đối…
Nói đoạn hắn bay xuống, đứng đầu đội ngũ. Mà Vân Nhi cũng đã kết ra một loạt thủ ấn, một hư ảnh Linh Thú Hạc xuất hiện.
“Công kích vật lý vô tác dụng thì công kích linh hồn. Để xem ngươi còn ngồi đó mà kiềm giữ được “Thời Gian Vĩnh Hằng”
Văn Lục oán độc lẩm bẩm.
“Kíu…”
Linh thú Hạc ngửa cổ lên trời hót vang một tiếng lanh lảnh, tiếp đó phá không bay đi, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt lão già. Sắc mặt Văn Lục và mọi người trở nên vui vẻ. Lão già đang phải tập trung tinh thần cao độ để đối phó với quy tắc thiên đạo. Hiện tại gặp đả kích về linh hồn, để xem hắn còn có thể phản kháng?
Chỉ là nhóm người Văn Lục vui mừng quá sớm. Hư ảnh linh thú hạc bay tới sát mặt lão già lại đột nhiên dừng lại, tiếp sau đó rất có linh tính đứng ngẩn ra nhìn xung quanh. Cùng lúc ấy từ phía sau vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Vân Nhi:
- Văn Lục đại ca! Linh Hạc Trận mất đi mục tiêu. Ta không cách gì tập trung được vào hắn…
Văn Lục ngẩn người ra, tiếp đó vỗ vỗ đầu tự mắng một câu:
- Đáng chết! Hắn là sư phụ của tên Vong, tu luyện quy tắc “Vong Ký Chi Pháp” cũng là điều dễ hiểu. Chúng ta không quên hắn là hắn đã tu luyện tới mức đánh lừa cả thiên đạo…
- Ý đại ca là hắn đang khiến cả không gian ngũ hành cũng “quên” hắn?
- Ân! Không sai! Tên này chúng ta đối phó không được.
Mọi người nghe vậy kinh hãi muốn chết. Vân Trọng ngây ngô gãi gãi đầu nói:
- Vậy hiện tại phải làm thế nào?
Văn Lục trợnmắt:
- Còn thế nào? Trốn xa trừng nào hay trừng đó.
Nói đoạn cũng không đợi mọi người làm ra phản ứng, Văn Lục bay tới cắp lấy chiếc quan tài lúc này đã vô hại rồi bay vút đi. Mà ở phía sau nhóm người Vân Trọng cũng như được mở mang trí thức ha hả cười:
- Đúng rồi! Vậy mà cũng không nghĩ ra. Chúng ta phải “đánh bài chuồn” thôi… hắc hắc…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.